Thông Thiên Chi Lộ

Chương 970: Thần văn viên mãn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Còn muốn uống thuốc… Đúng là ngốc hơn đầu lợn! Thượng cổ nữ tu đó tu vi
kinh nhân, khẳng định có đạo lữ song tu hóa giải được, mỗi lần động dụng kim
đơn uy năng mà hóa sinh ngần ấy nguyên âm nguyên khí thì thần thông của bà ta
và đạo lữ song tu chẳng phải còn hơn Tây tịnh lưu ly này sao. Hà huống có nước
mới có thể kết băng, có sao mới có ánh sáng, nguyên âm âm khí thuộc về khí
huyết, tưởng tự nhiên mà có chắc! Lần nào cũng thế thì khí huyết chẳng phải bị
chuyển hóa sạch bách. Tây tịnh lưu ly sao có thể thành vô thượng cường pháp.”

Linh Lung Thiên cực kỳ bực mình, nhìn mười mấy con Băng tuyết thần nguyên non
mà mắng Ngụy Tác, nó vốn thích mắng người ta ngốc, nhưng không bảo ngốc hơn
lợn mà bảo ngốc hơn đầu lợn vì như thể cho là đầu là chỗ ngu nhất của con lợn.
Câu mắng Ngụy Tác dài hơn nhiều bình thường.

“Hiện tại động dụng kim đơn uy năng thì không có nguyên âm âm khí hóa sinh,
Tây tịnh lưu ly rất có thể từ Kim đơn nhất trọng đột phá đến lưỡng trọng, Kim
đơn lưỡng trọng đột phá đến tam trọng… Kim đơn đột phá đến thần huyền thì
mới như thế.”

Ở vô danh hoang đảo, Ngụy Tác không có cảm tri như Linh Lung Thiên nên không
nghe thấy tiếng nó mắng, lấy đi không ít linh đơn bổ sung dương nguyên nguyên
khí mà luyện hóa, suýt nữa đem Hàn Vi Vi ra thử thêm.

Bất quá kết quảvẫn khiến gã ấm ức Hàn Vi Vi lại động dụng kim đơn uy năng thì
cũng như Linh Lung Thiên mắng, thể nội không hề hóa sinh ra nhiều nguyên âm âm
khí.

Gã cũng đã hiểu nguyên nhân Ngụy Tác, môn công pháp này khi ngưng kết kim đơn,
thể nội có nhiều nguyên khí ngưng dịch nên một phần nguyên khí chuyển hóa
thành nguyên âm âm khí, có thể khi kim đơn lại biến động chi thì mới có.

“Cương nha muội, chuẩn bị xuất phát.” Xửy ý một chặp tại vô danh hoang đảo,
Ngụy Tác lướt ra, gọi với vào băng đảo.

“Con bà nó chứ, không đi, ngươi tưởng ta là khổ lực hả, bảo đi đâu thì đi
chắc.” Linh Lung Thiên từ băng đảo cất tiếng mắng.

“À!” Ngụy Tác không hiểu, Trạm Đài Linh Lan được Hư Không đạo nhân truyền thừa
mà Linh tộc và Hoang tộc là tử địch, vì sao Linh Lung Thiên lại không vui?

“Chát!”

Gã chưa lên tiếng, một đạo tử quang từ sau vô danh hoang đảo lao ra.

“Đi thôi.” Linh Lung Thiên mặt mũi lạnh tanh bảo.

“Cương nha muội đáng chết! Chơi ta hả, ta có thể giúp ngươi tìm ra Hoang tộc
đấy.”

“Chơi ngươi thì sao, còn ngốc hơn lợn.”

Cả hai tranh cãi, độn quang lóe vài lần, thân ảnh khuất vào thinh không.

Sợ Trạm Đài Linh Lan và Công Đức tông động dụng uy năng của Thiên khung, Ngụy
Tác không quá tốn công chi tay bọn Cơ Nhã mà đi về Thiên Huyền đại lục.

Dọc đường, Ngụy Tác cảm ngộ kĩ biến hóa sau khi đột phá đến Thần huyền lưỡng
trọng.

Chính thức đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng, chân nguyên của gã đề thăng mấy
thành, kích phát Đại đề tu di và Liệt khuyết tàn nguyệt còn hơn tu sĩ Thần
huyền tam trọng trung kỳ thi triển thiên cấp thuật pháp. Nếu kích phát Liệt
khuyết tàn nguyệt đạt uy năng gấp đôi thì không kém Vũ Hóa Ứng Thiên dốc toàn
lực cực đạo thần uy.

Đúng như dự liệu, thần thức của gã được đề thăng cực đại, phối hợp với tiên âm
rải thần thức thì bao trùm được hơn ba trăm dặm, thi triển Duy ngã tâm kiếm
thì được hơn sáu trăm dặm.

Lúc trước gã nghe nói chân tiên có thể dễ dàng giết đối thủ cách nghìn dặm thì
không dám tin, nhưng thần thông của gã hiện gần đạt như thế, tương lai mà
thành tựu chân tiên, thần thức sẽ bao trùm không chỉ nghìn dặm.

Gió lạnh lùa qua, trong vạn dặm chỉ có tiếng yêu thú vang ngoài xa xa.

Hai hôm sau, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên xuất hiện gần Thiên Dưỡng thành tại
Thiên Huyền đại lục bắc bộ.

Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã biến thành man hoang hoang nguyên, dù từ khi
Thiên khung nứt liền ba vết chưa lâu nhưng Ngụy Tác đến đây tựa đã qua một
kiếp người, không hề thấy tung tích tu sĩ hoạt động, quá nhiều phế khư thành
trì đày cỏ dại, khác nào cổ địa.

Tuy không ít tu sĩ Thiên Huyền đại lục vào bắc bộ săn yêu thú nhưng trong vạn
dặm thế nào cũng có thành trì, có mười mấy vạn tu sĩ ở lại, nhưng hiện tại
Thiên Huyền đại lục bắc bộ còn thưa người rộng đất hơn Tịch Hàn đại lục bắc
bộ.

Dọc đường, tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên gặp vài
nhóm tu sĩ.

Thiên Huyền đại lục bắc bộ hoàn toàn không khác gì hoang nguyên bên ngoài
Thiên khung.

Thiên Dưỡng thành đổ nát mọc không ít cỏ dại cao như thân người, bong gòn tung
bay, cảnh tượng ngày xưa không còn, thậm chí tạo cảm giác như đã hoang phế mấy
chục năm.

“Nếu mọi Thiên khung tan vỡ, e là mọi đại lục, tuyệt đại đa số địa phương đều
thế này.”

Ngụy Tác hở dài trên đỉnh Thiên Dưỡng thành.

Gã và Linh Lung Thiên ẩn đi khí tức, từ Thiên Dưỡng thành tìm ra.

“Lẽ nào Trạm Đài Linh Lan chỉ vô tình xuất hiện tại đấy, đến Thiên Huyền đại
lục bắc bộ săn yêu thú tu luyện? Suy đoán của chúng ta không chính xác?”

Thêm hai ngày nữa, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hiện ra cạnh phế khư Thiên
Dưỡng thành đầy cỏ dại.

“Tiếp theo thế nào?” Linh Lung Thiên nhíu mày hỏi Ngụy Tác.

Hai hôm nay, cả hai đã tìm khắp sáu, bảy vạn dặm quanh Thiên Dưỡng thành nhưng
công cốc. Đừng nói phát hiện Trạm Đài Linh Lan, ngay cả bóng đệ tử Công Đức
tông cũng không thấy.

Cả hai từ Thiên Huyền đại lục tây bộ đến bắc bộ đã tìm kiếm khu vực này, gần
như đã khắp quá nửa Thiên khung Thiên Huyền đại lục bắc bộ.

“Ta không thấy y giản đơn… với truyền thừa của y và thế lực Công Đức tông
thì tu luyện cũng không cần đến Thiên Huyền đại lục bắc bộ.” Ngụy Tác trầm
ngâm.

“Nếu chúng chuẩn bị lợi dụng uy năng của Thiên khung Thiên Huyền đại lục bắc
bộ, đã bắt đầu bố trí mà chúng ta không thể phát hiện, khẳng định vì cấm chế,
Hư Không đạo nhân ở thời đại của ta cũng là đệ nhất về ẩn giấu. Chúng ta tìm
thêm một làn, không thấy mà tìm tiếp thì chỉ tổ lãng phí thời gian.” Linh Lung
Thiên nhìn Ngụy Tác.

“Nếu chúng lợi dụng uy năng của Thiên khung, hiện tại chúng ta không thể phát
hiện thì khi chúng động thủ tất sẽ khiến Thiên khung biến động, cảm tri của
ngươi may ra sẽ phát hiện.” Ngụy Tác nhãn quang không ngừng lóe lên, “Chúng ta
ở lại thêm hơn mười ngày được không? Nếu không có gì dị thường, thì chúng ta
coi như nghĩ lầm, sẽ đi.”

“Được.” Linh Lung Thiên đồng ý, chỉ vào một hoang sơn, “Chỗ đó địa thế cao
nhất trong vòng vạn dặm, càng gần Thiên khung thì nếu chúng dẫn động Thiên
khung chúng ta sẽ thấy ngay.”

“Ngươi thi triển độn pháp từ từ đưa ta qua, đằng nào cũng phải đợi… ta lại
thi triển Vạn cổ thành thánh quyết, cho thần văn xem khi nào thần văn này viên
mãn.”

Ngụy Tác để Linh Lung Thiên đưa mình, che đi độn quang lướt sát mặt đất, đến
ngọn núi cao nhất trong vòng vạn dặm, đồng thời thi triển Vạn cổ thành thánh
quyết dòn thần văn.

Cho một dải vào thì thời gian bất động không lâu, đối phương không biết gã
chưa chết, trong lúc chờ đợi mà tu luyện cũng không thành vấn đề.

“Keng!”…”Keng!”…

Đến đỉnh hoang sơn, Ngụy Tác tin rằng động nào cũng là phúc địa, nên đào một
động lớn, thi triển Vạn cổ thành thánh quyết dồn thần văn vào, Linh Lung Thiên
đi quanh hộ pháp.

“Keng!”

Liền bốn ngày, Linh Lung Thiên không hề cảm tri thấy Thiên khung Thiên Huyền
đại lục bắc bộ có gì lạ, Ngụy Tác cho thêm một thần văn vào thì mắt gã lóe
lên.

Nhất thuấn gian.

Uy năng rung lên tại thể nội, Ngụy Tác những tưởng nát vụn, nhưng thể nội gã
tựa hồ xuất hiện vô số quang văn, uy năng lạc ấn vào.

Thành rồi!

Ngụy mắt lóe lên, kinh hỉ từ thạch động lướt ra.

Tổng cộng tám trăm ba mươi bảy thần văn!

Gã nhớ rõ, dồn vào tám trăm ba mươi bảy thần văn thì thần văn tại thể nội viên
mãn, hình thành pháp vực uy năng đặc biệt, lạc ấn vào thể nội!

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận