Khóe môi mượn kiếm huynh co giật, quên mất vào lúc này lên tiếng làm chi?
Nhưng trước mắt là tình thế chết chắc, như Vu Nhai nói, mượn kiếm huynh vốn là
người bình tĩnh, tự tin, khi thấy hy vọng sẽ rất căng thẳng nhưng giờ tuyệt
vọng thì bất chấp.
Mượn kiếm huynh cười gian nói:
– Đúng vậy! Là ta bán, bà nội nó, chỉ bán được mấy trăm kim tệ. Nếu ngực nàng
ta lớn hơn một chút sẽ bán được gấp mười lần, tộc tuyết nhân viên thích ngực
to.
– Ngươi . . . Ngươi . . . Các ngươi . . .
– Phải rồi, sao các người biết nàng bị bán vào tộc tuyết nhân viên? Chẳng lẽ
nàng trở về hay các ngươi cứu nàng? Cha nó, còn trở về được. Khụ khụ, thật lợi
hại, sức chịu đựng của nàng quá phi thường.
Mượn kiếm huynh nói xong ho khục khặc vì động vết thương, lúc này gã quá kích
động, cực kỳ rung động.
Vu Nhai không quên nói mát:
– Cường đại thật, nữ nhân Vệ gia quả nhiên là ‘vô địch phòng ngự’.
Người Vệ gia dù không đầu vào Cổ Duệ chi dân cũng là kẻ thù không đội trời
chung với Vu Nhai, hắn sẽ không khách sáo cùng bọn họ.
Hơn nữa Vu Nhai sẽ không khách sáo với loại nữ nhân như Vệ Vi Vi.
Nữ nhân trung niên tức giận người run run, nàng nghĩ đến bộ dạng của Vệ Vi Vi
lúc quay về. Khi đó chính là nữ nhân trung niên này kiểm tra Vệ Vi Vi, nữ nhân
trung niên là cô cô của nàng. Kết quả kiểm tra là . . . Làm nữ nhân, nữ nhân
trung niên rất phục khả năng chịu đựng của Vệ Vi Vi. Nhưng phục thì phục, hai
nam nhân chết tiệt này phải chết, phải giao cho Vệ Vi Vi xử lý.
– Hai vị đại nhân, chúng ta muốn bắt sống bọn họ, chúng ta . . .
– Cái kia . . . Vu Nhai, ta thấy chúng ta tự sát cho rồi?
Nghe nữ nhân trung niên nói muốn bắt sống làm mượn kiếm huynh rùng mình. Nếu
sống mà lọt vào tay Vệ Vi Vi thì rất kinh khủng, không đơn giản như bị bán cho
tộc tuyết viên nhân, chẳng bằng chết đi. Mượn kiếm huynh đã nhìn thâu tất cả.
Không đợi Vu Nhai trả lời, một Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo nói:
– Ở trước mặt chúng ta không phải các ngươi muốn sống thì sống, chết là chết
được. Đừng quên, chúng ta là thần. Nếu các ngươi có thù với bọn họ thì các
ngươi hãy tự ra tay đi, thời gian phong tỏa không gian không lâu. Nếu các
ngươi không bắt sống được thì chúng ta sẽ giết bọn họ ngay.
Hai Cổ Duệ chi dân không hứng thú với nội dung đám người Vu Nhai đối thoại,
con kiến đấu đá nhau dù thú vị mấy cũng chán chết. Cổ Duệ chi dân không phải
‘người thích côn trùng’.
Nữ nhân trung niên lên tiếng:
– Vâng!
Nữ nhân trung niên định hành động.
Vu Nhai không trả lời mượn kiếm huynh, lạnh lùng nói:
– Các ngươi tốt nhất là ra tay cùng lúc đi, nếu không chút nữa sẽ không có cơ
hội hợp sức đối địch. Hai tên kia dễ chết quá cũng chán.
Cổ Duệ chi dân nói:
– Đối phó với các ngươi chưa đến trình độ làm chúng ta hợp sức với nhân loại
đê tiện.
Mượn kiếm huynh nhắc lại:
– Vu Nhai, chúng ta tự sát cho rồi.
Hết cách, nghĩ đến hậu quả bị bắt sống làm mượn kiếm huynh rùng mình.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Bạch lão sư, ta chính là người được ngươi dầu tư, ngươi không tin ánh mắt
của mình như vậy sao? Cổ Duệ chi dân thì sao? Chỉ là tên hề bị truyền thuyết
phóng đại.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Không, không phải truyền thuyết, bọn họ thật sự rất khủng bố? Đừng quên
trên người của ngươi có lực lượng nguyền rủa.
– Lực lượng nguyền rủa, Bạch lão sư đang nói đến cái này?
Vu Nhai chớp mắt, giơ ngón tay lên. Một con sâu đen mấp máy trên đầu ngón tay
Vu Nhai.
– Cái gì?
Dù là bên địch hay ta đều trợn to mắt nhìn con sâu đen trân trân.
– Phù.
Vu Nhai thổi nhẹ, sâu đen tán đi. Mới rồi khi nói chuyện Thôn Thiên kiếm linh
và Thí Thần Ma Nhẫn đã đẩy sâu đen ra. Thí Thần Ma Nhẫn giúp ích rát lớn, dù
sao nó là thần binh âm u mà đầy ma tính.
Nhìn Vu Nhai nhẹ thổi tan lực lượng nguyền rủa, mọi người suýt nhảy cẫng lên.
Đặc biệt là mượn kiếm huynh, gã bị thứ này hành gần chết. Nếu mượn kiếm huynh
co cách giải chú như Vu Nhai thì còn sợ người trong thiên hạ không biết Vệ gia
đã theo phe Cổ Duệ chi dân sao?
Hai Cổ Duệ chi dân càng khó tin hơn:
– Sao ngươi có thể . . .
– Giết hắn, phải giết hắn ngay!
Người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh giật mình qua đi có cùng suy nghĩ như vậy.
Sao có thể cho phép người giải nguyền rủa sống sót? Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành
tỉnh không muốn bị tiêu diệt không còn một mảnh trước khi Cổ Duệ chi dân buông
xuống.
Vu Nhai nói như thể chuyện không quan trọng:
– Đã nói Cổ Duệ chi dân chẳng qua được phóng đại lên, chỉ là nhân loại viễn
cổ truyền thừa xa xưa, lực lượng nguyền rủa này không là gì. Nhưng người lúc
trước ta gặp khá kinh khủng, ta giết mấy chục lần mà không chết, cuối cùng để
thanh kỳ tuấn mã thú chia nhau ăn thịt mới giết chế hắn được. Lợi hại hơn nữa
thì sao? Không phải thân bất tử thật sự, cuối cùng hắn vẫn chết, còn biến
thành phân.
Mượn kiếm huynh còn đang ngẩn người giờ thì giật mình kêu lên:
– Cái gì? Giết mấy chục lần? Ngươi từng giết Cổ Duệ chi dân?
– Đúng vậy! Đừng kinh ngạc như thế, đã nói bọn họ cũng chỉ là nhân loại, cái
gọi là thần chẳng qua do tự ti khi bị chúng ta đuổi khỏi Thần Huyền đại lục,
vì bọn họ quá tự ti nên cố ý bày ra dáng vẻ như thần. Trong lòng bọn họ rất
đáng thương, tóm lại Cổ Duệ chi dân không là gì, không phải ta chưa từng giết
chết.
Ngữ điệu của Vu Nhai vẫn lạnh nhạt nhưng nhưng mọi người nghe vào tai thì tràn
ngập rung động, giật mình. Cía này rõ ràng là châm biếm.
– Ngươi nói từ trên trời giáng xuống? Ngươi từng giết Cổ Duệ chi dân? Ngươi
giết một người biết thuật dục hỏa trọng sinh?
Hai Cổ Duệ chi dân nhìn Vu Nhai chằm chằm, trong mắt tràn đầy khó tin, giật
mình. Bọn họ giật mình vì biết người bị giết là ai, khó tin vì nghe đồn kẻ
giết người là thế hệ trước trong nhân loại.
Vu Nhai mỉm cười nói:
– Đúng vậy! Hình như tên là Đan Diễm Tâm.
Lúc này Vu Nhai phát ra khí thế như sóng thần, chợt vang tiếng keng, Thí Thần
Ma Nhẫn nằm trong tay hắn. Trong phút chốc Vu Nhai biến mất tại chỗ, khi lại
xuất hiện đã ở trước mặt một Cổ Duệ chi dân, Thí Thần Tuyệt chi tà ảnh cuồng
đao chém điên cuồng vào một người.
Vu Nhai nói nhẹ nhàng nhưng khi hành động thật sự dễ dàng sao? Hai Cổ Duệ chi
dân này hơi thở không tinh thuần như Đan Diễm Tâm nhưng không yếu hơn gã. Một
Đan Diễm Tâm đã hành Vu Nhai chết đi sống lại huống chi tới hai Cổ Duệ chi
dân?
Cho nên Vu Nhai chấn động tinh thần đối phương trước, lại dùng cách ám sát với
thần binh Thí Thần Ma Nhẫn giết một trong hai Cổ Duệ chi dân.
Đương nhiên thực lực bây giờ của Vu Nhai mạnh hơn lúc giết Đan Diễm Tâm.
Cổ Duệ chi dân kia kịp phản ứng lại khi Vu Nhai tới gần, quát to:
– Muốn chết!