Thông Thiên Chi Lộ

Chương 992: Cách biệt quá xa

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Cả sơn cốc lặng ngắt, tu sĩ Ngọc Hành đại lục tuy trẻ nhưng thần huyền và kim
đơn là khoảng cách khó vượt qua, chỉ khí tức đã như vương giả chân chính giáng
lâm, khiến nhiều người run rẩy, Kim đơn tu sĩ mà dám lên tiếng là sẽ bị mất
mạng ngay.

“Chát!”

Thần huyền đại năng trẻ tuổi lại đi thêm một bước trên không trung, tuy nhiên
cước đạp hư không nhưng thanh sắc hồng quang như vô số thanh sắc thần kiếm bắn
đi bốn phương tám hướng, vang lên tiếng giẫm vào trống trận.

So với thần huyền đại năng, phổ thông Kim đơn tu sĩ không khác gì cục bột, còn
đối phương là ngọn núi, khí thế ép đến nghẹt thở.

“Đánh thì đánh!”

Phong Ngô Thương mắt rực lệ mang chưa từng có, không hề sợ hãi, dưới chân đột
nhiên rực lên ngân sắc quang hoa, từng đạo tôn chói lòa ảo hóa thành, ép tới
thần huyền đại năng trẻ tuổi.

“A!”

Nhiều người kinh hô, cơ hồ không ai ngờ đối diện uy nghiêm của đại năng hơn
hẳn mà Phong Ngô Thương lại trực tiếp xuất thủ!

“…” Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục ngạc nhiên, không ngờ
Phong Ngô Thương lại cứng cỏi đến thế.

“Chát!”

Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục phát ra thanh sắc thần uy,
ngưng thành thương thúy cự sơn, chấn tan đạo tôn của Phong Ngô Thương, đồng
thời đạo đạo ngân sắc quang trụ xung kích trúng y, khiến y lùi liên tục, hộc
lên nhợt nhạt mặt mày.

“Nhục thân cũng không thể khống chế thống khổ, thi pháp cũng bị ảnh hưởng,
thần huyền cỡ này chỉ thế mà thôi, ta đột phá thần huyền tất giết ngươi như
giết chó!”

Phong Ngô Thương bị thanh sắc thần hồng quét trúng, hộc máu nhưng đồng thời
gầm vang trời, không lùi mà tiến, không ngừng phát ra tinh quang đạo tôn.

“Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp!”

“Phong Ngô Thương như chiến thần! Với kim đơn tu vi và thuật pháp áp chế thần
huyền đại năng!”

Cơ hồ mọi tu sĩ tại trường ngẩn ra rồi tu sĩ Thiên Huyền đại lục gào vang!

Phong Ngô Thương đấu kiểu này khác nào tự hủy, nhưng ý chí của y như thép,
chấp nhận để nhục thân và thọ nguyên tổn thương, thi pháp không hề đình đốn,
còn thần huyền đại năng trẻ tuổi vốn có tốc độ thi pháp và uy năng thuật pháp
hơn hẳn nhưng mỗ lần bị uy năng thuật pháp của y đả thương là lại làm chậm tốc
độ thi pháp, bị áp chế chặt chẽ.

Cứ đấu, Phong Ngô Thương khẳng định không thể thắng nhưng với kim đơn tu vi
đánh cho một thần huyền đại năng cực kỳ chật vật, đủ khiến tu sĩ Thiên Huyền
đại lục đối địch Ngọc Hành đại lục sôi lên nhiệt huyết.

“Ngươi!”

Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục đột nhiên kinh hô.

Sắc mặt Tây Tiên nguyên chân truyền đại đệ tử Hoàng Vệ cực kỳ băng hàn, song
mục lại phát thần quang, khí tức trong Toái Ngọc cổ vực có thể hủy diệt tất cả
đột nhiên trùm lên thần huyền đại năng trẻ tuổi khiến y rùng mình.

“Không cần sợ, đây là ân oán riêng, bọn ta tuyệt đối không vi phạm song phương
ước định.” Hoàng Vệ như thể miệt thị liếc thần huyền đại năng trẻ tuổi.

“Oành!”

Phong Ngô Thương thừa cơ phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt, giáng vào thần huyền
đại năng hơi sững lại.

“A!”

Liệt khuyết tàn nguyệt cách thần huyền đại năng trẻ tuổi hơn mười trượng mới
bị chặn lại, uy năng va nhau khiến y run lên, khóe miệng rỉ máu, mắt hiện rõ
thần sắc kinh nộ dị thường.

“Hạ lưu!”

Không ít tu sĩ Ngọc Hành đại lục giận xì khói.

Rõ ràng Hoàng Vệ lợi dụng cấm chế phân tán tâm thần của thần huyền đại năng
trẻ tuổi nhưng qua miệng y lại như đối phương nhát gan.

“Được lắm!”

Ngụy Tác sôi nhiệt huyết, có hảo cảm với Hoàng Vệ, nảy ý kết giao.

Tây Thiên tông chân truyền đại đệ tử tuy trông tư chất phổ thông, trung hậu
thành thực, nhưng rõ ràng hoàn toàn không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Được rồi, đợi ngươi đột phá đến thần huyền rồi giết y, hà tất vì một kẻ kém
hơn, tương lai phải ngưỡng vọng mình mà hao phí nguyên khí.”

“Chát!” Giọng nói như thuật lại sự thực vang lên, ánh sáng như ánh trăng ngăn
giữa Phong Ngô Thương và thần huyền đại năng trẻ tuổi.

Một thần huyền đại năng thắt bạch sắc ngọc đái, mặc xích kim sắc hà quang pháp
y, như vầng áng đáp xuống.

Tu sĩ này không chỉ cao lớn, chân tay tựa hồ thiên sinh dị bẩm, to hơn tu sĩ
bình thường.

Uy thế vô cùng chấn động, xích kim sắc quang trụ cỡ ngón tay không ngừng hiện
ra quanh y, như một sợi dây thẳng tắp nối xuống đất.

Xích kim sắc quang trụ trút xuống, không ngừng dấy lên bong bóng, huyền ảo cực
độ.

“Thần huyền tam trọng?”

Ngụy Tác nhìn sang thần huyền đại năng cao lớn. Phong Ngô Thương xưng hô là sư
tôn, không rườm lời dừng lại ngay thì gã biết đó là Ngọc Thiên tông tông chủ.
Ngụy Tác nhận ra ông ta là Thần huyền tam trọng tu sĩ, chỉ không biết đã lĩnh
ngộ được thần văn, được đại đạo pháp vực hay chưa.

“Ngươi nói gì hả!”

Thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục cơ hồ tức xì khói.

“Thế nào, dám lớn tiếng với ta?” Ngọc Thiên tông tông chủ lạnh lùng nhìn đối
phương, tinh quang cự chưởng ấn tới, hất y văng đi.

“…” Sắc mặt phe Ngọc Hành đại lục khó coi cực độ, nhưng không dám lên tiếng,
ai cũng thấy Phong Ngô Thương như đúc từ Ngọc Thiên tông tông chủ, ông ta cứng
rắn khôn tả, ai dám lên tiếng là bị đập chết ngay.

“A…” Mũi thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục rỉ máu, tuổi của y tu thành
thần huyền xứng danh thiên tài thiên cổ hãn kiến nhưng với khí thế lăng nhân
bức chiến, bị Phong Ngô Thương đánh lùi rồi bị Ngọc Thiên tông tông chủ làm
nhục đánh bay, khiến y giận run người.

“Còn dám lớn tiếng, ta không ngại giết ngươi. Trong số người đàm phán, có thêm
ngươi chẳng thiếu chẳng thừa.” Ngọc Thiên tông tông chủ hoàn toàn không coi
thần huyền đại năng trẻ tuổi ra gì.

“Oành!”

Đột nhiên, thần huyền hương khí đặc biệt lan tràn, khí tức cực độ khiến phong
vân biến sắc, thinh không rực rỡ, vân hà trên cao dạt ra, để lộ quang trụ chói
lòa.

“Thế nào, Ngọc tông chủ định bắt nạt hậu sinh vãn bối hả?”

Hư không trút xuống một đạo khí lưu trắng xóa như nọn núi.

Một đạo nhân gầy gò đội bạch cốt quan bước ra, uy thế ngút trời như thần vương
chân chính, thần thánh và uy nghiêm không thể mạo phạm.

Từng vòng bạch sắc thần quang quấn quanh đạo nhân, hình thành bạch cốt bảo
tọa, phía trên có bạch cốt ma thần tám đầu hai mươi bốn tay đặc biệt.

Đó không phải linh khí, hoàn toàn là thần huyền uy năng khiến nguyên khí chấn
động thần quang tự nhiên hóa thành, đại biểu cho thần uy của công pháp cùng
thuật pháp mà thần huyền đại năng tu luyện.

“Thần huyền tam trọng hậu kỳ, chắc đã lĩnh ngộ được pháp vực, thực lực ứng
trên Ngọc Thiên tông tông chủ.” Linh Lung Thiên đột nhiên âm cho Ngụy Tác.

“Đây là thần huyền đại năng nào của Ngọc Hành đại lục? Uy thế kinh nhân như
thế, tựa hồ còn hơn Ngọc Thiên tông tông chủ!”

Phe Thiên Huyền đại lục kinh hãi, đối phương đã hiện thân hai thần huyền đại
năng, mà thần huyền đại năng đội bạch cốt quan như mang theo nhất phương thiên
địa đáp xuống khiến họ bất giác kính sợ.

“Chát!”

Từng làn khí tức rùng mình giáng lâm.

Bốn tu sĩ dấy lên thần huyền dị tượng cùng các loại thần quang đáp xuống, cả
sơn cốc chìm trong quang mang.

Bốn người!

Có tới bốn thần huyền đại năng cùng tới.

Sơn cốc tựa hồ có thêm nhiều nguyên khí pháp tắc đặc biệt, ép cho mỗi người có
cảm giác thân thể nặng gấp mười mấy lần.

Tới sáu thần huyền đại năng!

Ngọc Hành đại lục xuất hiện tới sáu thần huyền đại năng, thanh thế này quá
chấn động!

Tuy đã có dự cảm Ngọc Hành đại lục thực lực kinh nhân, nhưng thấy sáu thần
huyền đại năng bao trùm thần quang khắp sơn cốc, tu sĩ Thiên Huyền đại lục đều
thấy bất lực.

Một thần huyền đại năng đều như cây cột chống trời, mà tới sáu người, thực lực
song phương tựa hồ quá chênh lệch.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận