Lúc này Vu Nhai trưởng thành hơn, lòng thấy an ủi. Nhiều người đối xử tốt với
hắn nhờ Vu Nhai mà sống càng tốt hơn, cảm giác rất thoải mái, thích thú hơn là
bị vây xem.
– Thế thì Quách đại thúc, ta xin đi trước . . .
Vu Nhai không thể ở trước cửa thành quá lâu, đừng để xảy ra sự kiện chen lấn.
Vu Nhai chuẩn bị mang thanh kỳ tuấn mã thú vào Bắc Đẩu thành, hắn chợt cảm
giác có thứ gì đập trúng mình. Tập kích? Co người ghen tỵ ca phong cảnh? Ném
trứng ung vào ca? Tổ cha nó.
Vu Nhai ngạc nhiên, bị đập trúng vì không cảm giác uy lực thứ ném vào mình.
Nhiều người trong Thanh Kỳ kỵ sĩ đội phản ứng lại muốn ngăn thứ bay tới:
– Là ai?
Vu Nhai hét lên:
– Khoan, đừng nhúc nhích!
Vu Nhai lắc người xuất hiện bên cạnh thứ ném vào hắn, chộp trong tay, con
ngươi co rút. Thì ra không phải trứng ung mà là một thanh kiếm trang sức tinh
xảo.
Vu Nhai nhanh chóng nghĩ ra điều gì, ánh mắt chuyển hướng ném kiếm. Một khuôn
mặt quen thuộc mà tái xanh đứng trong đám người cười với Vu Nhai. Chủ nhân
khuôn mặt tái nhợt lôi thôi như ăn mày. Khiến Vu Nhai giật mình là sự sống
trên người gã xói mòn, dường như bị thương nặng. Vu Nhai chưa kịp lên tiếng
người kia đã khó nhọc lẩn vào đám đông.
Vu Nhai mở miệng nói:
– Các ngươi vào thành đi, chút nữa ta sẽ đến.
Vu Nhai nói xong không để ý mọi người phản ứng xông vào đám người. Trong mọi
cặp mắt nhìn chằm chằm, Vu Nhai đi tới bên cạnh nam nhân suy yếu muôn mang gã
đi. Ánh mắt mọi người chỉ nhìn Vu Nhai, không chú ý thấy nam nhân suy yếu kia
có bộ dạng gì.
Vu Nhai định chạm vào nam nhân thì gã hét ngăn lại:
– Vu Nhai, đừng đụng vào ta!
Vu Nhai nghe nam nhân nhỏ giọng nói:
– Núp trong đám người sau đó chúng ta sẽ hội hợp, đừng để bất cứ ai biết
ngươi tiếp xúc với ta.
Thanh âm rất nhỏ, người có thực lực cường đại như Vu Nhai mới nghe thấy được.
Vu Nhai lại ngây người. Mượn kiếm huynh đang làm cái quỷ gì? Có lẽ mượn kiếm
huynh có tin tức gì rất quan trọng muốn thông báo cho hắn. Vu Nhai nghe Độc Cô
Chu, Độc Cô Đỉnh nói mượn kiếm huynh đi Thuẫn Vực hành tỉnh, hình như giúp hắn
điều tra. Lúc trước Vu Nhai bán Vệ Vi Vi, hại thảm Vệ Hiên, Vệ gia sẽ có hành
động trả thù gì? Chẳng lẽ mượn kiếm huynh gặp chuyện không may?
Vu Nhai nhíu mày thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ Vệ gia ra tay với mượn kiếm huynh? Không đúng, đã qua thời gian
dài, mượn kiếm huynh nên điều ra Vệ gia xong rồi, không phải Vệ gia làm.
Mượn kiếm huynh từ Kiếm Sơn hùng quan đi Thuẫn Lĩnh, không cần điều tra lâu
như vậy.
Vu Nhai không nghĩ nhiều, hắn lẩn vào đám đông. Với năng lực ẩn giấu của Vu
Nhai cộng với quá đông người, muốn cắt bỏ mọi người theo dõi dễ như chơi. Mấy
phút sau Vu Nhai và mượn kiếm huynh vào trong xe bò kéo hàng, hai người ngồi
đối diện nhau. Mượn kiếm huynh mở miệng nói câu làm Vu Nhai ngây người.
– Đừng đụng ta, tuyệt đối đừng đụng vào ta!
Vu Nhai ngẩn ngơ, sao cảm giác mượn kiếm huynh nói câu này trên mặt tràn ngập
ai oán mặt trắng nhỏ? Chẳng lẽ vì Vu Nhai bán Vệ Vi Vi, Vệ gia trả thù khiến
một đám nam nhân làm mượn kiếm huynh? Nên bây giờ mượn kiếm huynh bị ám ảnh
tâm lý khi thấy nam nhân?
Vu Nhai đánh rùng mình, ánh mắt đồng tình tội nghiệp nhìn mượn kiếm huynh, bị
nam nhân làm chuyện đó thì chết cho rồi.
Khi mượn kiếm huynh lên tiếng lại phủ nhận suy đoán của Vu Nhai:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Không thể đụng vào ta, nếu không ngươi sẽ chết.
– Xảy ra chuyện gì? Trên người của ngươi có độc? Không thể . . .
Mượn kiếm huynh ngắt lời Vu Nhai:
– Vu Nhai, không còn thời gian, ngươi hãy nghe ta nói hết. Nhưng ta cần hỏi
trước một câu, ngươi sợ chết không?
Mắt mượn kiếm huynh sáng rực nhìn Vu Nhai, hỏi:
– Không có thời gian, trả lời ta!
Vu Nhai tỉnh táo lại, biểu tình nghiêm túc nói:
– Sợ, đương nhiên là ta sợ chết. Nhưng ngươi từng giúp ta, ta thiếu ngươi vài
nhân tình. Dù ta có sợ chết hay không thì ta không thể nhìn ân nhân của mình
chết.
Là chuyện gì khiến mượn kiếm huynh tràn ngập tự tin, thản nhiên biến thành thế
này?
– Tốt, ta chắc chắn sẽ chết nhưng ngươi thì chưa chắc. Chờ ta nói xong ngươi
lập tức đi Bắc Đẩu học viện, tìm lão viện trưởng ngay. Có lẽ lão viện trưởng
sẽ bảo vệ ngươi sống sót. Nhớ kỹ, khi ta nói xong ngươi phải dùng tốc độ nhanh
nhất chạy tới chỗ lão viện trưởng.
Mượn kiếm huynh nghiêm trang nói:
– Trên người ta bị người gieo thứ cùng loại với nguyền rủa, ai đụng qua ta
hoặc nghe ta nói chuyện ta đang định kể với ngươi thì sẽ bị nguyền rủa như ta,
sẽ bị một tổ chức tìm đến, giết chết. Chỉ thánh binh sư cường đại mới giải mở
được nguyền rủa này, nhưng đó chỉ là có lẽ, ngươi thật sự muốn nghe ta nói
sao?
Vu Nhai ngây người, nhanh chóng hiểu ý của mượn kiếm huynh. Bây giờ mượn kiếm
huynh bị người nguyền rủa giống như rắc thuốc hay lực lượng nào đó trên cơ thể
gã, khiến người nguyền rủa tìm thấy và giết gã.
Khá giống với dược tủy tung Đan Diễm Tâm từng rắc trên người Vu Nhai, nhưng
dường như càng đáng sợ hơn.
Nguyền rủa này không được tiếp xúc với ai, không thể nghe tin tức muốn nói.
Không biết mượn kiếm huynh dùng cách gì tạm thời tránh đi người nguyền rủa,
nhưng gã không mắn chắc có thể chạy tới bên Bắc Đẩu lão viện trưởng. Hiện tại
mượn kiếm huynh phải nói cho Vu Nhai biết, khiến hắn không bị thương, thực lực
rất mạnh chạy đi tìm Bắc Đẩu lão viện trưởng.
Bản thân mượn kiếm huynh rất nhanh sẽ bị người nguyền rủa tìm đến, giết chết.
Chỗ hiện tại là bên ngoài Bắc Đẩu thành nhưng mượn kiếm huynh không có nắm
chắc chạy tới Bắc Đẩu học viện, có thể thấy được thời gian gấp như thế nào.
– Vu Nhai, ngươi nguyện ý nghe ta nói tin tức quan trọng kia không? Nguyện ý
chịu lực lượng nguyền rủa đó không?
Mượn kiếm huynh hỏi lại:
– Không muốn cũng không sao, ta đã hại chết nhiều người, sức mạnh hắc chú hại
cả ngươi.
Mượn kiếm huynh từ Thuẫn Lĩnh đến Bắc Đẩu thành, gã có được tin tức quan trọng
này không cần chạy về Bắc Đẩu hành tỉnh, tùy tiện tìm một phân hội lữ giả báo
cáo là được. Mượn kiếm huynh đã làm như vậy, gã không biết bị người gieo lực
lượng giống với nguyền rủa. Kết quả phân hội lữ giả bị diệt sạch, may mắn nội
tình của mượn kiếm huynh đủ mạnh, có thứ che giấu hơi thở nếu không đã bị giết
từ lâu.
Nhưng đến Bắc Đẩu thành đã là cực hạn, mượn kiếm huynh sắp không chịu nổi nữa.
Phân hội lữ giả bị diệt không làm mượn kiếm huynh bỏ cuộc, tin tức như thế dù
bao nhiêu người chết cũng phải truyền ra ngoài. Mượn kiếm huynh tìm quan viên
Huyền Binh đế quốc, loại người đáng tin, kết quả quan viên kia cũng bị giết.
Cuối cùng mượn kiếm huynh nhận ra tình hình đáng sợ, gã biết tin nhưng không
thể truyền đi, gã bị nguyền rủa.
Công hội lữ giả là công hội tình báo, kiến thức rất rộng rãi. Đổi lại người
bình thường e rằng không biết lực lượng nguyền rủa là gì, vì mượn kiếm huynh
biết nên mới có cách sống đến bây giờ.