Nghiêm Sương ngần ngừ hỏi:
– Làm như vậy có tàn nhẫn quá không? Phải chờ tới khi nào Thí Thần quân mới
thật sự thành lập đây?
Nghiêm Sương từng dẫn bình, cảm thấy khiến binh sĩ đạt đến độ cao này rất là
khó khăn. Trong Bắc Đẩu hành tỉnh có mấy ai đến đỉnh địa binh sư được? Năm xưa
là đỉnh linh binh đã là số một số hai trong tinh binh doanh, đừng nói mấy vạn
người, chỉ mấy trăm người đã rất khó khăn.
Một quân đoàn không phải mấy chục người có thể giải quyết xong, chờ khi Thí
Thần quân thành lập không chừng đã kết thúc chiến tranh.
Võ Qua bướcra lạnh lùng nói:
– Không, ta cảm thấy làm vậy là đúng. Dù Thí Thần quân có thành lập thuận lợi
hoặc không chúng ta phải có một mục tiêu. Chúng ta sẽ khiến Xích Sắc quân đoàn
hướng tới mục tiêu này, bây giờ suy nghĩ nhiều làm gì?
– Ta tin tưởng lúc trước chúng ta quá yếu là do môi trường xung quanh ảnh
hưởng, nếu bây giờ vẫn yếu như vậy chỉ có một con đường chết. Cổ Duệ chi dân
thích nhất là dê.
– Mỗi người chúng ta phải biến mạnh, không biến được cũng phải biến. Bây giờ
chúng ta có công pháp, có kinh nghiệm tu luyện, có cảm ngộ của Vu Nhai, có đan
dược, còn có người chỉ dẫn. Ta không tin chúng ta sẽ kém hơn các đại gia tộc!
Bắc Đẩu lão viện trưởng đứng ra tỏ thái độ:
– Đúng vậy! Ta liều mạng nắm xương già này tuyệt đối sẽ không để chiến giáp
cường đại như thế bị rỉ sét!
Hô Diên gia như trẻ lại mấy chục tuổi, tìm thấy mục tiêu cuộc sống. Lời Võ Qua
nói khiến nhiều người có mặt sục sôi máu nóng. Không biến mạnh là chết, càng
không thể bảo vệ người nhà.
Không muốn chết, không nhìn gia đình chết đi thì hãy điên cuồng!
Vu Nhai không tạo nhiều áp lực cho bọn họ:
– Yên tâm, Thí Thần binh giáp sẽ không lãng phí, Thí Thần quân sẽ không cực
hạn trong Bắc Đẩu. Chúng ta có thể tuyển nhiều cường giả trẻ ở bên ngoài, ví
dụ có nhóm Lữ Nham.
Nói thật là muốn bồi dưỡng nhiều cao thủ trong Bắc Đẩu hành tỉnh rất khó khăn,
Vu Nhai nghĩ đến Ma Liêm binh linh kính nhờ, bên dưới Thiên Tội Uyên có Dị Ma
tộc. Vu Nhai nghĩ đến đề nghị của Ma Liêm binh linh, về đế ấn của Vu Thuấn.
Nếu Vu Nhai trở thành vua trăm tộc thì trong khoảng thời gian ngắn tìm đến năm
vạn binh sĩ có gì khó?
Vu Nhai nhìn mọi người, trầm giọng nói:
– Đương nhiên, ta càng hy vọng nhiều chiến sĩ Thí Thần quân đến từ Bắc Đẩu,
dù kết quả như thế nào mọi người hãy cố gắng lên.
Võ Qua gật đầu, nói:
– Tốt, bắt đầu từ hôm nay thực hiện theo kế hoạch, dù thành hay bại mạnh chút
vẫn hơn.
Sau đó mọi người bổ sung thêm kế hoạch kỹ càng, cần nhiều người phụ trách hạng
mục này nọ. Ví dụ ai huấn luyện Xích Sắc quân đoàn, ai quản lý và phát đan
dược vân vân và vân vân.
Vu Nhai không rành mấy thứ này, hắn cũng không có thời gian. Mấy thánh binh sư
Bắc Đẩu hành tỉnh thì có nhiều thời gian, kinh nghiệm trải đời phong phú.
Dạ Tình nêu ý kiến:
– Người dẫn tất cả vào Mê Vụ sơn mạch huấn luyện nên hiểu rõ về Mê Vụ sơn
mạch, chẳng lẽ mỗi lần đều cần Vu Nhai hoặc Thủy Tinh tự mình đi sao?
Vu Nhai cười gian nói:
– Yên tâm, ta đã tính hết rồi. Trong Mê Vụ sơn mạch có Tiểu Hắc, Hắc Ma là
đủ.
Trên tường thành, Hắc Ma Cự Thiên Hống hơi nheo mắt lại đánh rùng mình.
Hắc Ma Cự Thiên Hống thầm nghĩ:
– Có gì lạ, chắc chắn có điều lạ!
Hắc Ma Cự Thiên Hống không nghĩ ra trong ngày tháng tiếp theo sẽ trở thành bảo
mẫu của Xích Sắc quân đoàn, rảnh rỗi hộ tống cả đoàn mà không được tăng lương.
Đời thú vốn đã bi kịch của Hắc Ma Cự Thiên Hống càng thảm hơn.
Mọi người tan họp làm công việc của mình, Bắc Đẩu lão viện trưởng quay về lên
kế hoạch dạy học. Chỉ còn lại Thủy Tinh, Dạ Tình, Vu Nhai.
Thủy Tinh hỏi:
– Vu Nhai, có cần giữ kín chuyện Thí Thần binh giáp không?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Không cần, ta chỉ nêu kế hoạch mấy vạn Thí Thần quân, không nhất định phải
có đủ số. Tuy mọi người biết ta có Thí Thần binh giáp nhưng đều nghĩ là tự ta
rèn ra. Không ai cho rằng có thể sản xuất rộng rãi loại chiến giáp này, chúng
ta còn tự nghi ngờ người của mình.
Vu Nhai lắc đầu, nói:
– Càng không ai cho rằng Bắc Đẩu chúng ta có nhiều người mặc được mấy vạn
loại chiến giáp này. Thời đại náo động, ai rảnh rỗi tập trung vào Bắc Đẩu nho
nhỏ chúng ta?
Vu Nhai tiếp tục bảo:
– Dù Hô Diên gia Tiên Vực gây sự thì chúng ta có thể nhờ Thất hoàng tử tạo áp
lực cho bọn họ. Ta lập công lớn như thế, mặt ngoài không ai dám làm bậy.
Thủy Tinh, Dạ Tình yên lòng gật đầu.
Vu Nhai chợt nhớ một điều, hai ngày nay vừa đại chiến vừa lừa Hắc Ma Cự Thiên
Hống, hắn quên chuyện rất quan trọng.
Vu Nhai nói ngay:
– Thủy Tinh, ta có một món quà muốn tặng cho nàng.
Thủy Tinh ngẩn ra, biểu tình của Dạ Tình lạ lùng.
– Xem, là đây . . .
Đôi khi Vu Nhai rất ngu độn, không để ý có Dạ Tình ở tại chỗ. Vu Nhai cười lấy
đồ vật ra khỏi không gian giới chỉ, là một cái hộp tinh xảo dường như chứa
nhẫn.
Thủy Tinh không giống Vu Nhai đôi khi làm việc không có đầu óc, liếc hướng Dạ
Tình.
Vu Nhai thúc giục:
– Mau mở ra nhìn xem.
Vu Nhai cực kỳ tự tin vào tay nghề của mình, hắn tin khi Thủy Tinh mở ra sẽ
rất vui vẻ. Hạnh phúc nhất là nhìn người mình yêu vui vẻ muốn khóc.
Thủy Tinh bất đắc dĩ thầm nghĩ:
– Cái tên này là cố ý hay giả ngu?
– Tuy ta là đại phu nhân nhưng ngươi cũng nên quan tâm cảm giác của Dạ Tình
đi, khi tặng đồ phải nhớ công bằng. Dù không công bằng thì hãy tặng lén, nếu
không hậu viện sẽ đốt lửa.
Thủy Tinh hết cách đành chậm rãi mở hộp, sau đó sửng sờ. Trong cái hộp nhỏ
xinh đặt hai thứ trong suốt lấp lánh như cánh ve, hình trứng, mặt trên có thứ
màu đen, là con ngươi nhân loại, đẹp hơn của người bắt đầu. Thủy Tinh sửng sờ
qua đi nước mắt tuôn rơi làm ướt băng vải.
Thủy Tinh cứ cho rằng lúc trước Vu Nhai nói có thể giải quyết chuyện ánh mắt
là chỉ an ủi nàng, không ngờ hắn làm thật. Thủy Tinh cắn môi, ngẩng đầu lên,
mắt long lanh nhìn Vu Nhai. Thủy Tinh không biết sử dụng thứ này như thế nào,
hoặc nàng đoán ra nhưng giả bộ ngu.
Dạ Tình rất là ghen tỵ, nhưng khi 11e thứ này thì ngẩn ngơ.
Vu Nhai cười nói:
– Nào, để ta đeo cho nàng.
Đây là thấu kính sát tròng, khi Vu Nhai tu luyện trong tiểu thế giới binh linh
Diệt Thần Ma Nhẫn đã rèn ra. Vu Nhai không quên chuyện mắt cả Vu Nhai, khi hắn
dùng tài liệu đã chọn lựa kỹ càng, nhờ Khắc Liệt Luân Tư hỗ trợ.
Vu Nhai chắc chắn kính sát tròng này tốt hơn bất cứ sản phẩm công nghệ cao nào
kiếp trước của hắn, không ảnh hưởng sức khỏe.
Thủy Tinh khẽ ừ:
– Ừm!
Thủy Tinh đã quên Dạ Tình đứng bên cạnh.
Vu Nhai không khách sáo, cởi từng vòng băng vải bịt mắt Thủy Tinh xuống.
Thủy Tinh từ từ hé mắt ra, Vu Nhai ngẩn ngơ nhìn. Đây là lần đầu tiên Vu Nhai
thấy mắt Thủy Tinh sau khi dùng cách chữa bệnh của Tinh Linh tộc.
Đúng như Hắc Nguyệt đại quản sự nói, con ngươi phủ một tầng sương trắng, trong
sương có tia chớp xẹt qua.