Đến tận đó, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng không cảm tri thấy tu sĩ nào
quanh đó.
Âm dương phần cực kỳ yên tĩnh, không có nguyên khí dao động.
Vù!
Một đạo kiếm quang chói lòa thanh sắc thần quang từ tay Ngụy Tác bắn vào Âm
dương phần.
Mấy tích tắc sau, sắc mặt Ngụy Tác càng khó coi, gật đầu với Linh Lung Thiên,
lướt tới phía trên Âm dương phần.
Tình hình trong Âm dương phần nhanh chóng hiện rõ, bị ai đó đào tung lên, mặt
trời rọi vào nên lòng vực mấy nghìn trượng cũng nhìn được rõ.
Ngụy Tác quét thần thức, vực sâu kéo dài mấy chục dặm, có nhiều khe đá dựng
đứng kinh nhân, còn khí tức lưu lại, rõ ràng là uy năng xung kích của cổ đế
thi từ trong hôi sắc cốt quan phát ra.
Trong lòng vực toàn là đá và bụi cát, cả âm khí dấy lên, nhưng hôi sắc cốt
quan và cổ đế thi mất tích.
“Là khí tức linh dược để lại, đối phương dùng linh dược gì đó khống chế cổ đế
thi.” Linh Lung Thiên chụp mấy tia khói trong kim sắc yên vân, ngửi mùi rồi
bảo Ngụy Tác.
Rõ ràng có người đã lấy hôi sắc cốt quan và cổ đế thi.
“Để xem Thiên hải thần lan kính có tìm được không.” Ngụy Tác tìm nhanh đoạn
bảo Linh Lung Thiên, tế xuất Thiên hải thần lan kính.
Trừ bên trên còn kim sắc yên vân do đốt linh dược thì quanh Âm dương phần
không còn gì, không đoán được ai lấy cổ đế thi.
Nếu cổ đế thi rơi vào tay Công Đức tông hoặc Đăng Tiên tông thì thập phần
nghiêm trọng.
Hiện tại khẳng định được là cổ đế thi bị lấy đi chưa lâu, mấy hôm trước Hải
Tiên tông còn tra xét được cổ đế thi vẫn ở Âm dương phần, đang giao tranh với
hôi sắc cốt quan.
Thiên hải thần lan kính cảm ứng được khí tức tu sĩ thi pháp ở đây, nhưng nếu
đối phương thi pháp từ quá lâu trước đó hoặc lấy cổ đế thi xong mà có tu sĩ
qua đây thì Thiên hải thần lan kính vô dụng.
“Chát!”
Ngụy Tác dồn chân nguyên vào, Thiên hải thần lan kính được kích phát, quang
hoa bừng lên.
Từng hình ảnh ngưng thành trước mặt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
Có ba tu sĩ đang lướt đi trong man hoang hoang nguyên.
Cả ba đều là Kim đơn đại tu sĩ, ăn vận rất đặc biệt.
Tu sĩ đi giữa còn trẻ, khá ung dung hoa quý, mặc áo lông trắng, đứng trên một
bạch sắc ngọc bàn, linh khí trên đầu hình thành một bạch sắc hồ lô.
Tu sĩ bên trái mặc thanh sắc tinh kim chiến giáp che kín nửa mặt, sau lưng còn
hai cánh dài bằng tinh kim để phi hành, mỗi sợi lông trên cánh đều là dao sắc,
khắc phù văn đặc biệt, trông cực kỳ lạnh lẽo, linh khí của y ngưng thành hình
thanh sắc quái hùng như hung thần ác sát.
Bên phải có một tu sĩ chừng hơn ba mươi tuổi, mặc hắc sắc bì bào, có khí tức
nho nhã, lưng đeo dây ngọc thạch, linh khí hình thành một cây bút lông màu đỏ.
“Ba người này là ai?” Ngụy Tác nhíu mày. Qua hình ảnh trong Thiên hải thần lan
kính thì không thể xác định cụ thể tu vi của ba tu sĩ, nhưng qua tốc độ phi
độn và khí độ thì không phải phổ thông Kim đơn tu sĩ, tựa hồ không phải người
Công Đức tông hoặc Đăng Tiên tông.
“Lẽ nào chúng có pháp khí đặc biệt có thể thu nạp cổ đế thi?” Linh Lung Thiên
càng nhíu mày lại, nạp bảo nang thông thường cách tuyệt tất cải nguyên khí,
đựng linh dược không thành vấn đề, nhưng không thể đựng người sống, cổ đế thi
tuy là bất tử minh vật nhưng bị cách tuyệt nguyên khí, khí tức không thể lưu
động thì cũng xong đời.
“Ở đó! Cách chúng ta không đầy bốn vạn dặm!”
Đột nhiên, Ngụy Tác biến sắc, trực tiếp phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh
Lung Thiên lao đi.
Thiên hải thần lan kính không thể duy trì hình ảnh quá lâu, phía trước ba tu
sĩ đang phi độn là ngọn núi đỏ chừng nghìn trượng, mọc toàn cổ thụ ngút trời.
Ngọn núi đó, khi Ngụy Tác và Linh Lung Thiên từng thấy trên đường dụ bọn Công
Đức tông tông chủ tới Âm dương phần, ở phía bắc Âm dương phần bốn vạn dặm, với
độn tốc ba tu sĩ này thì họ mới rời đi hai, ba canh giờ.
Hướng đó vào sâu trong man hoang hoang nguyên, ba tu sĩ đi về hướng đó cũng
lạ, nhưng liên quan đến cổ đế thi, Ngụy Tác đành trực tiếp phát động Động Hư
bộ pháp truy kích.
Đuổi đến chỗ hồng sắc thạch sơn, ba tu sĩ mất dấu, nhưng Ngụy Tác và Linh Lung
Thiên lướt lên không, Linh Lung Thiên thoáng thấy phía bắc có ba điểm độn
quang.
“Gian thương, không tuyệt đối nắm chắc thì đừng xuất thủ. Vạn nhất đối phương
có cách khống chế cổ đế thi thì chúng ta không thể đào thoát.” Thấy không mất
dấu ba tu sĩ, Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.
“Được, xem chúng thế nào đã, độn tốc và linh quang độn của chúng bình thường,
dùng Dịch ích kiếm độn là kịp.” Ngụy Tác gật đầu, không thi triển Động Hư bộ
pháp, tế xuất ngân bạch sắc phi kiếm, thi triển Dịch ích kiếm độn.
…
“À! Có tu sĩ đang đến.”
“Tựa hồ là kim đơn kiếm tu, tốc độ kiếm độn kinh nhân, tu vi ít nhất Kim đơn
lưỡng trọng. Tu sĩ còn lại tựa hồ chỉ tu vi Phân niệm cảnh.”
“Chỉ là một Kim đơn lưỡng trọng kiếm tu, không phải đối thủ của chúng ta.”
“Không biết lai lịch thế nào, công tử đang cần tu sĩ có tu vi này để tu luyện,
chi bằng chúng ta đem lợi ích ra gạt y?”
Ngụy Tác độn quang đến gần, ba tu sĩ nhìn thấy, bàn luận đoạn nghênh đón gã và
Linh Lung Thiên.
“Kim đơn tam trọng hậu kỳ, Kim đơn lưỡng trọng hậu kỳ, Kim đơn lưỡng trọng
điên phong, ba tu sĩ này có tu vi như thế, chủ động nghênh tiếp chúng ta mà
không động thủ, không hiểu có dụng ý gì.” Ngụy Tác cố ý giảm tốc, không để
kiếm độn tỏ raquá kinh nhân, bại lộ tu vi. Tu vi của ba tu sĩ khiến gã kinh
ngạc, họ đều còn khá trẻ, người ở mé phái già nhất trông chừng hơn ba mươi
tuổi, thực tế cũng mới hơn sáu mươi, người mặc áo lông trắng đứng giữa, thập
phần ung dung hoa quý thì chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng đạt tu vi Kim đơn tam
trọng hậu kỳ, khẳng định lai lịch phi phàm.
“Tu sĩ trẻ tuổi Kim đơn tam trọng có thứ không thể nhìn thấu, chắc là pháp khí
đựng cổ đế thi. Trong nạp bảo nang của y có một thứ khí tức đặc biệt, vạn nhất
động thủ thì đối phó y trước.” Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường truyền âm
cho Ngụy Tác.
“Vị đạo hữu này, xưng hô thế nào?” thoáng sau, ba tu sĩ và Ngụy Tác, Linh Lung
Thiên chỉ còn cách hơn ba trăm dặm, lọt vào cự ly thi pháp của gã. Trong ba
người, tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sắc bì mao đại y, thập phần ung dung hoa quý
lại chủ động lên tiếng từ xa, chào hỏi Ngụy Tác.
“Tại hạ Thiên Nam tử, không biết ba vị đạo hữu xưng hô thế nào?” Ngụy Tác ra
vẻ ngạo nghễ đặc hữu của kiếm tu, đồng thời cùng Linh Lung Thiên nhìn nhau.
Tu sĩ trẻ tuổi này khẩu âm quái dị, tựa hồ không phải tu sĩ Vân Linh đại lục.
“Tại hạ Bắc Linh Vĩ, vị này là Đoàn Vô Nhai, đây là Long Mộc Tinh.” Tu sĩ trẻ
tuổi mỉm cười, giới thiệu hắc bào tu sĩ nho nhã và tu sĩ mặc tinh kim thanh
giáp, “Thiên Nam tử đạo là tu sĩ Vân Linh đại lục? Có vẻ đạo hữu thần thông
phi phàm, kiếm quang kinh nhân, không biết thuộc tông môn nào?”
“Tại hạ xuất thân Hoàng Thiên đạo.” Ngụy Tác nhìn cả ba: “Trang phục và khẩu
âm của Bắc đạo hữu hình như không phải tu sĩ Vân Linh đại lục?”
“Thiên Nam tử đạo hữu nhãn quang hay quá, bọn tại hạ là tu sĩ của Tịch Hàn đại
lục Sâm La tông.” Tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười.
“Lại là tu sĩ Tịch Hàn đại lục, lẽ nào vì thần huyền đại năng Thanh Lăng Ứng
của Độ Tinh tông chết ở đây? Họ đã biết tin?” Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên.
“Chưa từng nghe nói Hoàng Thiên đạo có kiếm tu thế này, y khẳng định là một
tán tu, sợ chúng ta gây bất lợi, nên bịa ra chỗ dựa.” Tu sĩ mặc tinh kim thanh
giáp hừ lạnh truyền âm cho hắc bào tu sĩ và tu sĩ trẻ tuổi.
“Y tưởng bọn ta là tán tu.” Linh Lung Thiên nghe được, truyền âm cho Ngụy Tác.
“Càng tốt, xem chúng định giở trò gì.” Song phương đều có tính toán, Ngụy Tác
bình tĩnh như thường truyền âm đáp.
“Là đạo hữu Hoàng Thiên đạo, thần thông khẳng định càng phi phàm, bọn tại hạ
muốn cùng đạo hữu giao dịch, đạo hữu có thích nghe không?” Bắc Linh Vĩ tâm cơ
thập phần thâm trầm, mỉm cười nói, y cho rằng Linh Lung Thiên chỉ là đệ tử của
Ngụy Tác, không hề trọng yếu.
“À, giao dịch gì?” Ngụy Tác hỏi ba tu sĩ Tịch Hàn đại lục vốn có tính toán
riêng.