Độc Cô Thanh Hải nhìn xung quanh, mắng mấy câu.
Lão già Mê Thành nói lý do khác:
– Ta cảm thấy tri thức phù văn của ngươi chưa vững chắc, cẩn chỉ điểm cặn kẽ
cho ngươi. Cháu gái nuôi của ta bị người khi dễ, ta ở đây trông chừng.
Lão già Mê Thành nheo mắt, con ngươi xoay tròn. Lão già Mê Thành háo hức muốn
được thêm nhiều long văn, phù văn bí ẩn, lão cho rằng Vu Nhai có phù văn bí
ẩn.
Vu Nhai không đề phòng Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành, hai lão nhân muốn ở
đâu thì utỳ, hắn không ngăn bọn họ được. Tiểu Loan thói quen nhào tới, Tiểu
Dịch thì không. Tiểu Dịch cố nén tình cảm của mình, ngẫu nhiên biểu lộ chân
tình là đủ rồi.
Trừ Tiểu Loan, Tiểu Dịch ra người thôn Thiên Tội Uyên vây quanh Vu Nhai, trò
chuyện hỏi thăm.
Vu Nhai mỉm cười trả lời, âm thầm quan sát. Vu Nhai càng nhìn càng cảm thấy
cách nghĩ lúc trước có thể thực hiện, người Thiên Tội Uyên khá đông và . . .
Vu Nhai nhìn hướng lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải, toét miệng cười gian.
Hai lão nhân tính kế Vu Nhai, hắn cũng âm mưu lại, cái này gọi là đôi bên đều
có lợi.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Căn cứ Thí Thần quân trong Dao Quang thành có đám lão nhân Bắc Đẩu lão viện
trưởng làm đạo sư, trong Độc Cô gia cũng nên có lão nhân trấn.
Lúc trước suy nghĩ của Vu Nhai là thành lập môi trường Thí Thần quân trong Độc
Cô gia, lấy Thiên Tội Uyên, Dị Ma tộc làm chủ thể. Chỉ mình Dao Quang thành
rất khó lấp đầy năm vạn Thí Thần binh giáp.
Trò chuyện xong Vu Nhai nói ra dọn nhà đi địa bàn Diệp gia ở đệ cửu kiếm hoàn,
tất nhiên không ai phản đối. Mọi người cần dựa vào Vu Nhai, ở trong khu vực
trung tâm để đám người khinh thường Thiên Tội Uyên nghẹn họng bực tức chơi.
Đám người Thiên Tội Uyên bắt đầu dọn nhà, Vu Nhai thì chạy đi chỗ Độc Cô Cửu
Mạc trú ngụ.
Dị Ma tộc thấy Vu Nhai đến rất là kích động, sau biến động bọn họ ở lại trang
viên Độc Cô Cửu Mạc, không dám ra ngoài, cộng với Độc Cô gia chủ ra lệnh nên
không ai dám đến quấy rầy. Dị Ma tộc vô cùng biết ơn Vu Nhai.
Khi Vu Nhai đến thăm dược nhiệt tình đón tiếp. Vu Nhai lấy Ma Liêm ra, Dị Ma
tộc ngẩnn ogư nhìn hắn chằm chằm, không biết nên làm gì. Thì ra tiểu tử này
chính là nhân loại lúc trước lấy đi thần của bọn họ.
Ma Liêm binh linh bay ra giải hích đầu đuôi.
Có Ma Liêm binh linh dễ giải quyết vấn đề, Vu Nhai không cần tốn nước miếng.
Rất nhanh Dị Ma tộc cũng bắt đầu di chuyển, dù có phải ở chung với kẻ thù
không đội trời chung Thiên Tội Uyên cũng chẳng sao. Bởi vì Ma Liêm binh linh
là thần của Dị Ma tộc, sau khi biết quá khứ tọc mình thì cả đám cực kỳ kích
động. Sau khi ra khỏi Thiên Tội Uyên Dị Ma tộc rất ức chế, cảm giác như con
ghẻ của Thần Huyền đại lục, giờ mới biết bọn họ cũng có rễ.
Thì ra Dị Ma tộc cũng có lịch sử, bọn họ là chủng tộc cổ xưa nhất.
Ba ngày sau, mọi chuyện sắp xếp xong xuôi. Diệp gia không uổng là đại gia tộc
trong khách khanh Độc Cô gia, địa bàn rất to, lớn hơn hai trang viên của Độc
Cô Cửu Dương Độc Cô Cửu Mạc nhiều. Hai nhóm người dọn vào ở còn trống chỗ.
Khu vực đệ cửu kiếm hoàn không thể đánh đồng với khu trung tâm.
Trong ba ngày Vu Nhai di dời hai đoàn người xong bận rộn liền tay, mở họp vơi
lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải, đặt kế hoạch tạo ra Thí Thần quân. Khi
nhìn thấy Thí Thần binh giáp, 47, Độc Cô Thanh Hải dào dạt hứng thú. Nhất là
Độc Cô Thanh Hải, lão khá điên nên hào hứng với kế hoạch huấn lyuện điên
cuồng.
Đừng quên Độc Cô Thanh Hải vốn là trưởng lão kiếm ảnh trận, nơi bồi dưỡng
thanh niên.
– Ta cảm thấy có thể khiến hai đoàn người tiếp tục cạnh tranh, không giết
người là được, đây là căn nguyên để trưởng thành.
Có Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành lên kế hoạch, Vu Nhai chỉ ngồi nghe. Từ
lão nhân sắp đặt các kế hoạch huấn luyện, bọn họ là người địa phương lại lớn
tuổi, hiểu rõ chỗ nào trong Kiếm vực hành tỉnh có thể rèn luyện người nhiều
hơn Vu Nhai.
Một lúc sau Vu Nhai không xen miệng được, thậm chí bí tịch công pháp do Độc Cô
Thanh Hải lựa chọn. Đan dược thì Vu Nhai chỉ lấy một số loại quý giá, số còn
lại để dành bồi dưỡng người.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai cảm giác hắn như phủi chưởng quầy, rảnh rang.
Vu Nhai không để mình rảnh rỗi, hắn không quên mục đích đến Độc Cô gia vì vào
Minh Huyễn cổ lâm. Sau khi lữ hành Vu Nhai thay đổi mục tiêu này, hắn đi du
lịch trong Độc Cô gia, qua các tuyệt địa trong Độc Cô Thần thành.
Có một điều khiến Vu Nhai bực mình là Tiểu Loan, Tiểu Dịch bám dính hắn như
sam.
Vu Nhai bất đắc dĩ mang hai đứa trẻ đi chung, may mắn có long báo nên không sợ
Tiểu Loan, Tiểu Dịch không theo nổi. Mười mấy ngày tiếp theo trong Độc Cô gia
thỉnh thoảng sẽ thấy một nam nhân mang hai đứa trẻ, một con báo đen đi dạo.
Nhiều người biết đó là Vu Nhai ra khỏi nghịch kiếm thần bí địa, nhiều người
chạy tới khiêu chiến hắn.
Vu Nhai thấy nhức đầu, có một việc khiến hắn vui sướng.
Đó là Độc Cô Cửu Thiên khiêu chiến, gã thua trận thê thảm, sau đó không còn ai
dám tùy tiện khiêu chiến Vu Nhai nã. Người Độc Cô gia biết họ Vu nổi bật đã là
diều căng gió không thể đè ép, nhưng nhiều người không phục, bao gồm Độc Cô
Cửu Thiên. Mặc dù Độc Cô Cửu Thiên rất áy náy với Vu Nhai nhưng gã có lòng
hiếu thắng, ít nhất gã muốn đuổi theo hắn.
Nếu không thì áy náy và nhân tình đến bao giờ mới trả hết?
Nhìn Tiểu Loan, Tiểu Dịch, nếu Độc Cô Cửu Thiên không theo kịp bước chân Vu
Nhai thì chỉ có thể cham sóc trẻ con giúp hắn.
Sau khi lữ hành mười mấy ngày, khu vực đệ bát kiếm hoàn Độc Cô Thần thành,
trước khu một một trăm bảy mươi sáu mảnh kiếm khu ‘Vu Nhai cặn bã’, Độc Cô Cửu
Vận từng ở, Vu Nhai và hai đứa trẻ đang đứng trước mộ bia. Mộ ghi tên: Độc Cô
Cửu Vận.
– A?
Tiểu Loan nghi hoặc nhìn Vu Nhai bỗng khẽ kêu:
– Vu Nhai đại ca ca, sao vậy?
Vu Nhai không trả lời, hắn lấy một khối ngọc bài ra, là ngọc bài lữ hành của
công hội lữ giả. Ngọc bài bỗng nhiên tỏa sáng, có một hoa văn xuất hiện, trông
như bản đồ.
Vu Nhai nhìn ngọc bài lữ hành liền biết xảy ra chuyện gì.
– Không có gì, đại ca ca sắp rời khỏi Độc Cô gia.
Tiểu Loan vội hỏi:
– Cái gì? Đại ca ca sắp đi? Đến đâu?
Vu Nhai cười nói:
– Đương nhiên là đi phụ thân.
Vu Nhai quay sang nam nhân trung niên đứng bên cạnh, trịnh trọng nói:
– Trúc thúc, ta sắp đi, nếu có chuyện gì cần giúp hãy đến đệ cửu kiếm hoàn
tìm đám Thanh Hải tiền bối.
– Ừm! Đa tạ tiểu Nhai, đa tạ ngươi tha thứ cho Vận Nhi.
Trúc thúc là phụ thân của Độc Cô Cửu Vận, gã rất bất ngờ khi Vu Nhai đến thăm.
Trúc thúc biết rõ Độc Cô Cửu Vận đã làm gì với Vu Nhai.
– Ta là người Độc Cô gia luôn khuyên nhủ nàng đừng hẹp hòi hám lợi, chỉ cần
cố gắng tiến bộ là sẽ có được địa vị tương ứng. Đáng tiếc . . . Ài.