Thông Thiên Chi Lộ

Chương 964: Dây đàn trong trời đất

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vạn cổ thành thánh quyết không phức tạp, khó chỉ là không được sơ sảy.

Cả thần văn hóa thành trong thể nội, chỉ sơi sơ sót sẽ có hậu quả nghiêm
trọng.

Ngụy Tác tốn liền ba ngày ngưng luyện thần văn mới nắm chắc thi triển Vạn cổ
thành thánh quyết.

Không có gì sai sót, thần văn đầu tiên thành công ngưng thành, ấn vào thể nội.

Thần văn tiến vào, như đạo và lý đặc biệt, Ngụy Tác căn bản không cảm giác
thấy.

Nhưng thần văn tiến vào, Ngụy Tác cứng người gần nửa canh giờ.

Tiếp đó mỗi lần thi triển Vạn cổ thành thánh quyết khắc thần văn đều như vậy.

Quả thực khiến gã tắt tiếng.

Qua thử luyện, gã đã hiểu Vạn cổ thành thánh quyết đúng là vô thượng cường
pháp khắc vào thể nội nguyên khí pháp tắc khác với chân nguyên và khí huyết
lưu động vốn có, như tế luyện nhục thân thành vô thượng thần binh, nhưng cũng
như dồn thần văn vào thai thể pháp bảo, cụ thể cần cho vào bao nhiêu thần văn
mới dệt thành đại đạo pháp tắc hoàn chỉnh thì mới chỉ có một đạo thần văn cho
vào xong, với cảnh giới hiện tại của gã không thể biết.

Thần văn trong nhục thân Kim hoàng nữ rất rõ, là dùng thần văn đề thăng nhục
thân sinh cơ đến mức kinh nhân, dệt lên đại đạo pháp tắc hoàn chỉnh, thành thử
trúng thần uy như thế, nhục thân như tấm vải rách mà không chết.

Kim hoàng nữ thật ra thi triển Vạn cổ thành thánh quyết khắc vào bao nhiêu
thần văn mới dệt thành đại đạo pháp tắc hoàn chỉnh?

Một trăm? Một nghìn? Hay một vạn? Ngụy Tác không biết.

Gã duy nhất cảm giác rõ là mỗi khi khắc một đạo thần văn, nhục thân như luyện
chế pháp bảo, nguyên khí đan dệt tại thể nội, trừ thần thức tự do thì khí
huyết, chân nguyên không chịu khống chế.

Tức là mỗi lần khắc thần văn xong là gần nửa canh giờ liền, gã trừ nghĩ lung
tung thì không làm được gì nữa.

Vạn cổ thành thánh quyết, tuyệt đối là vô thượng cường pháp như Thiên long
quần tinh tôi thể thuật.

Một môn không ngừng nâng cao chất liệu thai thể pháp bảo, một môn không ngừng
triện khắc đại đạo pháp văn.

Nhưng môn vô thượng cường pháp này rõ ràng tiêu hao nhiều thời gian, không vì
tu vi và nhục thân đủ cường độ là tu thành.

Ngụy Tác tu luyện môn vô thượng cường pháp này tuy nhàm chán nhưng phải tiếp
tục.

“Chán thật…”

Keng một tiếng như thần thiết ngân nga, Ngụy Tác lại “u oán” than thở.

“Gian thương đáng chết.”

Trên băng đảo sau vô danh hoang đảo, Linh Lung Thiên vốn kết một thủ ấn kỳ
quái, tựa hồ nhắm mắt tu luyện chợ tmở mắt, hậm hực nói đoạn há miệng cắn tinh
kim.

Tử quang quanh nó hình thành vô số tua rua, khiến nó bảo tướng trang nghiêm
khôn tả.

Nhiều tử sắc quang điểm tựa hồ từ thiên ngoại bay về, tụ lê hai cái sừng trên
đầu nó, mỗi tử sắc quang điểm tụ vào là có tử sắc thần quang lóe lên.

Linh Lung Thiên trước kia ăn tinh kim tu luyện thì nhiều lúc có tử khí dâng
lên nhưng Ngụy Tác chưa từng thấy cảnh này.

“Gian thương, chỉ biết kêu gào, còn ngốc hơn lợn… Song thần huyền… lại là
tiên linh căn, lúc này còn không cảm ngộ thiên địa nguyên khí, cảm ngộ nguyên
khí pháp tắc riêng đi! Lẽ nào không biết đạt Thần huyền lưỡng trọng rồi sẽ lần
ra manh mối đại đạo pháp tắc?”

Linh Lung Thiên nhìn về tĩnh thất của Ngụy Tác ra vẻ càng nghĩ càng bực, nhưng
mắng xong thì lại bực mình, thân ảnh loáng lên, lướt tới.

“Chán thật… Thật ra bao nhiêu thần văn mới là viên mãn… chỉ một đạo thần
văn mà phải thi pháp ngần ấy lần… sau nay ta lĩnh ngộ mười bảy, mười tám
thần văn thì làm sao đây?”

Tiếng Ngụy Tác than thở lại từ thông đạo rộng rãi vọng vào tai Linh Lung
Thiên.

“Gian thương, mười bảy, mười tám thần văn, ngươi tưởng mình là ai, lĩnh ngộ
mười bảy, mười tám loại đại đạo pháp vực.” Linh Lung Thiên nghiến răng, càng
bực mình.

Nhưng thân ảnh Linh Lung Thiên đột nhiên sững lại.

Âm Lệ Hoa cùng bọn Cơ Nhã không nhận ra nhưng Linh Lung Thiên thoáng cảm giác
được trong tĩnh thất ở cuối thông đạo của Ngụy Tác tựa hồ lơ lửng nhiều dây
đàn vô hình.

Có cảm giác này vì các “dây đàn vô hình” bị sức mạnh không nhìn thấy hút vào
rồi như không còn giá trị, lại bị ném ra.

“Dây đàn vô hình là các loại thiên địa nguyên khí nhưng vì bị gẩy vào nên mới
bị nó cảm tri, hình thành cảm giác đó.

“Thế rồi mà còn kêu gào, mẹ nó chứ, gian thương đáng chết không gào thì chết
à!”

“Ít nhất cũng ngu hơn cả lợn…”

Linh Lung Thiên dừng một chốc, mắng thâm, nhưng không vào tĩnh thất của Ngụy
Tác mà đi ra theo hướng khác.

“Chán thật…”

Cùng tiếng keng như thần thiết chấn động, Ngụy Tác nằm trên thảm Ngân ti thảo
lại kêu lên.

Tiểu gian thương Linh Nhạc thành như gã đạt mức này tất nhiên không thể ngốc
hơn lợn.

Cho thêm ba, bốn thần văn, triệt để cảm ngộ Vạn cổ thành thánh quyết đoạn gã
cảm ngộ “Tự ngã” dấy lên nguyên khí.

Bất kỳ thuật pháp, pháp bảo nào cũng dấy lên thiên địa nguyên khí kinh nhân.

Thần huyền nhục thân, thần huyền pháp tướng của gã cũng là vô số thiên địa
nguyên khí tụ thành.

Mỗi sợi tóc, mỗi chiếc răng, mỗi mảnh da đều là thiên địa nguyên khí.

Mỗi thần văn, đại đạo pháp vực, suy cho cùng nối với vô số thiên địa nguyên
khí, khắc vào lạc ấn, xác định pháp tắc cho thiên địa nguyên khí mà hình thành
uy năng.

Tu thành tiên linh căn, Ngụy Tác cảm tri thiên địa nguyên khí rất nhạy, hiểu
rõ càng cảm tri, nắm càng chắc thì lợi ích càng lớn.

Nếu cảm tri rõ thuật pháp, nguyên khí pháp tắc của thân thể, hiểu được đạo và
lý, thì về phương diện thuật pháp cùng công pháp sẽ có cảm ngộ đối với thiên
địa nguyên khí và chế định pháp tắc riêng, sánh vai với đại năng sáng tạo ra
môn đó, ngưng thành đại đạo thần văn, thậm chí dệt được đại đạo pháp vực.

Hiện tại gã có ngần ấy vô thượng cường pháp, dù Liệt khuyết tàn nguyệt hay Đại
đề tu di, Tự chuyển thiên trấn ma pháp… thậm chí Động Hư bộ pháp, chỉ cần
hiểu kỹ bất kỳ môn nào, dệt thành đại đạo pháp vực là đủ kinh nhân rồi.

Hỏa Vực thần vương dùng đại đạo pháp vực ngưng thành một đạo thần phù, phong
ấn một đoạn thần uy, đủ chấn nhiếp Thần huyền tam trọng đại năng, uy năng đủ
biết cỡ nào.

Đích xác… rất nhàm.

Cả thiên địa không biết có bao nhiêu loại nguyên khí là có bấy nhiêu pháp tắc
nguyên khí lưu chuyển.

Gió từ đâu tới, đi đâu… Băng tuyết tan đi, dòng nước chảy, hơi nước bốc lên
thành vô hình… Đó đều là đại đạo pháp tắc tự nhiên lưu động, trong số vô số
nguyên khí cần nhận rõ nguyên khí riêng, pháp tắc tự thân có liên quan đến
nhục thân, thuật pháp, chân nguyên, khó đến mức nào?

Thiên địa có vô số dây đàn vô hình tự gảy đại đạo pháp âm vô thanh, nhưng sợi
nào là “Tự ngã”, sợi nào mình gảy được, sử dụng được?

Không có đường tắt, chỉ có cách không ngừng cảm tri, cảm ngộ.

Tu vi đến mức trên Ngụy Tác, thứ quyết định thần thông, trừ chân nguyên thì là
cảm tri và cảm ngộ.

Có đại năng nhìn ngày tháng trôi, mùa nối nhau mà lĩnh ngộ đại đạo, sáng tạo
vô thượng cường pháp, phát ra vô thượng đại đạo pháp vực, có đại năng dù chân
nguyên tu vi đạt Thần huyền ngũ trọng điên phong nhưng không hề lĩnh ngộ nổi
một đạo đại đạo thần văn.

Thần huyền tam trọng trở lên, không ít người cả đời không lĩnh ngộ nổi thần
văn riêng.

Thần huyền tứ trọng đại năng chưa lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực, bại dưới tay
Thần huyền tam trọng đại năng lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực kinh nhân, tại tu
đạo giới có không ít.

Nhất là trong đại chiến đẳng cấp như Linh Lung Thiên kinh lịch, vô số kinh
thiên đại năng đối quyết, thậm chí nhiều đại năng không biết mình chết dưới
thiên địa pháp tắc nào.

“Nhàm thật…”

Ngụy Tác cứ gào lên thế vì nhàm chán thế này mà chưa lần thấy manh mối, không
cảm giác được ảo diệu khiến người ta hoan hỉ, nên càng chán nản hơn.

Khí tức huyền diệu phiêu đãng trong tịnh thất của Ngụy Tác.

“Không biết bao nhiêu ngày sau, Ngụy Tác lại kêu vang “chán thật” thì cửa bị
đẩy ra.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận