– Đi!
Lam Thương Tử biết thời thế đã như vậy, gã cực kỳ tức giận, điên cuồng nhưng
không còn cách nào khác. Vinh diệu, kiêu hãnh của Cổ Duệ chi dân bị giẫm nát
bấy, muốn tìm về trước tiên phải sống sót.
– Rốt cuộc muốn một mình bỏ chạy? Ta có cho phép ngươi chạy không?
Vu Nhai cũng điên cuồng. Máu nhuộm đất liền, máu nóng sục sôi, là nam nhi liền
nhiệt huyết.
Cự long băng hệ mang theo ba người Lam Thương Tử, Mộc Tinh Tinh, Xích Mãng, Vu
Nhai truy sát sau đuôi. Cổ Duệ quân bị từ bỏ, bao gồm Lam Sương thần vệ lúc
trước không bị giết, mấy thánh binh sư bị người Bắc Đẩu hành tỉnh vây công,
tất cả rơi vào đường cùng.
Lam Thương Tử bỏ trốn, chút hy vọng cuối cùng tan biến, bọn họ còn đánh gì
nữa?
Không biết đuổi theo bao lâu, Vu Nhai vẫn đang điên cuồng. Lam Thương Tử không
có lòng hiếu chiến, mặc dù còn đánh được nhưng lòng gã sợ hãi. Người lợi hại
đến mấy khi đánh thua trận sẽ sinh ra tâm lý như vậy.
Chỉ một người nhưng vẫn có cái gọi là sĩ khí.
Lam Thương Tử tạm thời không thể bình tĩnh. Hơn nữa Vu Nhai không phải một
người một thú, trời biết đám thánh binh sư khi nào sẽ bắt kịp, nếu bị vây khốn
là Lam Thương Tử, Mộc Tinh Tinh, Xích Mãng sẽ toi đời.
Không biết tình huống bi đát này là thật hay giả, có lẽ Lam Thương Tử muốn dụ
Vu Nhai vào Chuy Lĩnh hành tỉnh.
Trong lúc Vu Nhai truy sát U Hoang kiếm linh lên tiếng nhắc nhở:
– Chủ nhân, đừng đuổi theo đã đến Chuy Lĩnh, không biết trong Chuy Lĩnh có
mai phục gì không.
chỉ có U Hoang kiếm linh là bình tĩnh, các binh linh khác bị máu nóng dồn lên
não. Nghe U Hoang kiếm linh nhắc Vu Nhai giật nảy mình, tỉnh táo lại.
– Hắc Ma dừng lại, ngừng ở đây!
Vu Nhai không phải loại người xúc động, giết Lam Thương Tử đương nhiên là tốt
nhưng với điều kiện không mất mạng. Không biết thế cục Chuy Lĩnh hành tỉnh như
thế nào, không thể xông bậy, chủ yếu là Vu Nhai không nắm chắc có thể đuổi kịp
Lam Thương Tử trong cự ly gần.
– Grao!
Hắc Ma Cự Thiên Hống không cam lòng, vì thịt rồng, nhưng nó phải nghe lệnh.
Hắc Ma Cự Thiên Hống ngừng lại ngay chỗ giao giới Bắc Đẩu hành tỉnh và Chuy
Lĩnh hành tỉnh. Cự long băng hệ cũng thả chậm tốc độ, Gia Lý Đốn, Lam Thương
Tử âm trầm nhìn Vu Nhai, không lên tiếng.
Vu Nhai đứng phía xa ngắm nhìn, nói:
– Lam Thương Tử, lúc trước bị Long Thực Thú truy sát bộ dạng của ta cũng là
thế này. Rất đau khổ, không cam lòng, đúng, chính là loại cảm giác này. Đáng
tiếc ta vẫn nối gót theo ngươi, không cách nào nhổ cỏ tận gốc.
Giọng điệu Vu Nhai tiếc nuối, nhưng rất nhanh mắt hắn lóe tia sáng:
– Tuy nhiên ta không phải là ngươi, ta có thể đánh bại ngươi một lần thì vẫn
đánh ngươi lần thứ hai được. Trở về rửa sạch cổ đi, lần sau gặp lại là ngày gỗ
của ngươi.
Vu Nhai nói xong quay người đi, gió mạnh thổi tóc hắn bay rối, cực kỳ oách.
Vu Nhai ở trong lòng hỏi các binh linh:
– Các vị thấy sao? Ta nói câu đó có được không?
Mới rồi Vu Nhai cố ý nói câu kia. Lần đầu gặp chiến tranh quy mô lớn, còn
thắng lớn, với tính cách của V đại tướng quân chúng ta đương nhiên sẽ làm bộ
làm tịch.
– Bình thường ai hăm dọa sẽ không có kết cuộc tốt, nhân vật phản diện trong
sách đều như thế.
Vu Nhai oán không phải nói:
– Ha, nói này Thôn Thiên kiếm lão bà, nàng có thể đừng nói chuyện xui vậy
không?
Đám binh linh luôn thọc gậy bánh xe này.
Thôn Thiên kiếm linh lười quan tâm Vu Nhai, đổi đề tài hỏi:
– Phải rồi, Hắc Đạt Tư gì đó còn trong bụng Hắc Ma, ngươi không lấy ra xử lý
sao?
Thôn Thiên kiếm linh ghét nhất là nam nhân ăn hiếp nữ nhân, nàng nhớ rõ mồn
một những lời Hắc Đạt Tư nói với Thủy Tinh, nên rất có ấn tượng với gã.
Vu Nhai vỗ đầu:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Đúng rồi!
Vu Nhai hối:
– Hắc Ma, mau phun cái tên trong bụng ngươi ra đây.
Hắc Ma Cự Thiên Hống gầm rõ to:
– Grao!
Hắc Ma Cự Thiên Hống muốn khóc. Đại ca, rốt cuộc ngươi nhớ đến cái tên trong
bụng ta. Vì hoàn toàn nghe lệnh, lão tử phải dùng lực lượng bảo vệ hắn không
đến mức bị lão tử tiêu hóa hết.
– Khoan, chờ chút, đừng vội phun ra, chờ lát nữa phun vào mặt đám Lam Thương
Tử đi.
Vu Nhai nhớ đến người Hắc Đạt Tư đầy chất dịch, nói nhanh:
– Bây giờ có thể giết hắn, tiêu diệt linh hồn của hắn cho ta, cái kiểu mãi
mãi không thể sống lại. Mà khoan, ta làm vậy có độc ác lắm không? Đợi lát nữa
ói ra rồi giết hắn đi, ít nhất cho hắn xem thế giới tươi đẹp này.
Vu Nhai quát:
– Được rồi, đi, lại đuổi theo!
– Grao!
Mộc Tinh Tinh nhìn nhân loại, ma thú hắc ám rời đi, thở phào nhẹ nhõm, sau đó
lo lắng nhìn Lam Thương Tử ở bên cạnh.
– Lam đại ca . . .
Mộc Tinh Tinh chưa bao giờ ngờ sẽ có ngày Lam Thương Tử thua thảm như vậy,
nàng không biết nên an ủi gã như thế nào.
Xích Mãng càng không biết nên nói sao, trên cự long một mảnh im lặng.
Cự long băng hệ không cam lòng xoay người, mình đầy vết thương bay hướng Chuy
Lĩnh hành tỉnh.
Cự long băng hệ mới chuyển hướng, Lam Thương Tử, Mộc Tinh Tinh, Xích Mãng chợt
nghe thanh âm quen thuộc như vọng lên từ vực sâu.
– Này Lam Thương Tử, chờ chút!
Ba người căng thẳng thần kinh, cự long băng hệ cũng run lên, không có tôn
nghiêm của cự long. Gia Lý Đốn rất muốn đồng quy vu tận với Vu Nhai, nhưng nó
chỉ là tọa kỵ. Tuy thực lực của cự long băng hệ rất mạnh, nó vẫn phụ thuộc vào
Cổ Duệ chi dân, không thể chỉ dựa vào thực lực Lam Thương Tử.
Cự long băng hệ hơi sợ, nhân loại này quen thuộc nó quá rõ. Lúc trước bị truy
sát không biết đã đánh bao nhiêu trận, cự long băng hệ bị tổn thương vài lần.
Tuy Hắc Ma Cự Thiên Hống cũng bị thương rất nặng nhưng nó không bị tổn thương
linh hồn.
Mộc Tinh Tinh vừa kinh vừa tức giận quát:
– Khốn kiếp, chẳng lẽ hắn lừa chúng ta?
Rất tức giận, nhân loại vô sỉ!
Lam Thương Tử, cự long băng hệ cùng độc ác nói:
– Đuổi theo càng tốt!
Cự long băng hệ chuẩn bị chuồn đi. Có lẽ Lam Thương Tử nghỉ ngơi một lúc nên
bình tĩnh hơn, gã biết bị Vu Nhai truy sát không phải chuyện xấu, trong Chuy
Lĩnh hành tỉnh có người của gã. Tuy nhiên bỏ chạy làm Lam Thương Tử vô cùng
tức giận.
– Đỡ này, đây là Hắc Nguyệt thần tộc, gọi là Hắc Đạt Tư gì đó! Trở về chuyển
lời cho đại quản sự giúp ta, thể hắc chú của lão không tệ, rất giàu dinh
dưỡng!
Vu Nhai kêu Hắc Ma Cự Thiên Hống phun Hắc Đạt Tư bay hướng cự long băng hệ,
đập trúng Lam Thương Tử, Mộc Tinh Tinh, Xích Mãng. Nước miếng Hắc Ma Cự Thiên
Hống bay kèm theo Hắc Đạt Tư. Để lại lời nhắn xong Vu Nhai chạy ngay.
Ba người bản năng đón đỡ Hắc Đạt Tư chỉ còn lại nắm xương, nước miếng thì bị
thần lực bản mệnh chắn bên ngoài, nhưng quá hôi. Khóe môi co giật, Lam Thương
Tử, Mộc Tinh Tinh, Xích Mãng liếc nhau, không kịp phản ứng Vu Nhai có ý gì,
đành nhìn hướng Hắc Đạt Tư.
Xích Mãng mở miệng nói:
– Là Hắc Đạt Tư của Hắc Nguyệt thần tộc, sao hắn ở đây?