Bắc Linh Vĩ chỉ vào một núi đá thông thường, không cần Linh Lung Thiên chỉ
dẫn, Ngụy Tác cũng biết là chướng nhãn cấm chế, nên không nói gì, chỉ bình
tĩnh như thường theo bọn Bắc Linh Vĩ đi vào.
Đến gần thạch sơn, đột nhiên cuồng phong dấy động, thiên hôn địa ám, cát đá
mịt mù.
“Thiên Nam tử đạo hữu cẩn thận, cấm chế này có uy năng gần đạt linh giai trung
phẩm.” Bắc Linh Vĩ bảo Ngụy Tác, quang mang lóe lên, xuất hiện một tầng bạch
sắc linh quang quang tráo bao trùm, yên ổn lướt tới.
Lướt đi mấy dặm, cuồng phong tự động tan biến, thạch sơn trước mắt khác hẳn
bên ngoài, trên dốc núi trước mặt bọn Ngụy Tác là những công trình đổ nát.
Một quảng trường sừng sững mấy tử hồng sắc tinh trụ cao bằng mấy thân người,
bên dưới là bình đài cao hơn mặt đất một chút, khắc nhiều hình vẽ cổ kính,
khảm tinh thạch, rõ ràng là cổ truyền tống pháp trận mà Bắc Linh Vĩ nói.
Mục quang Ngụy Tác vừa lóe lên, hai dải quang hoa sáng theo, hai tu sĩ trẻ
tuổi mặc hôi sắc bì bào bước lên, cả hai chưa nói gì, Bắc Linh Vĩ phất tay, cả
hai im lặng lui xuống cổ truyền tống pháp trận.
“Hai người này là tu sĩ Sâm La tông, phụ trách trông coi cổ truyền tống pháp
trận.” Bắc Linh Vĩ đáp xuống, giải thích với Ngụy Tác.
“Đây là chỗ dừng chân của thượng cổ tu sĩ, chung quanh tan tành thế này chứng
tỏ cổ truyền tống pháp trận mới được tu sửa.” Linh Lung Thiên nhìn quanh,
truyền âm cho Ngụy Tác, “Sửa chưa lâu đâu.”
“Tu sửa truyền tống pháp trận này, nếu Tịch Hàn đại lục đánh Vân Linh đại lục
thì lấy đó làm cứ điểm tiến vào.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường, truyền âm cho
Linh Lung Thiên.
Tu sửa cổ truyền tống pháp trận đi xa cực kỳ khó khăn, nhiều vật liệu rất khó
tìm, giá trị kinh nhân, dùSâm La tông một mình tu sửa cổ truyền tống pháp trận
thì gã cũng không tin họ sửa vì vài tu sĩ của tông môn tiện vào man hoang
hoang nguyên ngoài Vân Linh đại lục.
Theo lý, sửa chữa cổ truyền tống pháp trận xong thì phải mở ra để thu linh
thạch của tu sĩ qua lại, tuyệt đối không che giấu như thế.
“Mời!”
Ngụy Tác không hề dị nghị, Bắc Linh Vĩ mỉm cười, đưa tay mời, cùng Ngụy Tác,
Linh Lung Thiên vào truyền tống pháp trận.
Hai tu sĩ mặc hôi sắc bì bào liên tục phát chân nguyên, mấy tích tắc sau cả cổ
truyền tống pháp trận triệt để kích phát, tử hồng sắc linh quang lóe lên bao
trùm pháp trận, chữ cổ cùng quang hoa hiện ra.
Cảnh vật trước mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên biến đổi liên tục, lưu quang
lóe lên, thoáng sau đã hiện thân ảnh ở truyền tống pháp trận khác.
Truyền tống pháp trận này và cổ truyền tống pháp trận cơ hồ hoàn toàn giống
nhau, chung quanh là mấy dặm phế khư, cũng trong lòng núi.
Theo bọn Bắc Linh Vĩ đi ra, Ngụy Tác cả kinh.
Hơi lạnh phả vào mặt, trước mắt là băng thiên tuyết địa. Nơi cổ truyền tống
pháp trận tọa lạc là lòng núi một nghìn mấy trăm trượng, từ ngoài nhìn vào chỉ
thấy trắng xóa một màu.
Tuy biết Tịch Hàn đại lục quanh năm cực hàn, nhưng cảnh tượng nhìn đâu cũng
thấy tuyết nguyên băng xuyên này vẫn tác động lớn đến thị giác Ngụy Tác.
“Thế nào, Cương nha muội, trước kia ngươi chưa từng tới Tịch Hàn đại lục?”
Thấy Linh Lung Thiên dao động thần sắc, Ngụy Tác hỏi. Gã vốn cho rằng nhân vật
như nó, rất có thể đã đặt chân đến mọi đại lục nên không hỏi nhiều.
“Tịch Hàn đại lục tại thời đại của ta là địa bàn của Hoang tộc đại năng.” Linh
Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác, “Nếu không phải kẻ nào muốn chết thuộc Linh
tộc thì không đến đây.”
“Địa bàn của Hoang tộc?” Ngụy Tác cả kinh, hỏi rõ, “Còn đại lục khác?”
“Thiên Huyền đại lục, và Vân Linh đại lục, Ngọc Hành đại lục. Đại lục khác nữa
ta chưa từng tới.” Giọng Linh Lung Thiên hơi băng lãnh, “Tại thời đại của ta,
bốn đại lục kia đã bị Hoang tộc đại năng hoặc đại năng cùng phe đó chiếm cứ.”
“Ba so với bốn, các ngươi yếu thế thấy rõ, chả trách ngươi quan tâm đến thắng
bại ở trận chiến Bắc Mang.” Ngụy Tác hiểu biết đôi chút về bảy đại lục trong
Thiên khung, từ góc độ nguồn lực thì Thiên Huyền đại lục có đều nhất, Vân Linh
đại lục nhiều hải vực nên lắm yêu đơn nhưng ít tinh kim thành thử ít pháp khí
hơn các đại lục khác. Tịch Hàn đại lục quanh năm lạnh giá, hiếm các loại linh
dược. Hắc Vu đại lục một năm đến già nửa không thấy mặt trời, hiếm các nguyên
liệu nhất. Ở mé khác của Thiên Huyền đại lục, Ngọc Hành đại lục có nhiều linh
thạch và các loại ngọc thạch, nên ngọc thạch phù lục, pháp bảo và pháp khí
kiểu này nhiều nhưng cũng khá ít tinh kim. Lưu Hỏa đại lục và Thiên Trụy đại
lục, một có nhiều hỏa vực nên nhiều các loại tinh kim và hỏa hệ linh dược, yêu
đơn nhất, một là nơi nhiều vực ngoại tinh thần rơi xuống, đâu đâu cũng là
hoang mạc cao sơn, cơ hồ không có linh thạch nhưng không thiếu yêu thú kỳ dị
và cao giai vẫn thiết.
Giữa bảy Thiên khung đại lục chỉ Thiên Huyền đại lục, Vân Linh đại lục và Tịch
Hàn đại lục khá gần, còn lại cách nhau man hoang mênh mông, nhất là Hắc Vu đại
lục và Thiên Trụy đại lục càng xa, như cô đảo giữa vô tận hoang nguyên, nhưng
dù qua lại không tiện song vì lợi ích nên vẫn có thương đội thông hành, giao
dịch với nhau. Nếu bị khống chế, không giao dịch với nhau nữa thì có đại lục
sẽ thiếu hụt nguồn lực. Như Thiên Trụy đại lục mà bị đơn độc tách ra thì tu sĩ
ở đó sẽ thê thảm, đến tám, chín phần mười không có linh thạch linh đơn.
Linh Lung Thiên không đáp, coi như mặc nhận. Cộng thêm những lời nó nói trước
kia, Ngụy Tác đoán được Linh tộc và một vài đại năng khi đối kháng Hoang tộc
nhất định rất chật vật, e rằng chủ yếu nhờ mấy nhân vật đỉnh nhọn chống lưng,
đại đế dưỡng thương ở Bắc Mang là một. Trận chiến Bắc Mang là trận quan trọng
nhất.
“Bọn ta ra tay, có tới tám phần nắm chắc, ngươi sao lại nói thế.” Im lặng một
lúc, Linh Lung Thiên đột nhiên truyền âm cho Ngụy Tác.
“Chốc nữa bắt ba tên này đã.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm, biết
Linh Lung Thiên hỏi thế vì ba người này liên quan đến Hỗn độn thanh ngưu bảo
giác và Hoàng Phủ thế gia.
Hỗn độn thanh ngưu bảo giác cùng cấp với Thần hoàng thạch đơn, đề thăng tu vi
không ít, Linh Lung Thiên cũng biết Ngụy Tác động lòng. Theo ba người này cũng
như đưa đến trước vật đó, nhưng qua lời trò chuyện của ba người, Ngụy Tác và
Linh Lung Thiên biết thêm nhiều tin hữu dụng, duy nhất có thể khẳng định công
tử gì đó là tu sĩ Thần huyền nhất trọng, sau lưng là một siêu cấp đại thế lực.
Nếu không tìm hiểu rõ đã động thủ, có thể sẽ nguy hiểm, hơn nữa luyện hóa Hỗn
độn thanh ngưu bảo giác không phải không có nguy hiểm như ba người này nói,
bằng không thế lực của công tử đó mà tìm hơn mười Kim đơn lưỡng trọng đại tu
sĩ thì quá giản đơn. Khẳng định là tu sĩ giúp luyện hóa sẽ nguy hiểm đến tính
mạng nên không muốn thủ hạ chết oan mà tìm quỷ thế mạng. Quan trọng hơn, cổ đế
thi lọt vào tay đối phương thần huyền đại năng thì càng hung hiểm.
“Đến băng xuyên đó sẽ phát động.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường liếc chỗ đã
chọn để động thủ. Hiện gã và Linh Lung Thiên cùng bọn Bắc Linh Vĩ cách Thiên
khung Tịch Hàn đại lục hơn vạn dặm, điểm cuối mà mắt gã nhìn được là băng sơn
chạm mây, đại khái chừng mấy chục ngọn. Tại đó mà động thủ, sẽ không bị tu sĩ
khác phát hiện.
“Tịch Hàn đại lục là nhà của Hoang tộc? Của Linh tộc thì là Thiên Huyền đại
lục hay Vân Linh đại lục?” Xác định địa điểm động thủ xong, Ngụy Tác truyền âm
hỏi Linh Lung Thiên.
“Hoang tộc ban đầu ở Hắc Vu đại lục, nhiều công pháp của chúng dựa vào tinh
thần nguyên khí, hoàn cảnh Hắc Vu đại lục khiến chúng cảm ứng nguyên khí càng
rõ.” Linh Lung Thiên không nhìn Ngụy Tác, truyền âm: “Linh tộc vốn ở Lưu Hỏa
đại lục.”
“…” Ngụy Tác nuốt nước bọt, trước Bắc Mang đại chiến, thế yếu của Linh tộc
và tu sĩ đại năng đứng đầu Bắc Mang rất rõ, Linh tộc bị Hoang tộc chiếm sào
huyệt.
“Nếu tu đạo giới bảy đại lục giao chiến, không biết tu sĩ đại lục nào chiếm
được phần lớn nhất.” Ngụy Tác chợt có ý nghĩ này. Hiện tại tu đạo giới Tịch
Hàn đại lục có ý xâm lấn Vân Linh đại lục, e sẽ dẫn lên kinh thiên đại chiến
giữa các đại lục. Năm xưa Linh tộc và Bắc Mang đại năng đấu với Hoang tộc, là
trận chiến giữa số ít các tu sĩ tối cao giai siêu việt tu đạo giới, cơ hồ
không ai biết, thậm chí không được ghi lại. Hiện tại mà tu đạo giới giao đấu,
số tu sĩ bị ảnh hưởng cực nhiều.
“Được, hiện tại đến lượt chúng ta.” Liên tục lướt đi, Ngụy Tác truyền âm với
Linh Lung Thiên.
Mấy dãy núi băng đã ở trước mặt.
-o0o-