Ánh nắng chói lòa chiếu vào một sơn cốc hẹp, trên hai ngọn núi quanh cốc mọc
một loại cây kỳ lạ, trông như bàn tay tiên nhân nhưng màu xám trắng, dưới ánh
nắng thì mọc lên cực nhanh.
Cách sơn cốc tám trăm dặm có một đầm lầy ứ động, vô số mảnh pháp y không nhìn
rõ màu và thi thể yêu thú đang rữa nát lơ lửng, mùi tanh lợm giọng.
Trên dốc núi có mấy cây chừng mười mấy trượng cao, hình dáng như bàn tay tiên
nhân, một gian nhà đá giản đơn cực độ, trước nhà là một thanh niên hai mươi
bảy, hai mươi tám tuổi trông bệnh tật ngồi trên ghế trúc.
Phía trước thanh niên nhợt nhạt, tay giấy trong hôi sắc trường bì bào tụ tập
hơn ba mươi tu sĩ.
“Một viên Hồi khí đơn giá hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, giá này cao quá
đấy.” Hơn ba mươi tu sĩ đang nóng nảy, mấy người hậm hực nhổ nước bọt.
Bất quá thanh niên có phần bệnh tật này như đã quen, đợi họ mắng xong thì mới
mỉm cười: “Chư vị, cũng như trước khi Thiên khung sập, cái gì hiếm thì quý,
cac vị cũng rõ trong vòng mấy vạn dặm không thể có Hồi khí đơn. Hiện tại giá
này, chưa biết chừng ở nơi khác của Thiên Huyền đại lục đã cao hơn cũng nên.”
“Giá của ngươi cao quá, Thiên khung Thiên Huyền đại lục đã sập, tu sĩ nên gúp
nhau, sau ngươi lại thừa cơ kiếm linh thạch.” Một trung niên tu sĩ hậm hực.
“Nếu các vị thấy đơn dược quá đắt thì có cách khác, chỉ cần trao ra hai pháp
bảo linh giai trung phẩm trở lên, tại hạ đảm bảo đưa các vị đến nơi an toàn.”
Thanh niên mỉm cười: “Thăng Tiên tông thiết lập một tu sĩ tụ cư điểm cách đây
không đầy ba vạn dặm. Đến rồi đó rồi đến các thành do tông môn khác khống chế
thì thập phần an toàn.”
“Hai pháp bảo linh giai trung phẩm trở lên! Đạo hữu, tham quá rồi đấy!”
“Đạo hữu, dù bọn tại hạ chi ra hai linh giai trung phẩm pháp bảo, các hạ lấy
gì dám chắc sẽ đưa bọn tại hạ an toàn đến khu vực Thăng Tiên tông khống chế.”
Thanh niên định đáp thì đột nhiên hơi ngước nhìn mé trái.
Trong đám mây phía đó rơi xuống mười mấy đạo độn quang, đáp xuống sơn cốc.
Tám tu sĩ này đều là kiếm tu, khí tức hùng hậu, đứng đầu là một tu sĩ mặt
vuông mặc hắc sắc bì giáp, diện mục âm trầm, lưng đeo mặc lục sắc trường kiếm.
Toán kiếm tu đáp xuống, hơn ba mươi tu sĩ có mặt lạnh buốt trong lòng, các
kiếm tu đều tu vi không tệ, tu sĩ mặt vuông đã đạt Phân niệm ngũ trọng hậu kỳ.
“Không ngờ có người dừng chân ở đây..”
Hơn tám mươi tu sĩ đáp xuống tỏ vẻ kinh nghi.
“Tiểu tử, chữ khắc trên hoang nguyên là do ngươi khắc, nói có Hồi khí đơn,
liệu thương đơn dược để bán hả?” Tu sĩ mặt vuông hỏi thanh niên.
“Đúng thế, các chữ trong hoang nguyên đều có dấu của tại hạ và đồng bạn.”
Thanh niên mỉm cười: “Chư vị đến mua Hồi khí đơn hả, hai mươi hạ phẩm linh
thạch một viên.”
“Hai mươi hạ phẩm linh thạch một viên? Giá này rẻ quá.” Tu sĩ mặt vuông cười
ha hả, hơn mười kiếm tu đi theo bật cười.
“Xem ra chư vị đạo hữu không thành tâm mua bán.” Thanh niên không giận mà mỉm
cười: “Nếu giá này quá cao thì với các vị có giá khác hợp lý hơn.”
“Hả, giá vừa phải?” Tu sĩ mặt vuông cười ha hả, hỏi thanh niên uể oải.
“Lấy mạng ra đổi.” Thanh niên nhạt giọng.
“Lấy mạng ta ra đổi hả, ta thấy ngươi nên lấy mạng và mọi Hồi khí đơn ra cho
ta!” Tu sĩ mặt vuông cười vang, phi kiếm đột nhiên hóa thành hắc sắc cự mãng
cắn vào thanh niên. Hơn ba mươi tu sĩ biến sắc tránh đi.
Thanh niên mỉm cười, bất động. Một đạo xích sắc quang hoa đột nhiên từ tiểu
thạch ốc sau lưng bắn ra, hắc sắc cự mãng nhất tan vỡ. Tu sĩ mặt vuông tắt
cười, không dám tin nhìn xuống ngực.
Ngực y xuất hiện một vết thủng lớn, thân thể cơ hồ đứt làm đôi.
Đoạn cổ họng y kêu òng ọc, bổ chửng tắt hơi.
“Choang!”
Sau lưng y, một kiếm tu mặc lục sắc pháp y vừa tế xuất phi kiếm, óc lại bị một
đạo xích sắc quang hoa từ nhà đá bắn ra đánh rớt, thi thể không đầu lắc lắc
rồi mới ngã.
Nhất thời, mọi kiếm tu tại trường nhợt nhạt, kinh hãi nhìn căn nhà đá sau lưng
thanh niên.
Trong mắt họ, thanh niên chỉ có tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng này trở nên
đáng sợ.
“Nếu thật lòng bàn sinh ý thì tại hạ và đồng bạn sẽ có giá thật, còn không thì
cũng như y, lấy mạng ra đổi.” Thanh niên vẫn mỉm cười, chỉ vào thạch ốc, “Chư
vị hỏi tại hạ lấy gì đảm bảo đưa được tới nơi an toàn thì tam ca chính là đảm
bảo.”
“Lưu huynh, thế nào?”
“Chi bằng đem hết pháp bảo…”
Hơn mười kiếm tu nhợt nhạt, còn hơn ba mươi tu sĩ tụ tập từ trước thì động
lòng, uy năng lưỡng đạo quang hoa của tu sĩ chưa lộ diện cho thấy ít nhất cũng
là Kim đơn lưỡng trọng đại tu sĩ.
Đột nhiên, thanh niên đang mỉm cười lại hơi ngẩn ra, ngoái lại.
Trong tiểu thạch ốc bước ra một tu sĩ tóc ngắn.
Đây là một trung niên tu sĩ cao lớn, trầm ổn, đầu tóc đỏ rực, sợi nào cũng
dựng lên như lửa cháy, mặc ám kim sắc pháp y, những chỗ nguy hại đều có phù
văn mây gấm, chân đi giày da đỏ, pháp lực dao động cực mạnh.
Xích hồng sắc linh khí trên đầu y ngưng thành một thần lô.
Bên trên thần lô là khí diễm bốc lên như lửa thật.
“Kim đơn tam trọng!”
Một tu sĩ nhận ra tu vi của y, mọi tu sĩ đều hít một hơi lạnh, không ngờ đối
phương còn hơn cả tưởng tượng, là Kim đơn tam trọng đại tu sĩ!
“Tam ca, sao thế?” Thanh niên thấy tu sĩ khí thế bất phàm đi ra thì đứng dậy
hỏi.
Tu sĩ không đáp, chỉ nhìn lên thinh không. Thoáng cái, một dải độn quang xuất
hiện trước mắt tất cả.
Mấy chục tu sĩ đang tới.
Dẫn đầu là một thanh sam thanh niên và một hồng kiểm đại hán.
“Tiền bối!”
Tựa hồ vừa nhìn rõ thanh sam thanh niên, tũ sĩ tóc đỏ run người, biến hẳn sắc
mặt hành lễ.
“Tiền bối?” Thanh niên uể oải và mọi tu sĩ tại trường kinh hãi.
Thanh sam thanh trông rất bình thường, không hiện rõ cả linh khí.
Mấy chục tu sĩ đi sau tỏ vẻ cực kỳ kính nể.
“Những chữ khắc tại hoang nguyên do các vị để lại? Trước kia các vị là tu sĩ
phái nào?” Thanh sam thanh niên cùng mọi tu sĩ đi theo đáp xuống, hỏi Kim đơn
tam trọng tu sĩ.
“Bọn vãn bối vốn là tu sĩ của Huyền Lang, Huyền Lang là một tổ chức tán tu nhỏ
ở Lăng Tiêu thành.” Tu sĩ tóc đỏ kính cẩn.
“Nơi này không an toàn, với tu vi của các hạ mà có yêu thú lợi hại đi qua tất
khó đào thoát.” Thanh sam thanh niên bảo tu sĩ tóc đỏ, “Các hạ dám ở đây, còn
để lại chữ khiến người ta tới bàn sinh ý, khẳng định có cách thoát thân, nhưng
là cách gì?”
“Không dám giấu, Huyền Lang có một truyền tống pháp trận trong lòng núi này,
thông ra ngoài vạn dặm, đến khu vực Thăng Tiên tông khống chế là tương đối an
toàn.”
“Cái gì, hóa ra trong núi này có truyền tống pháp trận?!” Ai nấy thầm kêu lên.
“Khu vực Thăng Tiên tông khống chế cụ thể ở đâu?” Thanh sam thanh niên hỏi.
“Ở đó.” Tu sĩ tóc đỏ chỉ sang phía tây.
Khung cảnh cực kỳ cổ quái, một Kim đơn tam trọng đại tu sĩ cực kỳ kinh sợ một
thanh niên trông phổ phổ thông thông, chỉ là khí vũ thập phần bất phàm, như
phổ thông đệ tử trong tông ôn diện kiến tổ sư.
“Thiên khung sập rồi… Kỳ nhân dị sĩ đều xuất hiện, không ngờ một tổ chức tán
tu phổ thông cũng có một Kim đơn tam trọng đại tu sĩ.” Thanh sam thanh niên
tựa hồ lẩm bẩm.
Lẩm bẩm đoạn thanh sam thanh niên bảo tu sĩ tóc đỏ: “Mỗ mặc kệ lúc trước các
vị làm thế nào nhưng tiếp theo có tu sĩ đến thì phải tận lực đưa họ tới chỗ an
toàn. Trừ phi có yêu thú lợi hại đi qua, truyền tống pháp trận không giữ được
thì rút… Lợi ích tất nhiên là mỗ không thiếu của các vị.”
“Đa tạ tiền bối!”
Kim đơn đại tu sĩ tóc đỏ hít sâu một hơi, cúi người, “Vãn bối nhất định tuân
theo.”
Thanh sam thanh niên vung tay, đưa một nạp bảo nang điểm cho Kim đơn đại tu
sĩ.
“Các vị muốn đến khu vực Thăng Tiên tông khống chế thì đi cùng mỗ, mỗ sẽ đưa
các vị.” Thanh sam thanh niên lấy nạp bảo nang ra rồi nói với tu sĩ tại
trường.
“Đa tạ tiền bối… Vãn bối cả gan, tiền bối có phải họ Ngụy?” Kim đơn đại tu
sĩ đón nạp bảo nang, toát mồ hôi run giọng hỏi.
“Thế nào, gặp mỗ ở đâu rồi hả? Không thì với tu vi đó, các hạ không thể biết
mỗ họ Ngụy.” Thanh sam thanh niên hơi nhíu mày.
“Vãn bối có may mắn hôm đó Thiên Kiếm thành thấy thần uy của tiền bối.” Kim
đơn đại tu sĩ run rẩy, cung kính cực độ nói.
“Hóa ra thế… Biết rồi thì giúp mỗ trấn thủ chỗ này, có ai không đối phó nổi
đến nơi thì báo danh hiệu của mỗ là được. Nhưng nếu không tuân lời thì chắc
các vị biết hậu quả rồi.” Thanh sam thanh niên bảo.
“Vãn bối biết, vãn bối sẽ đưa tiền bối đến pháp trận.” Tu sĩ tóc đỏ hành lễ,
đi ra sau tiểu thạch ốc.
-o0o-