“Bá Khí chân nhân Ngụy Tác, đúng là y!”
“Y không chết mà đứng về phe Thiên Huyền đại lục…”
Trong tịch dương, giọng Ngụy Tác vang vọng, ráng chiều chiếu lên mình gã một
quầng sáng thần thánh, trông càng siêu phàm thoát tục.
Phương thức của gã quá ấn tượng, bắt sống Đổng Diệu Chân mà không cho cơ hội
thi triển thuật pháp và pháp bảo đoạn giết một Thần huyền tam trọng đại năng
đã lĩnh ngộ được thần vực của Ngọc Hành đại lục.
Nhất là trong khi bị đối phương trấn trụ toàn trường thì gã xuất hiện với
phương cách đó, phe Thiên Huyền đại lục đều thấy nhiệt huyết sôi lên cùng kích
động cực độ.
“Ngụy Tác!”
“Bá Khí chân nhân Ngụy Tác! Đây mới là Ngụy Tác!”
Không biết ai kêu đầu tiên rồi cả sơn cốc cùng vang tiếng kêu kinh thiên động
địa, nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục kích động khôn tả.
Ngụy Tác sôi trào khí huyết và chân nguyên ảo hóa thành xích sắc hà quang và
ngân sắc thần quang từ từ tan đi nhưng hai làn dư uy thần huyền khí tức vẫn
chấn động trên không, so với uy thế của gã thì Đổng Diệu Chân như sâu kiến.
“Ngụy đạo hữu, ẩn tàng sâu lắm… phong phạm này khiến bọn tại hạ khâm phục.”
Ngọc Thiên tông tông chủ, Hoàng Đạo Quân lên đón, Ngọc Thiên tông tông chủ đã
biết vì sao lúc nãy Phong Ngô Thương nói thế, chỉ là tu vi và thần thông của
Ngụy Tác khiến họ rúng động, không ngờ gã có thực lực kinh nhâ đến thế, tích
tắc đã giết chết đại năng lĩnh ngộ được phương thần vực.
“Ngụy đạo hữu…” Vũ Hoàng chân nhân kích động, giọng run lên.
“Đấy mới là cường giả quét sạch Thiên Kiếm tông, là tu sĩ Thiên Huyền đại
lục.” Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục, nhất là lớp trẻ Tây Tiên nguyên và Ngọc
Thiên tông gần như sùng bái gã. Ngụy Tác lăng không chấn nhiếp đối phương,
khiến họ cảm thấy như gã là cây cột chống đỡ cả bầu trời Thiên Huyền đại lục.
“Các hạ là Ngụy Tác? Lẽ nào nhục thân mộc hóa là giả?” Vu thần nữ bất động
nhìn gã, ánh lên lạ lùng, thinh không ngoài xa lấp lánh quang hoa, tựa hồ vô
số ý niệm.
“Ai nói nhục thân mộc hóa sẽ chết, nhục thân mộc hóa đối với mỗ chỉ là chuyện
vặt, đem dọa người khác được thôi.” Ngụy Tác liếc Hứa thần quân và Diệp Huyền
Thành.
“…” Linh Lung Thiên trợn tròng trắng, lúc Ngụy Tác nhục thân mộc hóa suýt
mất mạng thật sự mà bây giờ y nói nhẹ tênh, thật quá ra vẻ, quan trọng nhất là
gã lớn lối nhưng mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, thập phần bình tĩnh,
rõ nét phong phạm cao thủ, khiến nó đã quen với vẻ nham nhở của gã thật không
chịu nổi.
“Có nhân vật như các hạ thì chúng ta nên ngồi lại bàn bạc, hà tất hạ sát thủ
chuốc oán làm gì?” Vu thần nữ y vẫn hiện rõ nữ vương khí tức, uy nghi thiên
hạ, điềm đạm bảo Ngụy Tác.
“Các vị thấy có thể đàm phán chứ mỗ không thấy thế.” Ngụy Tác liếc Vu thần nữ,
“Đây vốn là địa bàn Thiên Huyền đại lục từ xưa đến nay, bất kỳ tu đạo tông môn
của đại lục khác xâm nhập đều là đại địch, không cần khách khí.”
“Nói hay lắm! Căn bản không có gì phải bàn!” Ngụy Tác khiến tu sĩ Thiên Huyền
đại lục sôi trào nhiệt huyết, khí thế ngút trời, sơn cốc nóng như lò lửa.
“Ngươi…” Vu thần nữ nổi giận, với thân phận và tu vi của nàng ta, cha ai dám
nói thế, nhưng tia giận tan nhanh, “Các hạ xuất hiện tại đây thì đồng bạn cùng
san bằng Thiên Kiếm tông tất cũng thế.”
“Muốn nói gì thì nói luôn đi, các hạ không phải đạo lữ của mỗ, mỗ không có
hứng dông dài tình ái.” Ngụy Tác cố ý liếc khe sâu trước ngực Vu thần nữ nhằm
chọc giận nữ vương này, là tiểu tán tu Linh Nhạc thành nên từ bé gã đã qua
không biết bao nhiêu lần cãi cọ, không biết bao nhiêu lần vì nửa khối linh
thạch mà mặc cả rã họng, cho gã là chuyên gia về mặt này cũng không quá, gã
hiểu rõ đối thủ nào thì nổi giận rồi cũng dễ sai lầm.
“Hỗn xược!”
Ngụy Tác nhìn thẳng vào hai ngọn núi tuyết khiến Vu thần nữ nổi giận, thinh
không rung lên.
Đối với Vu thần nữ, Ngụy Tác không khác gì một thần tử khinh nhờn nữ vương,
tâm cảnh nàng ta không thể bình tĩnh được.
“Kể cả đồng bạn đó thì phe các hạ bất quá có năm thần huyền. Bên ta có nhiều
hơn một thần huyền, để các vị đi là không bao giờ.”
“Nếu các vị không có thành ý bàn bạc thì hôm nay ta sẽ giết đến máu chảy thành
sông!”
Vu thần nữ lạnh lùng nhìn Ngụy Tác, uy nghiêm vô tận như cơn giận của đế vương
khiến trăm vạn người mất mạng,
“Nhân số nhiều thì sao, thần huyền cỡ này thì hảo hữu Phong Ngô Thương của mỗ
cũng hạ được, còn mấy kẻ kia, cứ thử hỏi xem có dám đơn đấu với mỗ không?”
Ngụy Tác liếc tu sĩ thần huyền trẻ tuổi của Đông Lai bí cảnh, rồi lạnh lùng
nhìn Hứa thần quân và Diệp Huyền Thành.
“Ngươi nói gì hả!”
Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Đông Lai bí cảnh xanh lét mặt mày, nhưng Vu
thần nữ đưa tay ngăn lại, lạnh lùng bảo Ngụy Tác, “Vậy thì ta hoàn toàn có thể
mời tới một thần huyền đại năng cùng cấp. Hiện tại Thiên Huyền đại lục mà tìm
thêm một đại năng Thần huyền tam trọng trở lên là không thể nhưng cho các hạ
biết, ta đã đáp ứng lời cầu hôn của Vạn Hoàng cung Vạn Hoàng công tử, vốn mấy
tháng nữa sẽ thành hôn, chỉ cần ta nguyện ý sẽ mời được Vạn Hoàng công tử, phu
quân tương lai cỉa ta cũng là Thần huyền tứ trọng đại năng.”
“Vạn Hoàng cung và Đông Lai bí cảnh liên nhân?” Ngọc Thiên tông tông chủ và
Hoàng Đạo Quân biến sắc.
Trung thiên tử lôi tông và Bích Tỳ tông, Minh Thổ tông, Đông Lai bí cảnh đã
liên thủ, thêm Vạn Hoàng cung và Đông Lai bí cảnh liên nhân, các siêu cấp tông
môn Ngọc Hành đại lục cơ hồ nối làm một, tuyệt đối là một lực lượng đáng sợ.
“Thế nào, không địch nổi thì đem phu quân tương lại ra dọa?” Ngụy Tác mục
quang hơi lóe lên, ngoài mặt bình tĩnh như thường, cố ý kích nộ Vu thần nữ,
“Xem ra tình cảm của các vị không ra thế nào, không thì việc thế này các hạ đã
không đem chồng tương lai ra dọa.”
“Tạm không nói Vạn Hoàng công tử gì đó chưa tới, thêm một Thần huyền tứ trọng
đại năng thì sao?” Ngụy Tác nhấn mạnh giọng, khí diễm chấn động thiên địa,
“Giao chiến thì không biết các vị còn ai về được Ngọc Hành đại lục.”
“Được! Cuồng vọng lắm!” Vu thần nữ giận nhợt nhạt mặt mày, hà quang rực lên
điên cuồng hình thành nữ đế quang ảnh mấy trăm trượng, chấn nhiếp lòng người.
Nàng ta thò tay chỉ Ngụy Tác, “Được, như ngươi nói, ta không đem Vạn Hoàng
công tử ra nữa, chúng ta giải quyết. Ngụy Tác! Dám đơn đấu với ta không! Ngươi
thắng thì chúng ta không tranh chỗ này với ngươi!”
“Vu thần nữ, các hạ là nhân vật tiền bối, không sợ mất thân phận sao? Muốn đấu
nên tìm lão già này.” Hoàng Đạo Quân lên tiếng, hỗn độn lục quang không ngừng
diễn hóa, khí tức càng lúc càng bình phàm.
“Ngươi không phải hiệu xưng Bá Khí chân nhân hả? Không dám chấp nhận ước chiến
của ta!” Vu thần nữ ngó lơ Hoàng Đạo Quân, nhìn Ngụy Tác chằm chằm mắng.
“Nàng ta đã đạt Thần huyền tứ trọng… Thần uy hơn hẳn Thần huyền tam trọng
đại năng, không nên đồng ý.”
Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục thắt lòng, định truyền âm cho Ngụy Tác, khuyên
gã đừng vì xung động mà đáp ứng ước chiến của Vu thần nữ.
“Tuy các hạ biết trú nhan thuật, nhục thân cơ năng và khí huyết, chân nguyên
không khác gì thiếu nữ nhưng tuổi thật… ít nhất cũng trăm năm rồi nhỉ?” Mục
quang Ngụy Tác không hề khách khí nhìn vào mặt ngọc của nữ vương, nhìn xuống
khe ngực, thậm chí vòng eo và những bộ phận khác, “Tiền bối như các hạ ước
chiến với mỗ không sợ mất thân phận hả?”
“Ngươi…” Vu thần nữ hít sâu liên tục, thẹn quá hóa giận, “Vậy thì song
phương đấu tiếp!”
“Không phải mỗ không đáp ứng, chỉ có điều kiện là các hạ thua thì phải để lại
một đại đạo thần văn. Các hạ thua, ai cũng đi được, trừ hai người này, khi đó
mỗ truy sát họ, các vị không được nhúng tay vào.” Ngụy Tác vung tay chỉ vào
Hứa thần quân và Diệp Huyền Thành.
“Tiểu tử, ngươi…” Diệp Huyền Thành mục quang lóe lên, sắc mặt âm trầm không
nói gì còn Hứa thần quân tức xì khói, mặt méo đi.
“Ngươi dám đấu với ta?” Vu thần nữ ngẩn ra, không ngờ Ngụy Tác đáp ứng.
“Không sai.” Ngụy Tác bình tĩnh đáp, cả cá sơn cốc lặng ngắt.
“Được, ta đáp ứng điều kiện!” Vu thần nữ mắt rực hà quang, lại quan sát Ngụy
Tác rồi gật đầu, lấy ra bạch sắc tinh thạch dồn bạch sắc thần văn vào.
“Đây là một đạo thần văn ta lĩnh ngộ được, có ghi rõ huyền ảo.”
Đưa bạch sắc tinh thạch cho Ngụy Tác, Vu thần nữ lướt lên không, “Các hạ sống
sót khỏi trận này thì được mang đi.”
“Đừng vội.” Ngụy Tác đột nhiên cười, không cầm bạch sắc tinh thạch, nhìn Phong
Ngô Thương và thần huyền đại năng trẻ tuổi, “thần huyền này của Đông Lai bí
cảnh không phải có với ước chiến hảo hữu Phong Ngô Thương của mỗ hả? Để họ
giải quyết xong đã, không thì các hạ bại rồi, y không dám ở lại.”
-o0o-