“Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, nhân vật cỡ này để mỗ ứng phó là được.” Ngụy
Tác truyền âm cho Phong Ngô Thương rồi lên tiếng, đồng thời ra hiệu cho Linh
Lung Thiên.
Thần huyền đại năng song phương tề tụ, có kinh thế cấm chế cầm chân thì khó
bạo phát hỗn chiến, vì không thần huyền đại năng nào cầm chăc thoát thân được,
nếu động thủ diệt được của đối phương một, hai thần huyền đại năng thì sau đó
càng có lợi.
Với thần thông của gã, một đòn toàn lực thì giết thần huyền đại năng trẻ tuổi
của Đông Lai bí cảnh không thành vấn đề.
Phong Ngô Thương đối quyết với y rất có thể mất mạng nên gã quyết định ra mặt.
Nhưng y không ngờ là vừa lên tiếng thì có năm, sáu giọng già nua cùng vang
lên, thậm chí có ba lão nhân lụ khụ lao lên, khiêu chiến Thần huyền tu sĩ của
Đông Lai bí cảnh.
Ba lão giả này cũng như Vũ Hoàng chân nhân trước kia, là lão bất tử sắp chết,
định lấy mạng liều thay Phong Ngô Thương.
Phong Ngô Thương liếc Ngụy Tác và mấy lão giả nhưng không dừng, khống chế cực
tốt nét mặt. Ai cũng tưởng y vì có nhiều tu sĩ ra mặt nên nội tâm chấn động.
“Đối phó các ngươi không cần Vô Mặc đạo hữu, ta là được rồi.”
Cùng lúc, một thanh sắc thân ảnh từ phía Ngọc Hành đại lục từ từ lướt ra, bình
tĩnh đối diện ba lão bất tử Thiên Huyền đại lục.
“Chuyện đó…?” Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục, nhất là Ngụy Tác, Linh Lung
Thiên và Lệ Nhược Hải, Phong Ngô Thương ngẩn ra.
Đây là một thanh niên mặc phổ thông thanh y, diện mục y hệt Ngụy Tác, ngay cả
thủy linh khí tức cũng thập phần tương tự!
“Không phải chứ?” Lục bào lão đầu cũng tròn mắt.
“Không hiểu y dùng thuật pháp và pháp khí gì hóa thành ngươi mà cả ta cũng
không nhìn thấu chân tướng.” Linh Lung Thiên bảo.
“Y giống hệt đại năng họ Ngụy san bằng Thiên Kiếm tông!”
“Lẽ nào Bá Khí chân nhân không chết mà gia nhập Ngọc Hành đại lục?”
Ngụy Tác khi xưa san bằng Thiên Kiếm tông, triệt để chấn động cả Thiên Huyền
đại lục, không ít tu sĩ tận mắt thấy nên nhận ra, kinh hô thành tiếng.
“Ngươi là ai? Lại giả trang thành hảo hữu của ta!”
Phong Ngô Thương được Ngụy Tác truyền âm, hiểu rõ thật giả nên quát.
“Ta không phải hảo hữu của ngươi, còn ta là ai thì không cần cho ngươi biết.”
Thanh y thanh niên không dây dưa với Phong Ngô Thương là nhìn ba lão bất tử
Thiên Huyền đại lục, “Các ngươi ai lên trước?”
“Nếu là người đó… Chúng ta không thể thắng.” Cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Huyền đại
lục dều chịu áp lực nghẹt thở.
Ngay cả Ngọc Thiên tông tông chủ và Hoàng Đạo Quân, Vũ Hoàng chân nhân đều
nhãn quang không ngừng lóe lên, linh quang quanh Vũ Hoàng chân nhân rúng động,
chứng tỏ tâm tình dao động kịch liệt. Phong Ngô Thương không cho ba người biết
lời Ngụy Tác truyền âm còn họ không nhận ra hư thực của thanh y thanh niên,
ngay cả Vũ Hoàng chân nhân cũng không đoán được có phải Ngụy Tác không.
Bá Khí chân nhân khi xưa san bằng Thiên Kiếm tông, song thần huyền cơ hồ chấn
thiên động địa, uy thế vô cùng, trong lòng tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Huyền
đại lục thì thậm chí còn hơn hầu hết thần huyền đại năng tại trường, đó hoàn
toàn là uy thế tự nhiên thấm vào lòng người, nếu thật sự Ngụy Tác gia nhập
Ngọc Hành đại lục, nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục sẽ mất cả lòng tin và chiến
ý.
“Ta đấu với ngươi.” Một lão giả mặt đen, răng đã rụng hết bước ra đấu với
thanh y thanh niên.
“Được!” Thanh y thanh niên cũng bá khí như Ngụy Tác, không rườm lời vung tay,
bạch sắc thần quang hóa ra.
Phát ra bạch sắc thần quang là cổ cầm có linh quang kinh nhân, thân đàn trong
suốt, cả dây cũng như dương chi bạch ngọc, nhưng phần đuôi có nhiều vết đen
như bị đốt, tạo thành những đường vân.
“Bán tiên khí!”
Tu sĩ tại trường phần lớn không tầm thường, nhiều người luyện Vọng khí thuật
pháp, thấy bạch sắc cổ cầm thì run lên.
Bạch sắc cổ cầm phát ra Hoang cổ khí tức, thị là cổ vật từ xa xưa, khí tức ẩn
ước nối thành một với thiên địa, là bán tiên giai pháp bảo.
Vù!
Thanh y thanh niên không hề dừng lại mà gảy bạch sắc cổ cầm, diệu âm vang động
thiên địa.
“Phù!”
Lão nhân rụng hết răng trước mặt y linh quang vừa rực lên, đột nhiên văng
ngược lại hộc máu, nhuộm đỏ tầng không.
Ngụy Tác lạnh hẳn ánh mắt, bạch sắc cổ cầm là dị bảo phát ra pháp âm xung
kích, cũng như Đại thừa pháp âm, uy năng trực tiếp giáng xuống nên gã cùng
không kịp xuất thủ.
“Đây là bán tiên giai pháp bảo, chỉ là tu vi của y tối đa Kim đơn tứ trọng,
không thể hoàn toàn phát huy uy năng pháp bảo này.” Linh Lung Thiên truyền âm
cho Ngụy Tác, nó vẫn toàn lực cảm tri chân thực về thanh y thanh niên.
“Trang tiền bối!” Mấy tu sĩ cả kinh, đón lấy lão nhân để cứu trị.
“Lẽ nào là y!” Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục run lên, lão nhân rụng hết răng
là một thái thượng trưởng lão của Tây Tiên nguyên, tu vi Kim đơn ngũ trọng hậu
kỳ mà một chiêu đã bị đánh bay.
“Lão phu tiếp ngươi!” Cùng lúc, đột nhiên một bạch phát lão nhân mặc đại hồng
sắc pháp y từ sơn cốc bước lên thinh không, hồng quang như vầng ráng hóa ra,
hình thành một cây trường thương gầm vang đâm vào thanh y thanh niên.
“Đinh!” Tiếng đàn lại vang lên, uy năng trực tiếp giáng vào bạch phát lão giả.
“Chát!” Bạch phát lão giả rực lên một tử sắc quang hoàn, chấn tan thanh sắc hà
quang của thanh y thanh niên.
Tình cảnh khiến phe Thiên Huyền đại lục phấn chấn, bạch phát lão giả có chống
lại được pháp khí pháp âm, lại cầm trường thương, tựa hồ ắp đâm xuyên thanh y
thanh niên.
Nhưng lại một đạo thanh sắc hà quang cơ hồ cùng lúc đạo thanh sắc hà quang
trước bị xuyên, trường thương của lão giả tan nát, hóa thành lưu quang.
“Phù!”
Bạch phát lão giả không tránh kịp, bị dư uy thanh sắc hà quang quét trúng, vai
trái nát vụn, nội phủ bị chấn thương, lùi liên tục thổ máu trên không.
Tu sĩ Thiên Huyền đại lục biến sắc, hai làn thanh sắc hà quang đều là kim đơn
hà quang!
Hai làn kim đơn khí tức, thể nội thanh y thanh niên có hai viên kim đơn!
“Lẽ nào là y… không chết vì nhục thân mộc hóa mà giảm mất nhất giai tu vi?”
Nhiều tu sĩ kinh hãi nhìn nhau.
Thanh y thanh niên dù không thừa nhận là Ngụy Tác, vô hình trung mượn uy của
gã, cộng thêm đánh bại hai đại tu sĩ, thể hiện song kim đơn chi uy, khiến tu
sĩ Thiên Huyền đại lục lạnh mình, không ai dám lên tiếng.
“Lệ cung chủ, giúp mỗ lén đưa vật này cho Phong Ngô Thương.”
Ngụy Tác mục quang lóe lên, lấy ra một nạp bảo nang, lén đưa cho Lệ Nhược Hải.
Khí tức của thanh y thanh niên khiến gã nhận ra là ai.
“Tốt nhất chường mặt thật ra, giả dạng sẽ gặp hậu quả thê thảm lắm.”
Cách Lệ Nhược Hải mấy bước, Ngụy Tác đột nhiên lên tiếng, lướt lên không.
Ánh mắt tất cả nhìn hết vào gã.
“Còn kẻ đến tìm chết?” Thanh y thanh niên cười lạnh khinh miệt, thong thả liếc
Ngụy Tác.
Ngụy Tác trông cực kỳ phổ thông, hơi béo lùn, linh khí không lộ.
“Chát!”
Ngụy Tác không lắm lời, đột nhiên rực lên thần huyền khí tức cực kỳ băng hàn,
thanh y thanh niên cứng người, quanh mình dấy lên hoàng sắc tinh quang, bị ép
bất động.
“Phù!”
Hôn hoàng sắc thủ chưởng trực tiếp trấn áp lên thanh y thanh niên, xách cả y
và bạch sắc cổ cầm đến trước mặt Ngụy Tác.
“Cái gì!”
Mọi tu sĩ cứng người!
Nhiều tu sĩ há miệng không nói thành lời.
Ngụy Tác xuất hiện quá chấn động.
Thanh y thanh niên ban nãy trấn trụ toàn trường, nhưng trước mặt Ngụy Tác thì
cả thuật pháp cũng không kịp phát ra, pháp bảo không thể kích phát, một chiêu
là bị bắt sống!
Ngụy Tác ánh lên quang văn tuy khiến không khí kết thành vảy băng, cả sơn cốc
nhanh chóng giảm nhiệt độ như trong mùa đông, nhưng cơ hồ mọi tu sĩ Thiên
Huyền đại lục lại sôi lên nhiệt huyết!
“Chấn động hả… Tiếp theo mới là chấn động…”
Chỉ có Lệ Nhược Hải và Phong Ngô Thương hít sâu, đồng thời có ý nghĩ đó.
Họ đều biết Ngụy Tác quyết định xuất hiện… trước mặt ngần ấy kinh thiên đại
năng của đối phương mà không để lộ thân phận thì quả bất khả thi, nhưng không
rõ gã dùng phương pháp gì mà như một thần huyền đại năng tu luyện băng hệ pháp
quyết. Ngay cả Hoàng Đạo Quân cũng không nhận ra, cũng chấn động vì phe mình
còn ẩn tàng một thần huyền đại năng tu luyện băng hệ công pháp. Thần sắc của
đối phương cho thấy không ai phát hiện thân phận chân thực của Ngụy Tác… Vậy
thì, Ngụy Tác thật sự xuất hiện lại càng chấn động.
-o0o-