Vu gia chủ ngơ ngác nhìn trời:
– Ý ngươi nói đây là Vu Nhai làm?
Ngọc Vấn Hiền quát to:
– Chắc chắn, tuy ta không thấy mặt hắn nhưng trực giác cho ta biết Vu Nhai đã
quay về!
Người Ngọc Vấn Hiền bừng sáng, giấc mơ thật sự rất quan trọng, tâm tình theo
đuổi ước mơ mang đến sự sống vô hạn.
* * *
– Dạ Tình, ngươi thật sự được không?
– Có thể.
– Dạ Tình . . .
Vị trí thanh kỳ kỵ sĩ đội trú đóng, Dạ Tình mặc sáo trang Đế Long tộc lạnh
lùng cưỡi trên một con thanh kỳ tuấn mã thú, tùy thời chuẩn bị xuất chiến.
Người bên cạnh Dạ Tình là Nghiêm Sương, bằng hữu tốt nhất của nàng chỉ còn lại
Nghiêm Sương.
Nghiêm Sương rất lo lắng, nàng biết Dạ Tình sống như thế nào trong hai tháng
qua.
Nếu không phải Vu Nhai từng nói chỉ cần tin tưởng hắn sống sót, dù bất cứ tình
huống gì cũng phải tin vào hắn thì Dạ Tình đã đứt dây thần kinh. Nghiêm Sương
thường hay dùng lời Vu Nhai nói khích lệ Dạ Tình.
Về tâm tình của Nghiêm Sương, bản thân nàng cũng không biết, không thèm suy
nghĩ, tập trung chăm sóc Dạ Tình.
Hôm nay chiến đấu bỗng bắt đầu, Dạ Tình chu động yêu cầu tham chiến. Nghiêm
Sương rất lo, với tình trạng hiện giờ của Dạ Tình đầu óc không tỉnh táo, lên
chiến trường sẽ chết. Nhưng Nghiêm Sương khuyên mãi mà Dạ Tình không nghe,
nàng như con lừa.
Nghiêm Sương không biết Ngọc Vấn Hiền đã chuẩn bị kêu bọn họ lánh nạn, cứu
viện.
Đang lúc Nghiêm Sương rối rắm nên làm sao khuyên Dạ Tình quay về chợt nghe
tiếng rống to.
– Grao!
Nghiêm Sương trông thấy những gì mọi người thấy, nàng ngơ ngác không hiểu ra
sao, bản năng liếc hướng Dạ Tình. Nghiêm Sương giật nảy mình.
Dạ Tình khóc ròng ròng.
Nghiêm Sương vội hỏi:
– Dạ Tình, làm sao vậy?
– Hắn . . . Hắn quay về!
Dạ Tình rơi lệ đầy mặt nhưng biểu tình nhẹ nhõm, đáng yêu, vui vẻ, cười toe.
Nghiêm Sương ngơ ngác nhìn, thì ra Dạ Tình cũng đáng yêu giống như Tiểu Mỹ,
rất muốn ôm nàng sàm sỡ.
Nghiêm Sương bị suy nghĩ của mình hù sợ, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ ta thích nữ nhân?
Nghiêm Sương nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ, vui mừng hỏi:
– Chờ chút, ngươi nói hắn quay về? Vu Nhai ở bên trên?
– Là hắn, chính là hắn, cái tên khốn kiếp!
Dạ Tình và Vu Nhai lòng có linh tê, không giống Ngọc Vấn Hiền dựa vào trực
giác.
* * *
– Thành chủ, chúng ta thật sự không cứu viện, trơ mắt nhìn Dao Quang thành bị
hủy diệt?
Cuối cùng Lãnh Thu Dương không đi làm khán giả, gã bị ra lệnh làm tổ trưởng
tiểu tổ hành động tập kích chờ sau khi mồi Dao Quang thành bị ăn, hoặc chính
xác hơn là tổ rưởng hành động thánh binh sư, thiên binh sư dân bản xứ Bắc Đẩu
hành tỉnh. Như Ngọc Vấn Hiền phân tích, chờ Dao Quang thành tiêu hao hết, tất
cả lực lượng Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ bao vây, không chỉ binh sĩ, lực lượng đỉnh
cao cũng phải hành động.
Người hỏi chuyện là thánh binh sư ẩn cư trong Bắc Đẩu hành tỉnh, thuộc loại
mới vào thánh binh sư.
Bắc Đẩu hành tỉnh có mấy thánh binh sư, trừ Bắc Đẩu lão viện trưởng là thánh
binh sư ngũ đoạn ra những thánh binh sư khác toàn là sơ đoạn. Lão viện trưởng
vì quá lớn tuổi, yếu ớt nên sức chiến đấu thật sự không tới thánh binh sư ngũ
đoạn.
Lãnh Thu Dương lắc đầu, nói:
– Nếu bây giờ cao tầng chúng ta có mâu thuẫn thì toàn Bắc Đẩu sẽ tiêu. Ài,
không phải ta không muốn hành động mà với thực lực của chúng ta không có cách
nào hành động. Chúng ta xuất hiện càng tăng nhanh sự hủy diệt của Dao Quang
thành.
Khi bắt đầu kế hoạch Lãnh Thu Dương đã không ngăn được, về sau càng không cách
nào phản đối. Trừ phi bọn họ có tự tin ra tay bảo vệ Dao Quang thành.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nhưng làm sao bảo vệ Dao Quang thành? Đối phương không chỉ có hai thánh binh
sư.
Bắc Đẩu lão viện trưởng lớn tuổi cáo già, thở dài thườn thượt, mọi thứ ngầm
hiểm. Bỗng nhiên mắt lão viện trưởng lóe tia sáng như sư tử già bỗng bùng nổ.
Bắc Đẩu lão viện trưởng nhỏ giọng nói:
– Có thứ cường đại vừà khủng bố tới gần, không biết là địch hay bạn.
– Grao!
Tiếng rống vang lên, đao quang xé gió, đã rõ ràng địch hay bạn.
Lãnh Thu Dương hỏi nhanh:
– Là ai? Viện binh từ đâu đến? Độc Cô gia hay công hội võ học?
Lãnh Thu Dương chỉ cỡ đỉnh thiên binh sư, mắt và cảm giác không tốt như mấy
người khác, đặc biệt là Bắc Đẩu lão viện trưởng.
Bắc Đẩu lão viện trưởng khó tin nói:
– Là tiểu tử họ Vu kia.
Những người khác không có phản ứng gì lớn, Lãnh Thu Dương như mèo bị đạp đuôi
kêu lên:
– Cái gì? Là Vu Nhai sao?
– Đúng vậy! Là hắn!
Lãnh Thu Dương không chút do dự kêu to
– Đi, chúng ta giết ra đi!
Lãnh Thu Dương phản ứng nhanh làm mọi người không kịp phản xạ.
– Cái gì? Giết ra? Nhưng thành chủ mới nói . . .
Lãnh Thu Dương rống to:
– Mới rồi là mới rồi, bây giờ là bây giờ! Vu Nhai đã trở lại, Vu Nhai trong
truyền thuyết trở về!
Lãnh Thu Dương đã quên Vu Nhai mà gã biết chỉ là thiên binh sư lục đoạn. Lúc
trước Lãnh Thu Dương nói hy vọng của bình dân trước mặt người Tiên Vực hành
tỉnh cũng là hy vọng của gã. Đám lính tham gia chiến đấu không tin Vu Nhai
nhưng Lãnh Thu Dương bị Nghiêm Lôi ảnh hưởng nặng, lại thấy tận mắt, tự mình
cảm nhận hắn nghịch thiên hỏi sao gã không tin?
– Chờ chút thành chủ, ứng đối đám người Tiên Vực như thế nào? Chúng ta không
đắc tội nổi . . .
Lãnh Thu Dương lại kiên quyết nói:
– Vu Nhai đắc tội bọn họ được.
Có hy vọng thật tốt.
* * *
Cách đám người Lãnh Thu Dương không xa, những người Tiên Vực hành tỉnh ẩn núp
xem cuộc vui, khoảng cách không quá gần, lỡ bị Cổ Duệ chi dân thì làm sao?
Tuy nơi này đã là hậu phương vững chắc, đám người Lãnh Thu Dương cũng cẩn thận
ẩn núp. Binh sĩ tinh nhụe nhất Bắc Đẩu hành tỉnh đã núp đi.
Người Tiên Vực hành tỉnh mong ước Dao Quang thành bị hủy diệt hoàn toàn nhưng
chuyện nên làm cần phải làm, bọn họ không hy vọng không giữ được Bắc Đẩu
thành. Tiên Vực hành tỉnh chỉ muốn hy sinh Dao Quang thành.
– Phụ thân, Dao Quang thành không tệ, đạp Mông thân vương leo lên cao, thật
to gan. Nhưng rất nhanh Dao Quang thành sẽ biến thành tỏ bụi, không biết cần
chờ bao lâu? Ta nôn quá.
Người nói chuyện là Hô Diên Không Đài.
Nếu Vu Nhai biết Hô Diên Không Đài được đãi ngộ thì sẽ hâm mộ ghen tỵ muốn
chết. Đặc biệt là ‘Vu Nhai cặn bã’, cùng là con riêng nhưng phụ thân của Hô
Diên Không Đài tốt hơn Độc Cô Chiến Phong nhiều.
– Bình tĩnh đi, Dao Quang thành sẽ bị tiêu diệt, kéo dài càng lâu càng có lợi
cho chúng ta.
Hô Diên Quảng Vân không giống nhi tử Hô Diên Không Đài trong đầu chỉ nhớ thù
riêng, gã bình tĩnh chờ đợi. Hô Diên Quảng Vân bỗng đứng bật dậy nhìn một
hướng, dọc theo hướng đó nhìn lên bầu trời Dao Quang thành. Các cao thủ Tiên
Vực hành tỉnh cũng ngước nhìn, dù là thiên binh sư hay thánh binh sư.
Người Tiên Vực hành tỉnh trông Tiễn Linh một ma thú hắc ám mang theo áp lực
lao hướng Dao Quang thành, vẫn là đao quang bay ra.