Đêm xuống, Chập Khí hải chỉ có tinh quang, ảm đạm mà u tịch.
“A? Linh Nhi, sao lại ở đây?”
Trong nơi Hàn Vi Vi ở tại hoang đảo được bọn Ngụy Tác chọn làm động phủ có
không ít bố trí, gã đang tròn mắt vì đẩy cửa ra không thấy Hàn Vi Vi, mà là
Thủy Linh Nhi mặc thanh y, mi tâm có lam quang, như tiên tử từ cung trăng
xuống.
“Ban nãy tỷ ấy nói là có việc cần, lại bảo Cơ Nhã đang tìm nên đi trước…”
Thủy Linh Nhi giải thích được hai câu thì hiểu ra, đỏ mặt kinh hoảng, “muội đi
trước đã.”
“Không cần, mấy hôm này nàng cứ trốn tránh, không thì nàng ta sao lại không
gạt người khác mà gạt nàng.” Ngụy Tác tắt tiếng với Hàn Vi Vi nhưng lập tức
cầm tay Thủy Linh Nhi.
“Muội…” Thủy Linh Nhi cuống lên.
“Thế nào, không thích phu quân hả?” Ngụy Tác hiện tại đã biết tỏng, ôm Thủy
Linh Nhi vào lòng, thủy linh nguyên khí dấy lên.
“Nếu bảo không thích là ta tét mông.” Ngụy Tác khẽ cười ha hả vào tai Thủy
Linh Nhi, “Cùng tắm suối nóng mà lại bảo ta xấu xa.”
“Hiện tại huynh xấu chết được.” Bị Ngụy Tác ôm, Thủy Linh Nhi đỏ mặt, nhưng
nàng là cực phẩm thủy linh căn, thủy linh nguyên khí trên mình gã có sức hấp
dẫn khôn tả, mềm hết người.
“Vậy hả, ta làm luôn người xấu.”
“A!” Thủy Linh Nhi hô khẽ, tay Ngụy Tác đã thò vào áo nàng, chạm đến một chỗ.
Nàng chưa kịp nói gì thì môi đã bị môi gã khóa chặt, cơ hồ nghẹt thở.
“Tỷ ấy sẽ quay lại…” Nàng không còn sức kháng cự nữa, mà thở dốc xin.
“Yên tâm, thần thức của ta mà có ai đến sẽ nhận ra ngay.” Ngụy Tác khẽ vỗ mông
Thủy Linh Nhi khiến nàng kinh hô.
“Đừng sợ, phu quân đến đây…”
Rất nhanh, tiếng rên rỉ vang lên trong gian phòng.
…
“A!” Không lâu sau, đột nhiên Hàn Vi Vi hô khẽ.
Một đạo linh quang từ hoang đảo lóe lên, như lần trước, dạng, Ngụy Tác cuốn
Hàn Vi Vi lao ra, không dùng thứ gì che giấu khí tức, chu Diệt tiên đằng bổ
tới đều bị linh quang bức lui.
Ngụy Tác đưa Hàn Vi Vi lướt đi hơn trăm dặm mới dừng lại.
“Hàn đại tiểu thư, biết hôm nay sai gì chưa?” Ngụy Tác cố ý nghiêm túc, xưng
hô như lúc ở Linh Nhạc thành.
“Ta làm gì sai hả? E là tiện nghi ngươi?” Hàn Vi Vi vẫn hầm hừ.
“Vậy hả? Xem ra ta không nhắc nhở thì nàng không nhớ được.” Ngụy Tác cố ý nhìn
mông nàng.
“Ngươi định làm gì!” Hàn Vi Vi hơi khẩn trương.
“Vốn hôm nay nàng thua, nói là như hôm qua, ta giả bộ phi lễ còn nàng dùng
chiêu ‘Băng tuyền thao thao’ ‘Băng phong thiên trụ’ đối phó ta. Kết quả nàng
bỏ chạy, khiến vi phu không vui. Vi phu xem ra phải làm thật.” Ngụy Tác nhe
nanh múa vuốt áp sát Hàn Vi Vi.
“Lưu manh đáng chết!” Hàn Vi Vi đỏ mặt, quay người chạy, phát ra dải băng lấp
lánh.
“A!” Ngụy Tác đột nhiên kêu lên thê thảm.
Hàn Vi Vi ngẩn ra quay lại, thấy gã không dính một vảy băng nào mà cười cười
nhìn mình.
“Lưu manh đáng chết! Cứu mệnh!” Hàn Vi Vi kêu lên.
“Ha ha, kêu đi, rách họng cũng không ai đến.” Ngụy Tác nhoáng lên, đến cạnh
Hàn Vi Vi, vuốt ve bộ vị hấp dẫn nhất.
“Ai dám làm việc vô sỉ đó hả!” Đột nhiên có tiếng quát từ xa.
Ngụy Tác và Hàn Vi Vi ngẩn ra, không ngờ còn có người? Lẽ nào định lộ kiến bất
bình? Ngụy Tác hiểu ngay, trong phạm vi thần thức không có tu sĩ nào thì mắng
ngay, “Cương nha muội đáng chếtkêu cái gì, không sợ kim chọc mù mắt hả!”
“Trách ta hả, ta đang đi hóng gió, gặp người kêu gào, ngươi tưởng ta thích cái
bộ dạng đó của ngươi hả.” Linh Lung Thiên hầm hừ, tựa hồ đắc ý với Ngụy Tác.
“…” Ngụy Tác tế xuất Bất diệt tịnh bình, đựng gã và Hàn Vi Vi rồi lao xuống
biển.
“Cách cách!”
Mặt nước kết băng vỡ vụn, rõ ràng Bất diệt tịnh bình đã lặn xuống sâu.
“Lưu manh đáng chết, nhẹ chút đi, đau quá!”
“A, không thể nào, ta khống chế nhục thân và chân nguyên không thể nào có vấn
đề gì…”
“Ngươi quên tối qua làm gì hả…”
Hàn Vi Vi nghiến răng nghiến lợi lên tiếng trong Bất diệt tịnh bình, nhưng rồi
thoáng sau lại thành tiếng rên rỉ, thanh âm đó khiến dưới biển sâu xuân ý vô
biên.
…
Lại vào một đêm sao, Ngụy Tác đứng trên mặt biển, theo hơi thở mà nước biển
trong mấy chục dặm hình thành vận luật đặc biệt, dấy lên từng vòng sóng như
triều bái gã.
“Vù!”
Đột nhiên, Ngụy Tác vạch hai ngón tay phải, một đạo thanh sắc kiếm khí rực
thần quang xé không khí, bắn đi bốn trăm dặm, chém trúng một con Lam dực thủy
sư thú trên mặt biển.
Lam dực thủy sư thú là lục cấp đê giai yêu thú, nhưng gặp phải đạo kiếm khí
của Ngụy Tác thì không chống nổi, bị chẻ làm đôi.
Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, bắn ra một đạo kiếm quang, đến phía trên yêu thú,
thu cả yêu đan và nhục thân lại.
Đoạn gã đạp sóng, liên tục phát Huyền sát quỷ trảo, bắt yêu thú và nguyên liệu
luyện khí.
Giải quyết xong việc nhục thân mộc hóa, đột phá thần huyền, Ngụy Tác gặp lại
bọn Âm Lệ Hoa rồi cả toán cực kỳ cẩn thận, không động dụng truyền tống pháp
trận, vượt hoang về Chập Khí hải.
Vô danh hoang đảo ở tây bắc Chập Khí hải, do bọn Cơ Nhã chọn trước, “Liệt hỏa
luyện tinh” địa mạo theo Địa Mẫu cổ kinh, ngọn chính của đảo cũng như núi
trong Thiên Kiếm tông, toàn bộ là tinh kim.
Đương nhiên toán lão nhân cũng được Ngụy Tác đưa tới, sau mấy tháng cố gắng,
hòn đảo đã thêm mấy đạo cấm chế, cả Diệt tiên đằng, trừ phi thần huyền đại đến
chứ Kim đan tu sĩ cực khó phá được.
Đột phá thần huyền xong, gã càng cần ngồn lực tu luyện kinh nhân, song thần
huyền là hai cái động không đáy thật sự, Trường hà thao thiên quyển trong bước
đột phá thần huyền sau chót cũng đột phá, đạt uy năng huyền cấp đỉnh giai. Giờ
gã vận chuyển Thủy hoàng phệ nhật quyết, Trường hà thao thiên quyển gột rửa và
thần huyền pháp thân đều có sức hút cực kỳ kinh nhân, tứ cấp hoặc ngũ cấp thủy
hệ yêu đan chỉ tích tắc là luyện hóa xong.
Vấn đề của gã không phải thời gian mà là vấn đề mọi thần huyền đại năng đều
vấp phải: không đủ nguồn lực.
Dạo này, mấy vạn dặm hải vực đều bị gã quét sạch, khiến nhiều yêu thú không
dám mò vào, lặn xuống biển sâu mà gã không thể cảm tri được.
Vơ vét thiên tài địa bảo, mà chỉ chưa đầy nửa canh giờ đã luyện hóa xong. Tiếp
theo muốn đề thăng tu vi thì phải rời khỏi đây vơ vét thủy hệ yêu đan, hoặc
hành tẩu rèn luyện, tìm những thứ hữu dụng.
Hiện tại hai thần huyền pháp thân của Ngụy Tác tăng thêm hai thành uy năng.
Đây không phải công lao của luyện hóa thủy hệ yêu đan và linh dược mà là do
Thiên long tinh quả.
Khi xưa tại long trủng, gã được hơn chín mươi Thiên long tinh quả, nguyên khí
của chúng cực kỳ đặc biệt, luyện hóa hơn ba mươi Thiên long tinh quả thì thần
huyền pháp thân của gã cao hơn hai thành, nhưng hiệu quả tựa hồ đạt tới cực
hạn của Thiên long tinh quả, luyện hóa thêm thì phát hiện dược lực dã vô dụng
với thần huyền pháp thân.
Thần huyền pháp thân của gã vốn cực kỳ kinh nhân, là “Tử khí đông lai” và
“Thần thông hóa tinh”, chân đứng trên thất thập nhị phẩm liên đài, thân quấn
thiên long, tiên âm buông xuống, sau khi thành công bước sau cùng và luyện hóa
hơn ba mươi Thiên long tinh quả, lại đề thăng uy năng thần huyền thì sau thần
huyền pháp thân còn xuất hiện một bạch sắc cự sơn, gáy xuất hiện kim bàn khắc
hoa văn dị quả, bảo hoa.
Linh Lung Thiên càng tắt tiếng vì theo thượng cổ, đấy là hai dị tướng “Thân
tùy thần nhạc”, “Cát tường kim bàn”.
Dù là thượng cổ siêu cấp đại tông môn có tu sĩ có được nửa dị tượng như gã thì
tông môn khẳng định coi như tổ sư gia, cơ hồ trăm phần trăm sẽ thành tựu kim
tiên.
Thanh hư đằng thì Ngụy Tác không hề động dụng, còn lại có một khúc, dược lực
tích lũy chưa lâu, gã không muốn làm việc ngắt ngọn, chuẩn bị để sau này sử
dụng.
Ba mươi Thiên long tinh quả, gã chỉ mất mấy ngày là luyện hóa xong, những ngày
tiếp theo là quãng thời gian nhàn hạ nhất từ khi có được Dưỡng quỷ quán, thoải
mái “thân mật” cùng Cơ Nhã, Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi, Thủy Linh Nhi và Âm
Lệ Hoa, Huyền sát quỷ trảo tăng vọt uy năng, vượt mức huyền giai trung phẩm,
gần đạt huyền giai thượng phẩm. Huyền sát quỷ trảo giờ cực kỳ ngưng tụ, phát
ra trông như cánh tay bằng âm nguyên bảo thạch, ngạnh tiếp pháp bảo huyền giai
thượng phẩm trở xuống cơ hồ không hề tổn hao.
“Duy ngã tâm kiếm” do Kiếm Vương lão tổ truyền thừa cũng được gã tham ngộ
xong, ban này hạ Lam dực hải sư thú là dùng thuật này. Thuật này rất đặc biệt,
với tu vi của Ngụy Tác thì có thể phong ấn một đoạn tâm thần vào trong, phát
ra ở cự li gần gấp đôi phạm vi thần thức khóa được. Khi phát hiện đối thủ, thi
triển thuật này, tương đương với cự ly thi pháp tăng gấp đôi, theo tu vi và
thần thức tăng cường thì cự ly thi pháp còn tăng thêm, thậm chí đạt Thần huyền
tứ trọng thì sẽ như Vương Vô Nhất, có thể hóa ra thần văn phân thân, trực tiếp
gửi thân vào một đạo kiếm khí, như chân thân vượt vạn dặm truy sát đối thủ.
Hiện tại Độc Cô Vũ Vân, Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính thì Diệp Cố Vi đổi công
pháp tu luyện lại, luyện thiên cấp đỉnh giai chân nguyên công pháp “Diệt ngã
kiếm kinh” của Kiếm Vương lão tổ, Độc Cô Vũ Vân cách đột phá kim đan không xa
nên không đổi công pháp, chỉ tập luyện thượng cổ bản mệnh kiếm nguyên chi pháp
“Thiên mệnh kiếm kinh” của Hoàng Phủ Tuyệt Luân. Diệp Tiêu Chính chưa đổi công
pháp.
Như vậy vì không đủ nguồn lực.
“Diệt ngã kiếm kinh” mà Diệp Cố Vi tu luyện cũng như Đại hoang vấn đạo kinh và
Tây tịnh lưu ly của Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi, tiêu hao thập phần kinh nhân.
Theo lục bào lão đầu tính toán, tích lũy của Ngụy Tác đủ cho Nam Cung Vũ Tinh,
Hàn Vi Vi và Độc Cô Vũ Vân đạt tới kim đan, hơn nữa thì không đủ.
Nếu dùng phổ thông linh thạch hoặc phổ thông yêu đan luyện chế đan dược mà tu
luyện, thời gian sẽ rất lâu, tu luyện thiên giai đỉnh cấp công pháp, từ thần
hải đến kim đan mà mất trăm năm đã là không chậm.
Trừ Hàn Vi Vi và Nam Cung Vũ Tinh chưa đạt kim đan, như Cơ Nhã và Thủy Linh
Nhi đương nhiên cũng là cái động không đáy.
Xung kích kim đan cần linh dược như Tử hồ hoa phụ trợ mới vạn vô nhất thất,
tiếp theo cần phải ra ngoài rèn luyện, theo kế hoạch của gã và Linh Lung
Thiên, sẽ đến Tịch Hàn đại lục rồi đến chỗ Linh Lung Thiên nói, Luân hồi tháp
do đại năng để lại không nguy hiểm như Hoang tộc thì có thể có đại tế ngộ.
Hiện tại Ngụy Tác đã chuẩn bị cho chuyến đi Tịch Hàn đại lục.