Vu Nhai chậm rãi bước lên đảo nổi, vẫn là non xanh nước biếc như hình ảnh thu
nhỏ của thế giới bên dưới. Một bóng người đứng trước kiếm bia to lớn. Trên
kiếm bia khắc hai chữ đập vào mắt Vu Nhai, hai chữ ‘lạc thiên’.
Trước kiếm bia, kiếm linh thần kiếm thản nhiên nói:
– Tên của ta là Lạc Thiên.
Vu Nhai chuyển ánh mắt sang nhìn người đó, là một lão nhân tiên phong đạo cốt,
mặc trang phục cổ xưa trên Thần Huyền đại lục. Tóc dài và râu bạc bay theo
gió, ánh mắt thản nhiên bình thường.
Lão nhân là linh thể nhưng lại như thực chất, nếu không chạm vào sẽ không biết
đó là một kiếm linh.
– Kính chào Lạc Thiên tiền bối, thử thách của ta . . .
Lạc Thiên kiếm linh nheo mắt nói:
– Khoan nói đến thử thách. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cảm thấy phù văn xung
quanh cho cảm giác rất quen thuộc không?
Lạc Thiên kiếm linh ngắt lời câu hỏi của Vu Nhai, biểu tình mập mờ đáng nghi.
Vu Nhai cũng thấy lạ, tại sao hắn cảm giác phù văn rất quen thuộc?
– Đúng vậy! Không biết tại sao như thế?
Lạc Thiên kiếm linh chỉ vị trí trước mặt mình:
– Ngươi tự xem đi.
Vu Nhai nhìn theo ánh mắt Lạc Thiên kiếm linh, cơ mặt dần cứng khắc. Phù văn
bát giác khắc sâu trên mặt đất, phù văn toát ra hơi thở mãnh liệt ảnh hưởng
xung quanh.
– Cái . . . Này . . . Là . . .
Trong phút chốc Vu Nhai không biết nên nói cái gì. Chuyện gì đây? Vu Nhai cứ
tưởng phù văn hắn khắc ra bị kiếm linh thần kiếm tùy tay đánh tan, ai ngờ còn
giữ lại đây. Kỳ lạ nhất là phù văn khắc ra nên có mối liên kết giữa huyền binh
và Huyền Binh Điển mới đúng, có liên kết với Vu Nhai.
Như một trăm tám mươi chín thanh kiếm sau lưng hoàn toàn thành huyền binh bản
mệnh của Vu Nhai.
Lạc Thiên kiếm linh thì không có chút liên kết gì với Vu Nhai, hắn không cảm
giác ra được. Chẳng lẽ Huyền Binh Điển cảm thấy Lạc Thiên thần kiếm không dễ
chọc nên tự động cắt đứt dây liên kết đó?
Kiếm linh thần kiếm nhìn Vu Nhai toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hơi buồn cười.
Lạc Thiên kiếm linh lạnh lùng nói:
– Ta rất tò mò những phù văn này là sao? Ngươi lấy chúng từ đâu ra? Ngươi còn
bao nhiêu phù văn chưa lĩnh ngộ? Có thể lấy ra cho xem được không?
Trong phút chốc Vu Nhai không biết nên làm sao, nhưng khi gặp trường hợp này
hắn sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại. Vu Nhai phát hiện phù văn trước mắt tuy ảnh
hưởng phù văn của Lạc Thiên thần kiếm, nhưng theo hắn phán đoán thì phù văn
thuộc về Lạc Thiên kiếm linh trở nên hơi mạnh. Lúc trước Thôn Thiên kiếm linh
từng nói phù văn này giúp ích cho nàng, biểu hiện tốt tính trước đó của Lạc
Thiên kiếm linh, bây giờ Độc Cô Diệt Hoàng cười tủm tỉm, Vu Nhai đoán có lẽ nó
không thật sự tức giận.
Lúc mới đầu Lạc Thiên kiếm linh phong lại huyền binh bản mệnh, không gian giới
chỉ của Vu Nhai như một giáo quan xem hắn là người chết, thái độ giống oan hồn
khác. Nhưng về sau kiếm linh thần kiếm đã thay đổi.
Xem ra phù văn có lợi cho kiếm linh thần kiếm.
Ích lợi dễ khiến người ta giết người, đặc biệt trong tình huống không được lợi
lộc gì. Vu Nhai thầm lo, không biết phù văn trước mắt có cho Lạc Thiên kiếm
linh nhìn thấu bí mật Huyền Binh Điển?
Vu Nhai không sợ Lạc Thiên kiếm linh phát hiện cục gạch kỳ lạ, hắn chỉ sợ kiếm
linh thần kiếm nhìn thấu tình huống bên trong Huyền Binh Điển.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai nói ngay:
– Lạc Thiên tiền bối cũng biết là nếu không lĩnh ngộ phù văn thì dù vẽ ra
cũng đã khó, đặc biệt là phù văn siêu mạnh và bí ẩn. Ta có được phù văn không
phải từ bí tịch mà là truyền thừa, trực tiếp đánh vào ý thức của ta. Trước khi
lĩnh ngộ phù văn thật tình là ta không vẽ ra được.
Vu Nhai tự cho là quan tâm nói với Lạc Thiên kiếm linh:
– Đây là ta lấy từ chủng tộc xa xưa, hình như gọi là Cổ Ma tộc. Có vẻ chủng
tộc này không quá lợi hại, trước thời Tinh Linh tộc đã bị người tiêu diệt.
– Nên ta nghĩ chắc Lạc Thiên tiền bối sẽ không để mắt phù văn bát giác này.
Ta luôn cho rằng phù văn bị Lạc Thiên tiền bối tùy tay đánh tan, không biết nó
còn tồn tại.
Vu Nhai nói nửa thật nửa giả, hắn cho rằng Lạc Thiên kiếm linh không thật sự
quan tâm phù văn.
Nghe đến Cổ Ma tộc mắt Lạc Thiên kiếm linh lóe tia sáng, tin Vu Nhai vài phần.
Không phải ai đều biết trước Tinh Linh tộc có Cổ Ma tộc tồn tại, nghe câu sau
thì khóe môi co giật. Câu này thật là . . .
Vu Nhai nói nhanh:
– Lạc Thiên tiền bối giữ lại những phù văn này của ta chắc chỉ vì muốn nghiên
cứu sơ? Ta nghĩ tiền bồi tùy thời có thể đánh tan chúng nó, ta càng mừng là
phù văn đem lại chút tác dụng nhỏ bé không đáng kể cho tiền bối.
– Tiếc rằng bây giờ ta chỉ nắm giữ được phù văn bát giác nhỏ, không biết mặt
sau còn có bao nhiêu góc phù văn. Nếu có thể lĩnh ngộ nhiều hơn nữa thì tốt
quá. Ta hứa chỉ cần ta lĩnh ngộ nhiều phù văn hơn chắc chắn sẽ trở về để Lạc
Thiên tiền bối nghiên cứu kỹ.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Nếu có thể nắm giữ trọn vẹn phù văn không chừng có thể thu được Lạc Thiên
thần kiếm, may mắn xem bộ dạng của kiếm linh thần kiếm thì chưa phát hiện ra
Huyền Binh Điển. Chắc Huyền Binh Điển chủ động cắt đứt liên kết kia.
Nếu không sẽ có rắc rối to, giờ thì Vu Nhai hoàn toàn bình tĩnh.
Da mặt Lạc Thiên kiếm linh giật giật nhiều hơn.
Kiếm linh thần kiếm thầm nghĩ:
– Chắc chắn tiểu tử này cố ý, biết mình không thể tùy tiện đánh tan những phù
văn này. Không đúng, tiểu tử kia đang thăm dò, tìm hiểu xem mình có hứng thú
với phù văn không? Có đánh tan được nó không? Đúng là ranh ma, người Độc Cô
gia có thiên phú cao hoặc là kiếm si, kiếm điên, đã bao giờ xuất hiện một tiểu
tử kỳ dị như vậy?
– Còn thích hay vuốt mông ngựa, đây là khí chất thiên tài Độc Cô gia nên có
sao?
Lạc Thiên kiếm linh là nội tình mạnh nhất Độc Cô gia đương nhiên không muốn bị
tiểu tử này xem thường, không thì còn đâu uy nghiêm?
Lạc Thiên kiếm linh nói thẳng:
– Ta công nhận những phù văn này cường đại, bí ẩn, giúp ích đôi chút cho ta
nhưng rất nhỏ. Để phù văn lại vì muốn biết ngươi còn bao nhiêu góc phù văn, có
lẽ phù văn hoàn mỹ sẽ giúp ích cho ta nhiều hơn, ngươi cũng làm ra cống hiến
cho Độc Cô gia.
Vu Nhai vô cùng tiếc nuối nói:
– Đúng vậy! Rất đáng tiếc. Những phù văn này truyền thừa trong đầu ta, không
thể cho nhiều phù văn nghiên cứu kỹ hơn, rất tiếc cho Độc Cô gia. Ta đành dốc
hết sức nghiên cứu nhiều hơn nữa. Nhưng ta không thể ở lại đây lâu, cảm ngộ
phù văn thì cần phải có nhiều loại cảm ngộ khác như đối với địa binh sư này nọ
phối hợp lại.
Vu Nhai không hiểu Lạc Thiên kiếm linh có thể tùy tay đánh tan mấy góc phù văn
được không? Nhưng trước mắt không đáng lo, có một điều Vu Nhai hiểu rằng Lạc
Thiên kiếm linh rất chú trọng, khát vọng phù văn Huyền Binh Điển.
Vu Nhai nhìn thấu Lạc Thiên kiếm linh khao khát phù văn nên nói dối là được
truyền thừa trong óc, còn là loại không thể lấy ra truyền cho người khác.
Huyền Binh Điển là bí mật lớn nhất, Vu Nhai phải hết sức cẩn thận.