Một nạp bảo nang theo đường bí mật địa đưa đến ngọc điện trên đỉnh sơn môn Hải
Tiên tông.
Luyện Vu Đường mặc hoàng sắc pháp y đứng cạnh sơn đạo nhìn đệ tử một mặc ngân
sắc pháp y vội vàng đi vào ngọc điện rồi đi ra, y hơi thở dài, lắc đầu.
Đường đưa nạp bảo nang này bí mật đến mức chân truyền đại đệ tử này cũng không
biết.
Không chỉ y mà cả mấy vị thái thượng trưởng lão đều không biết, tức là con
đường bí mật này do chính lão tổ tự thân bố trí, trừ ra không ai biết con
đường này dẫn đến chỗ ai, thế lực nào.
Y hiểu rõ năm nay kho linh thạch của Hải Tiên tông giảm hẳn, bình thường vài
ngày một lần, sẽ có không ít linh thạch tuồn ra, không hiểu đi đâu.
Linh thạch thu vào xuất ra là gốc rễ của một tông môn, y hoàn toàn không lo
lão tổ tốn linh thạch ngầm làm gì mà lo linh thạch không đến tay tu sĩ Hải
Tiên tông có mang lại cho tu sĩ Hải Tiên tông lợi ích gì không.
Vạn nhất nhiều đệ tử phát hiện linh thạch cả tông môn liều mạng kiếm về chảy
vào túi thế lực và tông môn khác thì tông môn sẽ không còn kết dính, lúc đó sẽ
như khi linh mạch khô kiệt, dần suy vong.
Đệ tử mặc ngân sắc pháp y đi nhanh đến trước mặt Luyện Vu Đường hành lễ, Luyện
Vu Đường vòng tay đáp lễ chứ không hỏi. Y biết đệ tử này, trong số nội môn đệ
tử cũng vào hàng vu kiệt xuất, lúc trước y chỉ dạy nội môn đệ tử có dạy riêng
đối phương, nhưng y cũng biết đối phương không biết gì, chỉ phụ trách đưa nạp
bảo nang không hiểu có được qua nguồn bí mật nào vào ngọc điện cho lão tổ.
Luyện Vu Đường đã gặp đệ tử mặc ngân sắc pháp y này mấy lần, song phương hành
lễ với nhau đoạn đi ngay, không nói thêm gì.
Nhưng rồi y ngạc nhiên vì đệ tử mặc ngân sắc pháp y cung kính cực độ nói, “Đại
sư huynh, lão tổ có lệnh, huynh cùng nhị sư huynh, tam sư huynh và chư vị
trưởng lão đến đại điện.”
Thoáng sau, mấy chân truyền đệ tử, kể cả Luyện Vu Đường và các trưởng lão đều
tụ tập ở đại điện của Hiên Viên lão tổ.
“Luyện Vu Đường, ta biết con thập phần hiếu kỳ với thứ trong nạp bảo nang, con
được ta chỉ định là chân truyền đại đệ tử, con mở nạp bảo nang để chư vị
trưởng lão xem.” Hiên Viên lão tổ mặc pháp bào, ngồi trên liên đài vung tay,
đưa một nạp bảo nang cho Luyện Vu Đường.
Luyện Vu Đường và mấy chân truyền đệ tử, trưởng lão đều hơi ngẩn ra, y hơi
nhíu mày, cúi người hành lễ đón lấy nạp bảo nang, thần thức quét vào, chưa lấy
gì ra thì đã biến sắc.
“Đại sư huynh, sao thế?” Một tu sĩ trẻ tuổi mặt tròn, phong linh khí tức cực
nồng, là thiên phú phong linh căn ngầm truyền âm. Là tam sư đệ Cảnh Thu, nhập
môn cùng Luyện Vu Đường, quá hiểu đại sư huynh này, nếu trong nạp bảo nang
không phải thứ gì dị thường thì đại sư huynh bình thường tuy trông văn nhã
nhưng thật ra cực kỳ trầm tĩnh này không bao giờ như vậy.
Luyện Vu Đường hít sâu một hơi, không nói gì, trấn định tâm thần, mở thanh hắc
sắc cao giai nạp bảo nang ra.
“Chát!”
Đạo đạo quang hoa chói lòa chiếu rực cả đại điện hơn bình thường mấy lần.
“Xoạt…”
Tiếng hít hơi lạnh vang lên.
Cảnh Thu vừa truyền âm cho Luyện Vu Đường nhợt nhạt mặt mày.
Pháp bảo!
Các loại pháp bảo xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Là chân truyền đệ tử của Hải Tiên tông, Cảnh Thu tất nhiên thấy nhiều pháp
bảo, nhưng chưa từng thấy ngần ấy món linh quang kinh nhân, phẩm giai cũng
kinh nhân như thế. Khí tức của ít nhất mười mấy pháp bảo khiến y nghẹt thở.
Đạo giai hạ phẩm pháp bảo không thể có linh quang và khí tức như thế?
“Lẽ nào là đạo giai trung phẩm? Đạo giai thượng phẩm?” Cảnh Thu chưa từng có
đạo giai pháp bảo nên nghĩ thật ngây thơ.
“Sáu pháp bảo huyền giai trở lên, ba mươi đạo giai trở lên, năm món là đạo
giai thượng phẩm. Bốn mươi pháp bảo linh giai trung phẩm trở lên.” Hiên Viên
lão tổ nói câu tiếp theo khiến óc y ong ong, suýt nữa nhũn chân.
“Huyền giai pháp bảo, sáu món… ngần ấy đạo giai pháp bảo trở lên?”
Mọi nhân vật trọng yếu của Hải Tiên tông cứng đờ người, không biết chuyện gì
đang xảy ra.
“Luyện Vu Đường, Lý Chúng Dịch, ta biết hai tiểu tử nghi ngờ về việc chi ra
linh thạch nên ngầm tìm hiểu.” Hiên Viên lão tổ liếc Luyện Vu Đường và một hắc
y thanh niên đứng cạnh – nhị sư huynh Lý Chúng Dịch, cả hai toát mồ hôi lạnh,
“Ta biết hai con trung thành với Hải Tiên tông nhưng ta phải nhắc, hai con là
người ta chọn, nếu ta không hiểu rõ thì ta không truyền y bát, tình cảm của ta
đối với Hải Tiên tông cũng sâu hơn hai con, liệu hai con đủ tín nhiệm ta chưa?
Có những việc không để hai con biết vì việc đó càng ít người biết càng khó lộ
cơ mật.”
“Số pháp bảo này là đáp lại số linh thạch đó và nhãn quang nhìn người của ta,
hiện tại hoàn toàn thuộc về Hải Tiên tông. Ta biết các ngươi còn nghi ngờ, ta
không nói tất các ngươi sẽ hỏi, vậy thì số pháp bảo này có xứng với số linh
thạch bỏ ra không?” Hiên Viên lão tổ nhìn Luyện Vu Đường và Lý Chúng Dịch.
“Tất nhiên đáng.” Luyện Vu Đường và Lý Chúng Dịch hít sâu một hơi, dị thường
ngưng trọng gật đầu.
“Pháp bảo đó e là huyền giai thượng phẩm! Kia thì ít nhất cũng huyền giai
trung phẩm…” Mọi trưởng lão và thái thượng trưởng lão đều biết Hiên Viên lão
tổ hỏi quá thừa, pháp bảo huyền giai trở lên có linh thạch cũng không mua
được, một món huyền giai thượng phẩm pháp bảo đủ để làm trấn phái chi bảo,
truyền thừa pháp bảo, linh thạch xuất ra không phải quá nhiều, hà huống hiện
tại có ngần ấy huyền giai pháp bảo và đạo giai pháp bảo!
Có ngần ấy pháp bảo, trong hơn mười thành trì, thực lực của Hải Tiên tông sẽ
thành đệ nhất!
“Các ngươi thấy là đáng thì nể mặt ta, đừng tra xét nữa… các ngươi động dụng
ngần ấy nhân thủ tra xét, sẽ bị người ta tìm ra.” Hiên Viên lão tổ bảo Luyện
Vu Đường và Lý Chúng Dịch.
“Đệ tử ngu độn, sẽ tuân theo.” Luyện Vu Đường và Lý Chúng Dịch cả kinh, cúi
người hành lễ.
…
“Sư huynh, xem ra lần này chúng ta tự tác thông minh.” Rời ngọc điện, cùng
Luyện Vu Đường đi về, Lý Chúng Dịch cười khổ.
Luyện Vu Đường cười khổ, tuy ngữ khí Hiên Viên lão tổ tuy ôn hòa, không cho là
họ làm sai nhưng cả hai đều lạnh sống lưng, vì nghĩ được rằng… Nếu sau này
có việc cực kỳ quan trọng với tương lai Hải Tiên tông mà nhân vật như họ không
nhúng vào được, vì chút lo lắng và thông minh vặt của họ làm lỡ thì họ sẽ là
tội nhân lớn nhất.
“Cho các sư đệ giúp chúng ta điều tra việc này quay lại sơn môn, tu luyện hai
tháng đã, tránh để lộ tin tức.” Luyện Vu Đường đi vài bước rồi dừng lại, thập
phần trịnh trọng bảo Lý Chúng Dịch.
“Được, đệ làm ngay.” Lý Chúng Dịch thân ảnh loáng lên, đột nhiên nghĩ ra gì đó
mà dừng lại, nhìn quanh đoạn truyền âm cho Luyện Vu Đường, “Sư huynh, kỳ thực
đệ tìm được chút manh mối… linh thạch của Hải Tiên tông đều đưa đến các
phường thị không có bối cảnh mua thủy hệ yêu đơn.”
“Mua thủy hệ yêu đơn, chỉ để mua thủy hệ yêu đơn?” Luyện Vu Đường ngẩn ra,
đương nhiên biết liên quan đến nhiều người, quá trình tất thập phần ẩn bí,
truy xét sẽ cực khó, ai ngờ lại đơn thuần như thế.
“Đúng, mua thủy hệ yêu đơn ở bất kỳ phẩm giai nào, thủy hệ yêu đơn là được.
Nhưng mua rồi đưa đến đâu thì không biết.” Lý Chúng Dịch vò đầu, “Đau đầu
thật, nếu không vì là bí ẩn của bản môn thì đệ cũng muốn tìm xem, ngần ấy thủy
hệ yêu đơn dùng làm gì? Luyện đơn? Cần gì bí mật như thế, lại đổi bằng toàn
pháp bảo kinh nhân.”
“Thủy hệ yêu đơn…” Lòng hiếu kỳ khiến Luyện Vu Đường nhíu mày, “Thủy hệ yêu
đơn, nghe nói họ Ngụy…”
“Họ Ngụy… Ngụy trưởng lão… Lẽ nào chưa chết… chúng ta…” Đột nhiên, hai
thanh niên kiệt xuất thông minh nhất Hải Tiên tông hiểu ra, tức thì run lên.
“Chuyện đó…” Cả hai run lên, mặt nhợt đi nhưng mắt sáng gấp mấy lần.
“Không thể nói ra!”
“Đúng, không thể nói ra!” Hai thanh niên truyền âm, đập tay thề.
…
“Tức là hiện tại trong chư thành, phần thủy hệ yêu đơn cung ứng bị thiếu là
liên quan đến Hải Tiên tông?”
Trong một Tùng mộc thiền viện, một thần huyền đại năng ăn vận theo lối tăng
nhân xếp bằng trên không, bảo tướng trang nghiêm, vô bi vô hỉ, không có hơi
hướm trần ai, là Công Đức tông tông chủ.
Khí huyết của y cực mạnh, như dang tụ lại nhục thân, ánh lên kim sắc thần
quang hình thành một kim sắc liên đài, từng vòng thần văn từ sau lưng dấy lên,
đâm vào hư không, nở bừng vô số đóa kim sắc cát tường ba la hoa.
Bên dưới là một lão bất tử mặc tử sắc đại la bào và mấy chân truyền đệ tử.
“Tạm thời bỏ đi, khi bố trí xong… dẫn được Thiên khung chi uy, đừng nói các
đạo lữ của y, cả Hoàng Thiên đạo và Hóa Thiên giáo cũng không đáng gì.” Trầm
ngâm một chốc, Công Đức tông tông chủ vô bi vô hỉ lên tiếng, “Dạo này cứ như
bình thường, đừng để Hoàng Thiên đạo và Hóa Thiên giáo chú ý.”
-o0o-