Thông Thiên Chi Lộ

Chương 918: Đoạt được cổ đồ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Hoang tộc là gì? Sao ta không biết?” Hoa y thanh niên nhíu mày, nhìn Ngụy
Tác.

“Lẽ nào y thật sự không biết Hoang tộc?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn
nhau, hoa y thanh niên không phải giả đò.

“Mỗ chỉ đọc được Hoang tộc toàn thân màu lam, ngoài ra không biết gì nữa.”
Ngụy Tác bảo hoa y thanh niên, “Hoang tộc dính đến bí ẩn cực lớn, định diệt cả
tu đạo giới, nên phát giác các hạ có cánh tay cụt như thế thì hỏi lai lịch.”

“Vậy hả?” Thanh niên mặc pháp y sắc sỡ tỏ vẻ chế nhạo, “Siêu cấp đại tông môn
nào không muốn thống trị cả tu đạo giới, chiếm hết nguồn lực, còn vượt lên cả
tu đạo giới mà thành vạn cổ đại đế là việc mỗi người có đại thần thông đều
muốn, Hoang tộc có thực lực kinh thiên thì muốn thế cũng bình thường, ngươi
bám theo ta, chắc định kiếm lợi, tham đồ công pháp hả?”

“Nếu ncác hạ cho mỗ biết lấy được lam sắc đoạn tí từ đâu thì đảm bảo không đến
làm phiền nữa.” Ngụy Tác bảo đối phương.

“Khẩu khí lớn thật.” Thanh niên mỉm cười, chắp tay sau lưng nhìn Ngụy Tác, ra
vẻ khí độ cao thủ, “Thế này đi, cho ta biết Kim đan tu sĩ có cánh tay cụt
tương tự trông cụ thể thế nào, bạch sắc thủy ấn là thế nào thì ta cho ngươi
biết lấy được lam sắc đoạn tí từ đâu.”

“Được!” Ngụy Tác không thừa lời, ngưng thành quang hoa hình tu sĩ trẻ tuổi
thần bí Lâm Phong Hoa và Thủy Lân vương ấn.

“Tu sĩ này ở Vân Linh đại lục?” Thanh niên nheo mắt, nhìn Lâm Phong Hoa và
Thủy Lân vương ấn.

“Không sai.” Ngụy Tác gật đầu, “Hiện tại nên trả lời câu hỏi của mỗ.”

” Ta thấy các ngươi nên nói rõ lai lịch.” Thanh niên mỉm cười, không định đáp
lời Ngụy Tác.

“Định nói lung tung hả?” Sắc mặt Ngụy Tác âm trầm hẳn.

“Thế thì sao?” Hoa y thanh niên mỉm cười, hoàn toàn coi thường Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh.

“Vậy bắt ngươi đã.”

Ngụy Tác không hề cử động, bình tĩnh nói, nhưng từ trên chín tầng trời như có
vô số thần phật tụng kinh.

Hoa y thanh niên biến sắc, tan hết thần sắc khinh thị, đồng thời run lên, bắn
ra vô số ngũ sắc quang tinh, như thần thiết bị đặt vào lò lửa rồi bị chiếc búa
nung đỏ gõ vào.

“Chát!”

Mắt hoa y thanh niên bắn ra lưỡng đạo thần quang, thay đổi từ hữu hình thành
vô hình, trực tiếp giáng vào Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.

Ngụy Tác run lên, óc như bị thần kiếm chém trúng, đầu như nứt ra.

“Xoẹt!!”

Hoa y thanh niên đột nhiên bừng lên khí tức rùng mình, thần quang sáng hơn
pháp y của y hình thành nước triều bao trùm thiên địa.

“Đoạt!”

Một cổ tự quang hoa chói lòa từ Ngụy Tác bắn lên, khí tức của hoa y thanh niên
tan đi, hiện rõ chân thân là một bức cổ họa rực rỡ nát một nửa, bay về phía
Ngụy Tác.

Thanh niên tỏ ra không dám tin, Ngụy Tác bước tới, xuất hiện cách y không xa,
cầm lấy cổ họa.

“Chát!”

Hoa y thanh niên hãi hùng, mắt bắn ra lưỡng đạo thần quang, như hai thanh vô
hình thần kiếm, chém vào óc Ngụy Tác.

Cùng lúc, thân ảnh hoa y thanh niên tan vào hư không bỏ chạy.

“Cách mé trái ngươi ba trăm trượng…”

Ngụy Tác còn lắc lư lại bước tới, một đạo thanh sắc thần quang tụ thành kiếm
khí chém ra.

Vù!

Ngũ sắc quang tinh từ thinh không hư vô bắn ra. “A!” Hoa y thanh niên bị uy
năng ép phải hiển hiện thân ảnh.

Ngụy Tác lấy ra hắc sắc tàn ngọc có thể kích phát hắc sắc thần văn cấm chế,
mắt hoa y thanh niên lại bắn ra lưỡng đạo thần quang, khiến gã lắc lư trên
không, nhất thời không thể khống chế chân nguyên.

Linh Lung Thiên đuổi tới, hoa y thanh niên không dám dừng lại, thừa cơ chạy đi
mấy chục dặm.

“Đứng lại!”

Ngụy Tác lại phát động Đại thừa pháp âm, thần uy trực tiếp ép lên thanh niên.

“Chát!”

Mũi miệng y đều phun ra vô số ngũ sắc quang tinh. Nhưng bị hất đi hơn trăm
trượng thì mắt y lại bắn ra lưỡng đạo thần quang.

Ngụy Tác hơi lắc người, linh quang tắt hết, lắc lắc lư lư rơi xuống.

Linh Lung Thiên ở phía sau lướt tới, đón lấy Ngụy Tác.

Sắc mặt Ngụy Tác cực kỳ khó coi, móc ra mấy viên linh đan uống vào, thoáng
sao, độn quang của hoa y thanh niên đã biến mất.

“Y lại biết thuật pháp như thế!”

Long Mộc Tinh bị hạ cấm chế ở sau lưng, không dám chạy, run run rẩy rẩy đi
theo, Ngụy Tác mới hơi hồi phục, rực linh quang đứng trên không trung, sắc mặt
cực kỳ khó coi bảo Linh Lung Thiên.

Qua lúc hoa y thanh niên thi pháp, nguyên khí dao động cho thấy chỉ tu vi Kim
đan tứ trọng trung kỳ.

Tu vi này đối với Ngụy Tác không đáng gì.

Nhưng y thi triển thần thức công phạt chi pháp mà Ngụy Tác vẫn thèm muốn!

Thần thức công phạt chi pháp của y cực kỳ kinh nhân, gầnn hư không cần điều
động chân nguyên cũng có thể trực tiếp kích phát.

Thần thức của y tạo cho Ngụy Tác cảm giác như biển lớn, không kém gì gã.

Kim đan tứ trọng trung kỳ mà có thần thức gần như thần thức hiện tại của gã!

“Đây là cường pháp Hoang tộc truyền thừa, khẳng định y được Hoang tộc truyền
thừa.” Sắc mặt Linh Lung Thiên cực kỳ khó coi, nó bị thanh niên giáng cho một
đạo thần thức công phạt chi pháp, thần thức tổn thương không nhẹ, óc như nứt
ra.

Thần thức công phạt chi pháp cỡ này cùng cấp với Như Lai thần mang của Đông
Hoang tông tổ sư, trừ Như Lai thần mang ra, mấy nghìn năm này không có siêu
cấp đại tông môn hoặc đại năng lợi hại nào có truyền thừa như thế, khẳng định
do Hoang tộc truyền thừa.

Thanh niên này cũng như Ngụy Tác, không lấy được thiên địa chí bảo thì cũng có
thuật pháp tôi luyện nhục thân, ban đầu Ngụy Tác phát động Đại thừa pháp âm vì
e dè giết y nên chỉ kích phát gần nửa uy năng, nhưng sau đó dốc toàn lực mà
thanh niên vẫn con có thể phát ra thần thức công phạt chi pháp, chạy mất.

Ngụy Tác có song thần huyền chiến lực kinh thiên, cộng thêm Linh Lung Thiên,
đối diện một Thần huyền tam trọng tu sĩ cũng không ngại mà bị một tu sĩ Kim
đan tứ trọng chạy mất, tất nhiên kinh nộ dị thường.

“Chả trách Linh Lung Thiên e dè Hoang tộc như thế…”

Ngụy Tác hít sâu một hơi, thần thức thụ thương nghiêm trọng, cần nửa ngày mới
khỏi.

Dù là Hư Không đạo nhân truyền thừa, hay là thanh niên được một Hoang tộc đại
năng khác truyền thừa, thần thông đều khiến gã hiểu hơn Hoang tộc đáng sợ thế
nào.

“Đi thôi!”

Trong Ngưng Thúy thành lúc này có tu sĩ cảm tri được đấu pháp, độn quang tới
xem, Ngụy Tác nghiến răng, lướt ra hoang nguyên.

Lướt đi nghìn dặm, xác định không có tu sĩ bám theo, Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên mới đáp xuống một sơn cốc băng phong.

“Những tu sĩ này hình như không hiểu gì về Hoang tộc. Các tu sĩ được truyền
thừa cũng không biết nhau.” Đáp xuống, Ngụy Tác nhíu mày.

“Đúng thế, thanh niên đó nghe ngóng về Lâm Phong Hoa, tựa hồ thèm muốn đồ của
họ Lâm.” Linh Lung Thiên nhíu mày trầm ngâm: “Có vẻ thanh niên này được truyền
thừa vì liên quan đến lam sắc đoạn tí, chắc y cho rằng Lâm Phong Hoa cũng thu
được nhiều lợi ích giống mình nên định đối phó Lâm Phong Hoa, cướp đoạt đồ của
đối phương.”

“Tức là dù còn Hoang tộc đại năng tại thế thì cũng tản mát, Hoang tộc cũng
điêu linh.” Ngụy Tác giãn sắc mặt hơn.

“Khả năng còn chút bí ẩn nữa, ta không thấy giản đơn như vậy.” Linh Lung Thiên
nghiến răng, hít sâu một hơi, từ từ nói, “Nhất định phải bắt sống y.”

“Y không dễ đối phó, với thần thức của y… lần tới phát hiện y thì giữ khoảng
cách hai trăm dặm trở lên, dùng Duy ngã tâm kiếm đối địch mới nắm chắc phần
thắng.”

“Lần này y chạy mất… y đã biết ngươi có thần huyền tu vi, không phải đối thủ
của chúng ta, chưa biết chừng sẽ chạy sang đại lục khác ẩn thân.”

Bàn thêm một lúc, Ngụy Tác lấy ra cổ đồ có được từ Cổ hoàng đoạt binh thuật.

Đây là một quyển tranh rực rỡ do chất tơ lạ lùng luyện chế thành, thêu vô số
đồ văn hồ điệp đủ màu, toát lên khí tức cực kỳ thương tang, so ra pháp y của
thanh niên còn mới, chắc do y tự luyện.

Bức tranh có hai vết rách, trong đó dấy lên khí tức càng đáng sợ hơn.

Hai làn khí tức này do pháp bảo cùng thuật pháp phá họa quyển để lại, tồn tại
lâu như thế chứng tỏ uy năng giáng vào bức tranh khi xưa kinh nhân cỡ nào, đạt
mức lạc ấn vào thiên địa.

“Chát!”

Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào, họa quyển rất dễ kích phát, thần uy bừng
lên, khí tức rùng mình dấy lên, một biển thần quang như do hơn vạn màu sắc tụ
lại bừng bừng.

Ngọn băng sơn đen xì trước mặt tan đi.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận