“Chát!”
Vũ Hóa Ứng Thiên đột nhiên bạo phát khí tức kinh nhân, dấy lên hắc bạch lưỡng
sắc thần quang, trực tiếp bước tới chỗ Trưởng Tôn Cảnh, nguyên khí đặc biệt
dệt thành pháp tắc kỳ dị, cả không gian quanh đó cũng đổi ánh sáng, thân hình
y như mỏng đi, cơ hồ biến thành nhân vật trong tranh.
“Sức mạnh pháp vực rất mạnh.” Mắt bọn Kim hoàng nữ lóe sáng, thần sắc nghiêm
lại.
“Thiên địa luân hồi!”
Thần sắc Trưởng Tôn Cảnh cực kỳ ngưng trọng, tinh khí cuồn cuộn từ miệng phun
ra, đều là màu vàng, dung hợp với hoàng sắc đại thủ, hình thành một hoàng sắc
đại cầu bao lấy y.
Hoàng sắc đại cầu phát ra khí tức như vì sao, bề mặt có cây cối, sông hồ, như
sắp sinh thành một thiên địa.
“Chát!”
Hai làn khí tức kinh thiên chấn động khiến một con nguyên vương không thể
chống nổi, định bỏ chạy nhưng bị mười mấy đạo quang hoa giáng trúng.
Hàn băng cổ điện của Đại Hàn cung chưa xuất thủ, như lược trận cho Vũ Hóa Ứng
Thiên.
“Phù!”
Vũ Hóa Ứng Thiên văng đi trên không trung, hắc bạch lưỡng sắc thần quang bắn
loạn xạ, như toàn thân bốc lửa, miệng phun máu và thần huyền nguyên khí.
Phía kia, hoàng sắc đại cầu nổ tung, Trưởng Tôn Cảnh ở trong cũng khạc ra máu,
khiếu vị trên đỉnh đầu phun ra hoàng sắc nguyên khí, tựa hồ hàm chứa huyết
quang.
“Vũ Hóa Ứng Thiên, ngươi đã trải qua đại chiến, nguyên khí chưa khôi phục, hôm
nay không phải đối thủ của ta, đi đi.” Trưởng Tôn Cảnh không lùi mà cười vang.
“Cầm chân ngươi nửa tuần hương không thành vấn đề.” Hư không trước mặt Vũ Hóa
Ứng Thiên nhuộm máu nhưng thần sắc thập phần bình tĩnh, sát ý lạnh lùng, “Phe
ngươi tuyệt đối không chống chọi được ngần ấy thời gian.”
“Hả?”
Trưởng Tôn Cảnh không xuất thủ, mục quang có vẻ hào hứng nhìn hàn băng cổ điện
sau lưng Vũ Hóa Ứng Thiên cùng người Vũ Hóa thế gia, “Phải xem ngươi đủ khả
năng bức bọn ta đi không đã.”
Vũ Hóa Ứng Thiên không nói gì, liếc hàn băng cổ điện sau lưng.
“Chát!”
Khí tức kinh nhân từ cổ điện băng văn liễu nhiễu bắn ra, vạch ngang trời xanh,
như một món hung binh đang thức tỉnh thần uy.
“Trưởng Tôn Cảnh, gia chủ và truyền thừa pháp bảo của bản tộc đều trong tay y,
vì y, Hoàng Phủ thế gia có thể ngọc thạch câu phần, không tiếc giá nào.” Đồng
thời, một giọng nói khàn khàn, cực kỳ già nua từ hàn băng cổ điện vang lên.
“Xoẹt!!” Lại có khí tức hùng hậu từ hàn băng cổ điện chấn động, ngũ sắc ngọc
quang chiếu rọi nửa tầng không.
“Đây là hai cổ binh sánh với thần huyền đại năng!”
Bọn Kim hoàng nữ thập phần ngưng trọng, thầm truyền âm. Hai khí tức trong hàn
băng cổ điện là do hai thần huyền đại năng ở trong thể hiện.
“Hoàng Phủ thế gia quả nhiên đến rồi, đều ở trong hàn băng cổ điện.” Ngụy Tác
và Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường, thầm tính. Đối với việc Hoàng Phủ thế
gia và Vũ Hóa thế gia có một, hai thứ gần đạt uy năng tiên khí, gã không lấy
làm lạ. Lúc đánh vào sơn môn Thiên Kiếm tông gã gặp phải mấy truyền thừa tiên
khí kinh nhân khiến nhục thân gã tan nát, Hoàng Phủ thế gia và Vũ Hóa thế gia,
Đại Hàn cung thì truyền thừa pháp khí khẳng định còn kinh nhân hơn Thiên Kiếm
tông, vì thế mà gã và Linh Lung Thiên không định trực tiếp đánh vào sơn môn
Hoàng Phủ thế gia.
“Vũ hóa thiên nguyên nỗ, cả Tiên thiên ngọc hạnh phù của Hoàng Phủ gia, Tiên
thiên ngọc hạnh phù tối đa chỉ kích phát được mười lần cũng lấy ra, Vũ Hóa Ứng
Thiên, xem ra Vũ Hóa thế gia, Đại Hàn cung và Hoàng Phủ thế gia không tiếc giá
nào thật.” Đối diện khí tức và tiếng cảnh cáo từ hàn băng cổ điện vang ra,
Trưởng Tôn Cảnh mỉm cười, lắc đầu, “Nhưng chỉ có thế thì Vũ Hóa Ứng Thiên,
ngươi đi đi.”
“Ta không rườm lời, vậy thì đấu cho thống khoái.” Vũ Hóa Ứng Thiên thần sắc
bình tĩnh bước tới, cây cối trong vòng gần trăm dặm sau lưng khô cong, tinh
khí chảy vào thể nội, khí thế bừng lên, hơn cả Trưởng Tôn Cảnh.
“Ta nói sự thực.” Trưởng Tôn Cảnh đứng trên hư không như bàn thạch nhưng không
có ý động thủ.
“Chát!”
Đồng thời, một đạo kim quang chói lòa đột nhiên từ mi tâm một bạch y trung
niên tu sĩ trong mười người sau lưng y bắn ra.
Một kim sắc nhân ảnh cầm kim sắc trường kiếm, từ mi tâm bạch y trung niên tu
sĩ tu vi Kim đơn tam trọng bước ra.
Thần huyền khí tức chấn động thiên địa.
Kim sắc thần quang chói lòa, từng vòng quang văn trải khắp hư không, khiến phe
Vũ Hóa thế gia lùi lại một bước.
“Thần văn pháp thân của Thần huyền tứ trọng đại năng!” Kim hoàng nữ biến sắc.
“Vương Vô Nhất!”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng lục bào lão đầu hít một hơi lạnh, tỏ vẻ không
dám tin.
Kim sắc nhân phát ra uy nghiêm vô tận, không phải chân thân mà do kim sắc thần
văn ngưng kết thành, ngoại hình khác hẳn thần văn pháp thân của Vương Vô nhưng
khí tức của pháp thân mặc kim giáp, như thượng cổ chiến vương, cả kim sắc
trường kiếm phát ra pháp vực lực thì Ngụy Tác cực kỳ quen thuộc.
Nhất là dao động và khí tức của kim sắc thánh kiếm, Ngụy Tác từng tự thân đối
địch nên càng khẳng định.
Thần văn pháp thân này trăm phần trăm là của Hoàng Thiên đạo tông chủ Vương Vô
Nhất!
Vương Vô Nhất sao lại tự thân đến, xuất hiện tại Tịch Hàn đại lục, liên thủ
với Vũ Hóa thế gia?!
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều nhận ra thần văn pháp thân hay kim sắc thánh
kiếm đều có uy năng hơn hẳn Ngụy Tác thấy lúc trước, sau lần phục kích Đăng
Tiên tông tông chủ thì tu vi Vương Vô Nhất lại tinh tiến không ít!
“Xoạt!”
Vương Vô Nhất hiện thân thì không nói gì, kim sắc thánh kiếm chém lên hư
không. Kim sắc thần huy rải ra, trước mặt y và Trưởng Tôn Cảnh xuất hiện một
khe bằng nứt màu vàng.
“Trưởng Tôn Cảnh! Hóa ra ngươi ngầm liên thủ với tu đạo tông môn của Vân Linh
đại lục!” Vũ Hóa Ứng Thiên dừng bước, hắc bạch lưỡng sắc thiên địa chấn động.
“Không thế thì sao ngăn được dã tâm của Vũ Hóa thế gia và Đại Hàn cung?”
Trưởng Tôn Cảnh cười nhạt bảo Vũ Hóa Ứng Thiên, “Thiên khung như vô thượng
pháp tắc mà thượng cổ siêu cấp đại năng đó để lại, ai định vượt Thiên khung
chiếm cứ đại lục khác đều bại vong. Dã tâm của các ngươi chưa vượt khỏi Thiên
khung Tịch Hàn đại lục đã tan mất quá nửa, ta khuyên các ngươi đừng chấp mê
bất ngộ.”
“Tiểu Như, kích phát vật đó của Trưởng Tôn gia đi.” Trưởng Tôn Cảnh nói với Vũ
Hóa Ứng Thiên đoạn ngoái nhìn thiếu nữ sau lưng.
“Được.” Thiếu nữ Trưởng Tôn thế gia đáp ngay, bạch ngọc ba tiêu tiểu phiến như
có khí tức tỉnh lại, bạch sắc quang hoa như nước chảy tràn, trăm dặm hư không
rung lên.
“Pháp khí của muội muội tuy không phải tiên binh nhưng do tiền bối đại năng để
lại, chống chọi với Tiên thiên ngọc hạnh phù của Hoàng Phủ thế gia không hề có
vấn đề gì. Thêm ta và pháp thân của Vương tông chủ. Vũ Hóa Ứng Thiên, quyết
chiến hôm nay thì nên nghĩ đến hậu quả.” Trưởng Tôn Cảnh lại nhìn Vũ Hóa Ứng
Thiên, từ từ nói.
“Trưởng Tôn thế gia ngầm cùng Hoàng Thiên đạo liên thủ! Nếu Vũ Hóa thế gia và
Đại Hàn cung, Hoàng Phủ thế gia xâm nhập Vân Linh đại lục, khẳng định sẽ bị
Hoàng Thiên đạo và Trưởng Tôn thế gia tiền hậu giáp kích!”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hít sâu, tình hình nằm ngoài tưởng tượng của cả
hai.
Hoàng Thiên đạo và Hóa Thiên giáo liên thủ, thành lập Đại Hóa minh, hoặc có
thể nói Trưởng Tôn thế gia và Hoàng Thiên đạo, Hóa Thiên giáo liên thủ, ngầm
khống chế cả tu đạo giới Vân Linh đại lục cũng nên!
Trưởng Tôn thế gia hiển nhiên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đây là tốt nhất cơ
hội để giết Vũ Hóa Ứng Thiên và trừ đi Vũ Hóa thế gia nhưng Trưởng Tôn Cảnh
vẫn chừa đường lui khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu nhận ra
Vũ Hóa thế gia còn con bài tẩy đáng sợ, nếu Trưởng Tôn thế gia giết Vũ Hóa Ứng
Thiên, bức Vũ Hóa thế gia sử dụng thì Trưởng Tôn thế gia cũng không đỡ được.
Vũ Hóa thế gia, thật ra còn thứ gì khiến người ta không dám làm quá?
“Ngầm thông đồng với tông môn của đại lục khác, những gì ta mất đi hôm nay,
sau này sẽ đòi ngươi.” Vũ Hóa Ứng Thiên mờ hẳn hắc bạch lưỡng sắc thần quang
quay đi, như tịch dương xuống núi, lướt đi ngay.
“Ha ha!”
Hàn băng cổ điện còn hơn hai mươi lão nhân, ai cũng không cam lòng nhưng đành
theo bước Vũ Hóa Ứng Thiên. Song phương đã lộ chiến lực, giao chiến sinh tử
thi phe họ chỉ có Vũ Hóa Ứng Thiên thoát được.
“Ai đó?”
Cùng lúc, bọn Kim hoàng nữ và Ngụy Tác ngẩn người vì một thân ảnh hiển hiện từ
hư không đáp xuống, nghênh ngang đến chỗ người Trưởng Tôn thế gia.
Là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, mặc phổ thông hoàng sắc bố y, chỉ tu
vi Thần hải cảnh! Phi độn cũng nhờ vào một đóa tử sắc ngọc liên hoa.
Qua thần sắc lạ lùng của phe Trưởng Tôn Cảnh thì thiếu niên này không cùng
phe, nhưng tu sĩ cỡ đó mà nghênh ngang lao tới chỗ có hai Thần huyền tu sĩ và
một toán Kim đơn đại tu sĩ thì quá quỷ dị.