“Tiểu Phong, sao lại không dụng tâm, tối qua ta truyền khẩu quyết Hắc Phong
kiếm cho con mà giờ con chưa thuộc. Thúc thúc con giao con cho ta dạy chứ
không phải đi chơi.”
Cạnh Thiên khung, một trung niên hán tử Phân niệm cảnh mặc hoàng bào giáo huấn
một hài đồng chỉ sáu, bảy tuổi.
“Hoàng bá bá đừng trách, hai ngày nay tiểu điệt đang học Ngũ lôi tâm pháp.”
Hài đồng cười ranh mãnh.
Trung niên hán tử nghiêm mặt, định nói gì thì đột nhiên biến hẳn sắc mặt, tắt
tiếng.
“Hoàng bá bá, sao thế này! Thiên khung sao thế này!” Hài đồng không ngừng kinh
hãi kêu lên.
Như tảng băng đột nhiên vỡ vụn, một vết nứt từ Thiên khung mé trái lan ra,
từng mảng Thiên khung sập xuống, thoáng sau tất cả tan tành!
…
Hoang nguyên bên ngoài Thiên khung vang lên vô số tiếng thú gầm.
“Sư ca, thích Chung cô nương thì vì sao không nói, việc thế này vẫn cần nam
nhân chúng ta nói trước.”
Trên dốc núi, hai tu sĩ trẻ tuổi Chu thiên cảnh nằm trong bụi cỏ, ngậm một
cọng cỏ, thư thái sưởi nắng.
“Thôi vậy, chốc nữa rồi nói.” Hắc bào thanh niên mắt to mày rậm thoáng nghĩ,
bảo thanh y thanh niên đang khuyên, “Chung cô nương vẫn thích Bạch tuyết vũ
hạc làm vật cưỡi, ta tìm giúp đã, dù gì cũng không gấp…”
Hai thanh niên đột nhiên biến hẳn sắc mặt, nhảy lên.
“Cách!” “Cách!”…
Tiếng nổ vang từ xa, nhũ bạch sắc quang mạc ngoài xa tan dần.
“Chung cô nương, làm đạo lữ của tại hạ nhé…” Trên đỉnh núi, một thanh niên
mặc cẩm y, mặt mày lòe loẹt chỉ vào Thiên khung nói với một nữ tu mặc thúy
sam.
“Đa tạ ý tốt của Triệu đạo hữu nhưng tại hạ chưa định cùng ai kết làm đạo lữ.”
Nữ tu cự tuyệt, rõ ràng có ý chán ghét thanh niên.
“Chung cô nương, tại hạ một lòng một dạ với cô nương, hỏi tại hạ yêu thương cô
nương thế nào thì Thiên khung là lòng tại hạ, Thiên khung còn là tại hạ còn
yêu cô nương.” Thanh niên vẫn bám riết, nhưng rồi chợt trừng mắt như mắt cá
chết.
Thiên khung đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn rồi sập xuống từng mảng, tan
biến trước mắt y và nữ tu!
“A!”
Một toán tu sĩ cạnh Thiên khung hãi hùng, thoáng sau đã bị các loại yêu thú xé
tan.
Thiên khung sau lưng họ tan đi, thú triều mênh mông hình thành, thiên địa sôi
trào.
…
Tình cảnh ấy xảy ra ở nhiều nơi trong Thiên khung đại lục.
“Vết nứt Thiên khung… Thiên khung đã sập…”
Thiên khung đại lục không biết có bao nhiêu tu sĩ nhợt nhạt nín thở, đứng cũng
không vững.
Ai nấy không dám tin vào mắt mình, Thiên khung có từ tuyên cổ, tạo cảm sẽ còn
mãi lại tan vỡ.
…
“Thiên khung hình thành như thế hả..”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đứng trên hư không, nhìn Thiên khung tan biến, tuy
biết sẽ có ngày này nhưng vẫn cực kỳ chấn động.
Một tu sĩ tu vi nghịch thiên, có quyền thế bao trùm thiên hạ, cơ hồ sở hữu mọi
chí bảo kinh nhân, định khống chế cả thiên địa, coi mình là thần, nhưng bị
bạch y tu sĩ triệt để đánh rớt khỏi thần đàn.
Ta chỉ là phàm nhân, dù ngươi là thần, ta cũng giết ngươi!
Ý chí không gì ngăn nổi của bạch y tu sĩ khiến Ngụy Tác kính sợ.
Ngụy Tác chưa từng cho mình là đại nhân vật xuất chúng gì, mà chỉ là tiểu gian
thương tiểu tán tu Linh Nhạc thành, lúc giết Lâm Thái Hư thì gã có ý nghĩ ta
là tiểu tán tu cũng có thể kéo ngươi xuống ngựa.
Gã không nhìn rõ hoàn chỉnh tình cảnh sau cùng nhưng biết Thiên khung là do
bạch y tu sĩ và một người khác ở cực bắc hi sinh vô số thần thông và tu vi hóa
thành để bảo vệ tất cả.
“Xoẹt!!”
Đột nhiên, Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh Lung Thiên vượt hư
không.
Kim sắc thần uy ép tới phía Ngụy Tác vừa tan biến, bừng nở vô số kim sắc ba la
hoa.
Tích tắc đó Công Đức tông tông chủ và mấy cường giả phát động đòn đánh lén
Ngụy Tác.
“Thiên khung bị các ngươi làm sập mà còn không biế kính sợ, dám đánh lén ta!”
Ngụy Tác tránh khỏi đoạn nổi giận gầm lên một câu mà gã cũng không hiểu.
“Phù!” Một vừa chân truyền đệ tử Công Đức tông phát động thế công bị chấn tan
thành máu!
“Bọn ta không biết kính trọng, đánh lén ngươi? Đừng quên ngươi lén vào Công
Đức tông ăn trộm chí bảo, giết tu sĩ bản tông trước!” Công Đức tông tông chủ
gầm lên, vô số kim sắc thần văn dấy lên, bất chấp tổn hao ngưng thành vô số
thần phật, pháp khí, thần sơn, pháp liên…
“Ta đạt được thế này cũng nhờ phúc của các siêu cấp đại tông môn!”
“Siêu cấp đại tông môn các ngươi đều được Thiên khung che chở mới có cơ nghiệp
này nhưng đại tông môn các ngươi có ai không như kim sắc thiên thần ban nãy,
cao cao tại thượng, coi phổ thông tu sĩ là sâu kiến! Tùy ý giết người cướp
của!”
“Không vì Thiên Kiếm tông chẳng phải ta vẫn ở Linh Nhạc thành sao! Không vì
Minh Đức của các ngươi định giết ta mới bị ta giết lại, định giở trò đối phó
ta nên ta mới lén vào Công Đức tông chứ? Dù ta lấy Đề hồ thánh quả, lấy đồ
trong Thất bảo mật địa nhưng ngươi sau đó phát hiện Minh Đức và Trạm Đài Linh
Lan bày kế đối phó thì có thể tự thân đến hỏi ta, bàn điều kiện cơ mà, nhưng
ngươi tham lam đồ của ta, thậm chí không trị tội của Minh Đức!”
“Thật ra là ai sai? Ta diệt Thiên Kiếm tông để cho mọi đại tông môn đừng tự
cho mình cao cao tại thượng! Hôm nay ta sẽ diệt Công Đức tông!”
Ngụy Tác gầm lên liên tục, lưỡng đạo Liệt khuyết tàn nguyệt đồng thời giáng
vào Công Đức tông tông chủ.
“Chúng ta dồn uy năng đối kháng y!” Đăng Tiên tông tông chủ và đại tu sĩ đều
phát thần uy trợ giúp Công Đức tông tông chủ, đồng thời Đăng Tiên tông tông
chủ dẫn đầu, lao về phía Công Đức tông tông chủ.
“Các ngươi tưởng thích tụ uy năng là được sao!”
Cùng lúc, Hư không kim hồ lóe lên, thân ảnh Trạm Đài Linh Lan thò ra, định đối
phó Ngụy Tác, nhưng Ngụy Tác cười lạnh, uy năng Đại thừa pháp âm trực tiếp
trấn áp tới.
“A!” Trạm Đài Linh Lan rùng mình, da nứt nẻ, vô số huyết châu rải ra, ẩn vào
hư không, không dám lộ diện.
Đồng thời, quanh Đăng Tiên tông tông chủ đột nhiên ánh lên vô số tinh quang,
hình thành một pháp liên ép xuống.
“Chát!”
Bạch sắc thần hà dấy lên, tuy nhiên thần uy phong ấn quanh Đăng Tiên tông tông
chủ bị chấn tan. “A!” Đăng Tiên tông tông chủ kinh hô, thân ảnh Ngụy Tác xuất
hiện sau lưng y.
Vù!
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cơ hồ sắp đánh trúng lưng y, trên mình Đăng Tiên
tông tông chủ rực bạch sắc thần quang, mờ dần trên hư không.
Đăng tiên đài!
Đăng Tiên tông hiển nhiên không chỉ có một Đăng tiên đài, Đăng Tiên tông tông
kinh hãi bỏ chạy.
“Xoẹt!!”
Ngụy Tác vượt hư không, áp sát Công Đức tông tông chủ.
Từng dải Liệt khuyết tàn nguyệt không ngừng va vào thần uy của Công Đức tông
tông và người Công Đức tông.
Người Công Đức tông tụ tập quanh tông chủ, ít nhất mười sáu, mười bảy đại tu
sĩ Kim đơn tam trọng trở lên, uy năng hòa cùng Công Đức tông tông chủ thì còn
hơn một vầng Liệt khuyết tàn nguyệt mà Ngụy Tác toàn lực phát ra.
Nhưng dư uy hoàn toàn không uy hiếp được Ngụy Tác biết Minh vương cảm ứng kinh
và Động Hư bộ pháp.
Liên tục va chạm, liên tục có đại tu sĩ phe Công Đức tông không chịu nổi thần
uy mà hộc máu.
“A!”
Đột nhiên, một vầng Liệt khuyết tàn nguyệt bừng lên uy năng khó tưởng tượng
nổi như tự nhiên hóa sinh thành pháp vực.
Cơ hồ tu sĩ Công Đức tông đều bị chấn bay thổ huyết.
“Ngươi dám đấu với ta?”
Ngụy Tác lên tiếng, thân thể Công Đức tông tông chủ văng đi, kim sắc quang hoa
tan tành, da cũng có nhiều vết nứt.
“A!”
Công Đức tông tông chủ gầm lên, định liều mình nhưng nhục thân không chịu nổi
chân nguyên và thần uy chấn động nữa.
“Phù!”
Công Đức tông tông chủ lại tan thân thể, máu tứ tán.
“A!”
Kim quang định thoát đi nhưng mục quang Ngụy Tác lóe lên, kim quang từ nhục
thân Công Đức tông tông chủ bị gã dùng Tự chuyển thiên trấn ma pháp phong ấn.
“Cách!”
Tự chuyển thiên trấn ma pháp bị kim quang đánh tan uy năng.
Ngụy Tác lại thi pháp, lại phong ấn!
Liên tục ba lần, kim quang bị Ngụy Tác trấn áp!
-o0o-