“Oành!”
Trong Băng phách cực quang tráo, Phệ linh thú như bích ngọc và “Lão bất tử”
đang đấu với Vũ Hóa Ứng Thiên, Vũ Hóa Nhược Tinh, yêu khí và thần uy không
ngừng va nhau, như vẫn thạch oanh kích mặt đất.
Hai con yêu thú bị phong ấn tại đó không biết bao nhiêu vạn năm, nhục thân và
sinh cơ đều cực kỳ đáng sợ, tuy không địch nổi Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa
Nhược Tinh, bị đánh bay liên tục, trên mình có nhiều vết thần uy vào, quang
hoa lấp lóe nhưng chúng không hề mất chiến lực, vẫn gầm lên động trời, định
thoát đi.
Băng phách cực quang tráo rung lên, ngọn núi dưới chân cổ điện nứt vỡ, Đại Hàn
cung cung chủ Mộ Dung Tú như sở hữu hết băng tuyết trong thiên hạ vội bay lên
phát ra băng quang bảo vệ.
“Chát!”
Hoàng Phủ Sát Thần đột nhiên xuất hiện trên hư không, phát ra lưu quang do chữ
cổ tạo thành.
“Gừ!”
“Lão bất tử” bị Vũ Hóa Ứng Thiên đánh bay, tay phải và vai tan nát, hắc sắc
diễm khí và máu rải trên không.
Hoàng Phủ Sát Thần không hề bị thương, đòn nào cũng đánh bay lão nhưng không
thể tạo thành trọng thương trí mệnh.
“À!”
Cùng lúc, Vũ Hóa Ứng Thiên hơi quay lại. Một đạo thanh sắc kiếm khí khổng lồ
chém tới. “Oành!” Kiếm khí chém vào núi đá như sao băng, từ lưng núi trở xuống
mịt mùi cát bụi và đá vụn.
Vũ Hóa Ứng Thiên không ngăn đạo kiếm khí vì không chuẩn, lại không nhắm vào
ai, không hề uy hiếp.
“Cái gì đây!” Nhưng rồi y nhíu mày, thanh sắc kiếm khí chém sạt qua thì y nhận
ra khí tức khác lạ.
“Keng!”
Thần thiết liên hoa chiến y của Vũ Hóa Nhược Tinh ngân lên, ngân sắc thần
quang xé nát bụng Phệ linh thú, phơi bày nội tạng.
“Đi thôi!”
Ngụy Tác nghiến răng nghiến lợi ném ra cổ đế thi, không ngừng phát động Động
Hư bộ pháp, rời khỏi Băng phách cực quang tráo.
“Cực Âm lão quỷ mà bị ta gặp, ta sẽ bẻ xương!”
Ngụy Tác vừa chạy và trải thần tìm lão quỷ giảo trá cực độ Cực Âm thần quân
nhưng không biết lão chạy theo lối nào mà không thấy một sợi tóc. Còn may là
Hoàng Phủ gia chủ còn âm hiểm hơn Cực Âm thần quân, cùng Vũ Hóa thế gia, Đại
Hàn cung bày kế diệt gọn bọn gã đã bị “Lão bất tử” diệt rồi, nên gã đỡ bực
hơn.
“Lão bất tử lông đen đó còn nghĩa khí hơn Cực Âm lão quỷ.” Linh Lung Thiên nhe
răng không vui. Rõ ràng hắc mao lão bất tử thấy Phệ linh thú bị bức ra, tình
thế không ổn nên mới động thủ.
“Xem tình huống đã!”
Cổ đế thi có chiến lực bán chân tiên, ít nhất phải cách mấy nghìn dặm mới an
toàn, nhưng lúc đó Ngụy Tác không nén được nữa, chỉ chạy hơn hai nghìn dặm là
ngừng thi triển Động Hư bộ pháp, muốn xem toán thần huyền đại năng dồn ép gã
và cổ đế thi thật ra thế nào rồi.
Vù!
Lấy ra Vạn lý sưu ảnh kính có thể quan sát vạn dặm ra tra xét tình hình Luân
hồi tháp.
“Chát!”
Trong Băng phách cực quang tráo, ngực Phệ linh thú thủng một lỗ còn hắc mao
lão bất tử càng thảm, nửa trán bị gọt bay, nhưng vẫn phát ra yêu khí ngút trời
chống cự.
Mọi kim sắc chiến thuyền của Chân Lôi tông đều bị đánh rớt, tu sĩ đỉnh nhọn
chết sạch, dưới đất còn không ít mảnh vỡ màu vàng và thi thể.
Tu sĩ Chân Lôi tông có ánh chớp quấn quanh mất mạng trong lúc đấu với lão bất
tử đeo thanh đồng trường hạp, thân thể bị chẻ thành mười mấy khối, bị chính
lôi quang của mình bắn ra đốt thành tro.
“Cái gì đấy?”
Lão bất tử này cũng đến chỗ thanh sắc kiếm khí của Ngụy Tác đánh vào.
Thân núi bị thanh sắc kiếm khí của Ngụy Tác từ mấy trăm dặm đánh sập, hình
thành một lỗ sâu, thần quang trong kiếm khí đã tan, nhưng đột nhiên phát ra
khí tức lạ lùng khiến lão bất tử gần đó nhất nhận ra.
Lão bất tử Chân Lôi tông này liên tục kịch chiến, thể nội khí huyết đã chảy
nhanh, da trên mặt trẻ lại mấy chục tuổi.
Lão nghi ngờ đáp xuống lòng động trong núi, định xem có gì cổ quái.
Vũ Hóa Ứng Thiên đi trên hư không, hắc bạch sau lưng liên tục lấp lóe, Ngụy
Tác phát ra Duy ngã tâm kiếm và thanh sắc thần quang che kín tất cả, không ai
phát hiện trong đó bao trùm cổ đế thi đang ngủ say, nhưng một chút khí tức
khiến Vũ Hóa Ứng Thiên cảm giác được nguy cơ.
“Chát!”
Lòng động đột nhiên vang lên tiếng động như thần binh thần uy tỉnh lại, nguyên
khí chấn động, lại như tiếng trống gõ vang.
Ngọn núi kêu răng rắc, từ lòng động bị Ngụy Tác đánh thủng mà nứt hơn trăm
vết, đá tan thành bột rồi biến thành tro, bị khí tức thổi tung thành dòng chảy
ra ngoài.
“A!”
Lão bất tử đeo thanh đồng trường hạp biến sắc, kinh hoảng bỏ chạy, cái hộp
cũng cuồn cuộn thanh sắc thần quang, hình thành một vầng mặt trời có quang văn
hình tam túc thần điểu.
Thanh đồng trường hạp là một món thượng cổ pháp bảo uy lực đạt bán tiên giai.
“A…” Chỉ bị tro từ trong lòng động sâu tràn ra va phải, vầng mặt trời tắt
ngóm, tan thành vô số mảnh, lão bất tử tỏ vẻ kinh hoảng cực độ, tiếp đó pháp
y, huyết nhục bị làn tro thổi vào, chỉ còn lại bộ xương trắng nhởn văng ngược,
cùng thanh đồng trường hạp vỡ tan.
“Ra rồi!”
“Được! Cổ đế thi ra rồi! Cho bọn mưu mô các ngươi chạy như chó chết!”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thấy thế, Ngụy Tác vừa khẩn trương vừa hưng phấn,
sáng mắt.
“Thật ra là cái gì?”
Mọi tu sĩ tại trường lạnh người, ngay cả hai con cổ yêu thú cũng run lên.
“Oành!”
Khí tức đầy tử khí bừng lên từ lòng đất, trừ mấy thần huyền cấp ra thì đều run
rẩy, chỉ chực quỳ xuống.
Đây là uy nghiêm khôn tả, là chân tiên khí tức!
“Chân tiên khí tức? Sao lại như thế!”
Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh tỏ vẻ không dám tin.
“Oành!”
Cảm nhận được nguy hiểm, Vũ Hóa Ứng Thiên bạo phát chiến lực mạnh nhất.
Hắc sắc thần văn hòa và bạch sắc thần quang bừng lên, nguyên khí dao động giảm
hẳn chứng tỏ đòn này cơ hồ tiêu hao hết thể nội chân nguyên của y.
Hắc sắc thần văn ngưng thành ngọn bút, bạch sắc thần quang ngưng thành tờ
giấy.
Ngưng thành là lòng động sụp đổ, hóa thành tro, thần uy khó tưởng tượng nổi
tỏa khắp không gian.
“Chát!”
Hôi sắc quang phù chi cỡ bàn tay bay ra, bút và giấy do Vũ Hóa Ứng Thiên vạch
lên đều tan vỡ.
“Quá lợi hại, cổ đế thi lẽ nào bị Chân tiên cốt quan trấn áp lâu nên nổi
giận?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hít hơi lạnh. Hôi sắc quang phù như có
thiên thần lực lưu chuyển, so với hôi sắc trường hà bọn gã thấy lúc trước còn
kinh nhân hơn.
Thần thông của Công Đức tông tông chủ không kinh nhân như Vũ Hóa Ứng Thiên,
nhưng y cũng không chặn nổi.
“Phù!”
Vũ Hóa Ứng Thiên văng đi, bị đánh thành ba khúc, vô số hắc bạch sắc nguyên khí
tản đi.
“Thế cũng không chết?”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hít sâu, thân thể Vũ Hóa Nhược Tinh bị đánh làm ba
khúc nhưng không chết, được hắc bạch sắc nguyên khí bao lại, chạy khỏi khe hở
Băng phách cực quang tráo. “Đi mau!” Đồng thời, Vũ Hóa Ứng Thiên quát lên với
Vũ Hóa Nhược Tinh.
“Ai dám đưa ta đến đây!”
Cổ đế thi tơi tả, gần nửa thân thể không còn nhưng vẫn dấy lên uy áp khiến tất
cả quỳ xuống, từ trong lòng núi lao ra, gầm lên như đá vàng tan chảy.
“A!”
Ai nấy kinh hãi cực độ.
“Sao lại như thế, lẽ nào là cổ đế thi đó! Sao lại ở đây?!” Vũ Hóa Nhược Tinh
được Vũ Hóa Ứng Thiên nhắc thì bỏ chạy ngay, nhưng thấy cổ thi này, quả thật y
không hiểu nổi.
“Y không có đầu óc gì cả, muốn chết.”
Ai nấy đều chỉ lo bỏ chạy, nhưng Hoàng Phủ Sát Thần đã dung hợp Sinh tử thư
lại như sát lục thần binh, chỉ biết phản kích uy năng ép tới, nhắm cổ đế thi
phát ra quang hải chói lòa.
“Keng!”
Mắt Cổ đế thi có hắc quang lóe lên, tu sĩ như tượng bạch ngọc bị đánh nát,
không biết mảnh vụn văng đến đâu.
-o0o-