Nếu như mình thất bại sợ rằng không bị nhục nhã một hồi cũng khó.
Hắn không thể bại. Không quan tâm vì lý do gì, hắn cũng không thể bại.
Tay trái Vu Nhai nâng kiếm, tay phải kéo trường kích phía sau, dưới chân đạp
Phong Tung Bộ, nghênh đón.
Lại một lần nữa hắn cảm nhận được sự phiền muộn khi lực lượng huyền khí quá
yếu.
Đúng vậy, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối rất nhiều kỹ xảo cũng không có tác
dụng. Kỹ xảo có thể bù đắp vài đoạn, nhưng không thể bù đắp được khoảng cách
chênh lệch cực lớn.
Ánh mắt Vu Nhai chớp động, dán vào vách núi, sau đó bỏ chạy trong dãy núi đá
lởm chởm.
Ầm…
Đúng lúc này, Đoạn Giáp phát uy quyền kình.
Huyền Binh của hắn là găng tay. Một loại vũ khí cận chiến đáng sợ.
Vu Nhai chỉ thoáng vô ý đã bị hắn tới gần, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng Huyền
Binh Điển chống đỡ, cả người bị đánh, đập vào trong vách núi.
– Kỳ Binh Giả đê tiện. Chỉ có chút thực lực như vậy cũng dám nhúng chàm Dạ
Tình. Cũng không đái ra, nhìn vào bãi nước tiểu xem mình thế nào!
Đoạn Giáp nhe răng cười. Hắn thấy hiện tại Vu Nhai hẳn là xong đời. Hắn chỉ
đám tinh binh phía dưới nói:
– Cứu người. Nếu không phải ở đây có quy định không thể giết người, tiểu tử
ngươi bây giờ chắc hẳn đã chết rồi. May mắn cho ngươi đấy. Sau đó ra bên ngoài
cẩn thận một chút, xác định vị trị của mình cho tốt. Nếu như thân phận ngươi
đê tiện, hẳn nên thành thật làm chuyện đám thấp hèn như các ngươi nên làm
thôi. Tầng lớp như đám người chúng ta, các ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng.
– Đầu tiên, không phải ta muốn nhúng chàm Dạ Tình, mà là Dạ Tình muốn nhúng
chàm ta. Sai lầm này mời sửa lại; Thứ hai, nếu ngươi cao quý như vậy, không
biết Dạ Tình càng cao quý hơn ngươi kia có phải nên cảm thấy hứng thú đối với
ngươi hay không; Thứ ba, cao cao tại thượng từ trước đến nay đều là bị người
đánh xuống, hơn nữa ngã sâu hơn, ngã vạn kiếp bất phục!
Giọng nói từ trong vách núi truyền ra. Vu Nhai chậm rãi đi ra.
Hóa ra bên trong lại có một sơn động không nhỏ.
Khóe miệng các tinh binh giật giật vài cái. Những lời đồn đại là thật. Tiểu tử
này chính là cầm tinh con rùa. Nếu như ngươi cho rằng ngươi đánh bại hắn, vậy
mười phần sai. Chỉ cần có một hơi thở, con rùa đen này sẽ toả ra sức sống.
Đoạn Giáp vừa nghe Vu Nhai nói như vậy, sắc mặt hắn liền tái mét. Không quan
tâm hắn biểu hiện như thế nào, từ trước đến nay Dạ Tình vẫn không thèm để ý
tới hắn. Vảy ngược. Vu Nhai rõ ràng đã động vào vảy ngược của hắn.
Động tác tiếp theo của Vu Nhai càng làm cho hắn giận dữ tới mức không thể kìm
chế được.
Chỉ thấy Vu Nhai ngoắc ngón tay về phía hắn nói:
– Cái gọi là người cao quý từ trước đến nay đều không cúi đầu khom lưng trước
bất luận chiến sĩ nào. Lưng chúng ta cho dù đến chết cũng không bị ép cúi
xuống được. Nhưng ngươi, chỉ có thể khúm núm ở trước mặt nữ nhân!
Mọi người ngây người. Lời Vu Nhai nói hình như tạo ra một sự cộng hưởng nào
đó. Một cỗ nhiệt huyết ngưng tụ ở trên đỉnh đầu của các tinh binh.
Mấy tên giáo quan liếc mắt nhìn nhau. Lời bọn họ vừa nói lúc nãy, những tinh
binh đáng chết này lại nghe không vào. Tiểu tử này chỉ nói một câu lại làm cho
mọi người quên trận chiến đấu trước mắt, quên hai phe địch và ta, nảy sinh sự
đồng cảm đối với Vu Nhai.
– Lưng không thể bị ép cúi xuống sao? Vậy để ta đập gãy lưng ngươi, xem ngươi
có cong lưng xuống hay không? Ngày hôm nay ta không đánh tới khi ngươi cầu xin
tha thứ, ta không phải là họ Đoạn!
Đoạn Giáp giận quá. Hắn không có sự đồng cảm như các tinh binh phía dưới.
Người cao quý có đôi khi không thể lĩnh hội được nhiệt huyết của đám bình dân.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hắn hung hăng xông về sơn động nơi Vu Nhai đang đứng. Đúng lúc này, Vu Nhai nở
nụ cười quỷ dị, lui vào trong sơn động.
– Nguy rồi!
Một giáo quan kêu lên. Giáo quan khác nghi ngờ xoay đầu lại nói:
– Sợ rằng Đoạn Giáp sắp xong đời. Bên trong sơn động khẳng định có cạm bẫy gì
đó. Tiểu tử này để bị đánh vào trong sơn động là có âm mưu từ trước. Hắn đúng
là kẻ có trí có mưu.
– Thời gian ngắn như vậy sao? Không thể nào?
– Quét ngang… Loạn tinh!
Khi giáo quan này vừa dứt lời, một đạo nhận quang hình bán nguyệt cực lớn từ
trong sơn động đánh ra, dường như vẫn mang theo một tiếng ngựa hí đầy thích
thú. Tất cả binh khí ở đây phát ra tiếng động ong ong, dường như bị chiến ý
nào đó huy động.
Ầm…
Một đạo hắc ảnh nặng nề đập vào trên vách núi đối diện sơn động, tạo thành một
vết bán nguyệt cực lớn nhìn thấy mà giật mình. Một bóng người chậm rãi từ
trong vết hình bán nguyệt rơi xuống.
Mọi người tập trung nhìn vào, không ngờ chính là Đoạn Giáp. Cùng lúc đó, một
thân ảnh nhuốm máu chậm rãi từ trong sơn động đi ra. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống,
tay trái cầm kiếm, tay phải kéo kích, cũng không quay đầu lại, tiến vào trong
cốc.
– Vừa rồi là cái gì vậy?
– Hình như là kết quả của thế của tướng khí cùng huyền khí tích lũy tới mức
độ nhất định sau đó bạo phát ra. Chỉ có điều trong đó sợ rằng còn có bí mật
khác. Huyền Binh bản mạng của hắn đã có chút linh tính.
Một tên giáo quan trong đó cúi đầu trả lời.
– Xem ra cục gạch Huyền Binh này của hắn có thể biến thành Binh Linh. Xem ra
tỉnh Bắc Đấu chúng ta thực sự là địa linh nhân kiệt, thường xuyên xuất hiện
một Kỳ Binh Giả đáng sợ. Cục gạch sinh ra Binh Linh, sẽ là thứ kỳ lạ gì đây.
– Khó nói lắm. Có lẽ là các loại tuyệt chiêu hy sinh tánh mạng nào đó. Hiện
tại còn quá sớm để kết luận.
Các giáo quan gật đầu, sau đó mới đột nhiên nhớ tới Đoạn Giáp. Bọn họ nhanh
chóng đi qua nhìn một chút. Khi bọn họ tới đỡ Đoạn Giáp dậy, toàn thân hắn đã
mềm nhũn. Sau khi kiểm tra thương thế một chút, các giáo quan đều trầm mặc.
Con mẹ nó tiểu tử này thật ngoan độc. Hắn thật sự đánh nát xương sống của
người ta. Xem ra nếu không tìm một dược sư cường đại hoặc pháp sư quang minh,
ngày hôm nay Đoạn Giáp chắc chắn sẽ bị phế.
Đế quốc Huyền Binh rất ít ma pháp sư. Dược sư cường đại lại rất kiêu ngạo.
Không bỏ nhiều máu một chút cũng không được.
– Được, không cần tiếp tục theo vào làm gì. Trong cốc chỉ có nữ tinh binh, sẽ
không có chiến đấu nữa. Đi thôi đi thôi. Các ngươi cút nhanh trở lại huấn
luyện. Hiện tại đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên chưa? Nhiều
người như vậy không ngờ để một Kỳ Binh Giả chỉ mới có thực lực Tướng Binh Sư
nhất đoạn xông tới. Các ngươi có thấy mất mặt hay không? Tham Lang chúng ta
sắp trở thành đối tượng bị mọi người chê cười rồi.
Giáo quan trừng mắt nhìn các tinh binh vẫn muốn tiếp tục theo vào bên trong,
nói.
Các tinh binh nghe quan giáo giáo huấn, chợt tỉnh lại.
Đáng chết. Họ Vu kia thắng. Sau này bọn họ đi ra ngoài, không muốn bị người ta
nhạo báng cũng khó.
– Chế nhạo thì chế nhạo. Có gì đâu phải sợ. Nếu có người nào dám cười, đánh
ngã hắn, đập nát cái miệng của hắn. Tới lúc đó xem thử hắn còn cười nữa hay
không. Chỉ cần ngươi có thực lực còn sợ người khác cười sao? Lập tức, lập tức
cút ra ngoài huấn luyện cho ta!
Giáo quan hung hãn nói, chợt nhấc Đoạn Giáp lên.