Từng ngọn núi của Thiên Kiếm tông sụp đổ sau lưng Ngụy Tác, địa hỏa bừng lên
ngút trời, Ngụy Tác đứng trên hư không, xích hà và ngân sắc thần quang liễu
nhiễu, như thần ma chân chính.
“Quyết đoán thật, không để cho Thiên Kiếm tông chút cơ nghiệp nào.”
“Tiếc là y sẽ nhục thân mộc hóa, không thì vét sạch một siêu cấp tông môn,
khẳng định sẽ thành Thiên Huyền đại lục đệ nhất nhân trong vạn năm nay, chưa
biết chừng sẽ thành tựu chân tiên.”
Nhiều người đấm ngực, Thiên Kiếm tông bị Ngụy Tác san phẳng, dù còn thứ gì tốt
chưa bị vét sạch, họ vào tìm cũng sẽ khó hơn nhiều, nhiều người thấy thần uy
của gã thì đều cảm thán, qua cảnh tượng pháp khí truyền về, thậm chí thấy da
gã dần vàng đi, khóe mắt đã nhăn, nhục thân mộc hóa càng nghiêm trọng, chỉ mấy
ngày nữa là chết.
“Quả nhiên như thế!”
Ngụy Tác mặc kệ tất cả, liên tục phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt, cứ sau hơn ba
mươi đòn là thêm một đòn uy năng gấp đôi.
“Mỗ sẽ truyền một đạo bí pháp cho các vị, dựa vào đó mà rút đi, công pháp cùng
thuật pháp lấy được của Thiên Kiếm tông, các vị đừng truyền ra, vì ‘thất phu
vô tội, hoài bích kỳ tội’, tốt nhất là tìm nơi tiềm tu, hi vọng tương lai các
vị đều có thành tựu.”
Đưa gần nghìn tu sĩ rời Thiên Kiếm tông, Tào Dực đã bị Ngụy Tác giết, gã lại
truyền Tùy tâm ảo hóa quyết cho họ, dù Công Đức tông tông chủ qua Minh Đức mà
biết thuật pháp cảm tri bí thuật này thì thấy đâu đâu cũng có tu sĩ sử dụng,
tất không hiểu rõ. Bí thuật nào mà truyền đi rộng rãi cũng sẽ có thuật pháp
hoặc pháp khí chuyên dụng đối phó ngay, trở thành không còn đáng giá nữa. Cũng
như những thuật pháp che giấu khí tức vốn không ai nhận ra nhưng sau này có
Vọng khí thuật pháp thì những thuật pháp đó lại thành bình thường.
Thuật pháp phòng ngự và thuật pháp công kích là uy năng thuần túy, nhưng thuật
che giấu khí tức là dựa vào quy tắc thay đổi nguyên khí, chỉ cần quy tắc bị
nghiên cứu thấu đáo thì thuật pháp cao minh đến mức thần huyền đại năng cũng
không nhìn thấu được sẽ vô dụng với thuật pháp và pháp khí chuyên dùng đối
phó.
Tu đạo giới có nhiều thuật pháp, người có được đều không truyền ra, không ai
muốn thuật pháp sở trường bị phát hiện nhược điểm.
Gần nghìn tu sĩ đều hiểu điều đó, nhưng dù sau này Tùy tâm ảo hóa quyết thành
thuật pháp hạng bét thì hiện tại vẫn là bí pháp cực kỳ hữu dụng, qua chuyến
đánh vào Thiên Kiếm tông, mỗi cá nhân có được nguồn lực kinh nhân cực độ, như
mang theo một bảo khố, ai cũng nhất trí nên minh triết bảo thân, Ngụy Tác nói
vậy là lo cho họ, không để bị rời khỏi sơn môn Thiên Kiếm tông sẽ gặp cảnh tu
sĩ tàn dư của phái này hoặc những tu sĩ giết người cướp của chặn đường. Đâm ra
họ cực kỳ cảm kích, tuyệt đại đa số cho rằng sau này có thành tựu sẽ phải trả
ơn, cho rằng gã sẽ chết nên vừa lớn tiếng cảm ơn họ vừa thề sau này thân hữu
của gã có nạn, họ dù phải vào lửa cũng không từ nan cứu giúp.
“Mỗ khuấy tung vũng nước đục này, các vị lẫn vào đó, thừa cơ rút đi.”
Ngụy Tác truyền âm cho các tu sĩ, trực tiếp cùng họ ra ngoài Thiên Kiếm thành,
đến phía trên vô số tu sĩ quan chiến. Trong tiếng kinh hô, Ngụy Tác trực tiếp
phát động Tam hoàng diệt thức nhãn và uy năng Hắc đồng trong Bất diệt tịnh
bình, mấy chục dặm vừa bị đêm đen vừa bị ban ngày bao trùm, cảm tri bị triệt
để ngăn chặn.
Các tu sĩ được gã truyền âm tâm lĩnh thần hội, không hề kinh hoảng, đáp xuống
là lẩn vào đám đông. Các tu sĩ ở ngoài Thiên Kiếm thành vốn không biết nhau,
những người theo Ngụy Tác tiến công Thiên Kiếm tông lại che mặt, giờ nhân hỗn
loạn trà trộn vào thì không ai nhận ra.
Ngụy Tác mang theo Bất diệt tịnh bình lướt đi khiến mấy chục vạn tu sĩ hỗn
loạn, đến chỗ có đạo diễm hỏa kho khóa chặt khí tức của Độc Cô Vũ Vân, chân
nguyên cuốn đến cạnh gã rồi dùng Bất diệt tịnh bình đựng bản thân và Linh Lung
Thiên, luôn cả Độc Cô Vũ Vân.
Vòng vòng một lúc, Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, khuất bóng khỏi sơn môn
Thiên Kiếm tông.
…
“Tạo hóa ngọc trì đã chuẩn bị xong, bố trí trong đó, thêm một ngày là sẽ hoàn
thành.” Độc Cô Vũ Vân cho Ngụy Tác biết tin về Tạo hóa ngọc trì, “Trong một
ngọn núi ở ngoài Thiên Lân thành.”
“Được!”
Ngụy Tác yên tâm, liên tục phát động Động Hư bộ pháp, đi ngược hướng Thiên Lân
thành rồi vòng lại, dùng pháp khí ẩn giấu khí tức, dùng phổ thông phi độn pháp
khí về Thiên Lân thành.
Sau một ngày, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Độc Cô Vũ Vân lén đáp xuống một
ngọn núi hoang cách Thiên Lân thành hơn ba nghìn dặm.
Ngọn núi thập phần ẩm thấp, chướng khí giăng đầy, là Loạn Cchướng sơn, không
có đặc sản gì nên bình thường tu sĩ hiếm tới.
Trong sơn cốc ở sườn phía tây, Độc Cô Vũ Vân dẫn đường, bọn Ngụy Tác từ một
khe núi có dây leo che kín lướt vào.
Đi gần nghìn trượng, trước mắt chợt rộng ra, lòng núi bị đào thành một động
quật, vách núi khảm minh châu chiếu sáng.
Một thanh sắc cách âm quang tráo cách tuyệt mọi thứ ở trong, có hơn hai mươi
tu sĩ đang bận rộn, mùi thuốc thơm nồng lan tỏa, giữa lòng động rực rỡ có bố
trí một ngũ sắc ngọc trì.
“Ngụy huynh đệ!”
Độc Cô Vũ Vân lướt vào thì đã phát tin, Ngụy Tác vừa nhìn rõ tình hình thì
Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi, lão nhân chưởng quỹ lưng còng thập phần hưng
phấn ra đón.
Cả Thiên Huyền đại lục đã biết, Ngụy Tác công phá Thiên Kiếm tông, vơ vét tất
cả.
“Tạo hóa ngọc trì bố trí thế nào rồi?” Ngụy Tác chưa lên tiếng, Độc Cô Vũ Vân
hỏi tranh.
“Tạo hóa ngọc trì đã bố trí xong, còn mấy dược dịch đang nấu, tối đa không đầy
nửa canh giờ nữ sẽ hoàn tất.” Diệp Cố Vi nói nhanh, “Hiện tại họ đang kiểm
tra, xem có gì sai lầm không.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đến trước Tạo hóa ngọc trì, mấy lão giả đều là cao
thủ bố trí pháp trận cấm chế, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn kỹ thì phát
hiện Tạo hóa ngọc trì không có vấn đề gì, lục sắc ngọc thạch có phù văn quang
hoa lưu chuyển, tuy chưa đổ dược dịch nhưng quang hoa phát ra khiến Tạo hóa
ngọc trì như đựng đầy chất ngọc sáu màu.
Mấy lão giả tuy theo lời bọn Diệp Cố Vi bố trí Tạo hóa ngọc trì, nhưng không
biết để làm gì, giờ cảm ứng được thần huyền khí tức của Ngụy Tác thì đều biến
sắc.
“Chư vị đạo hữu, đa tạ chư vị giúp mỗ. Chỉ là không biết chư vị có thể bày cấm
chế này không?” Ngụy Tác không nhiều lời, đưa ngọc phù cho mấy lão giả.
“Thiên kiếm đoạn dị cấm?” Mấy lão giả không dám chậm chễ, đón lấy ngọc phù rồi
nhìn nhau, đoạn một lão giả tóc bạc mặt đỏ gật đầu, nói với vẻ kính nể, “Bẩm
cáo tiền bối, chỉ cần có nguyên liệu bố trí thì bọn tại hạ sẽ làm xong.”
“Ngần này chắc đủ bố trí.” Ngụy Tác vung tay, đưa hai nạp bảo nang cho mấy lão
giả, “Không biết cần bao nhiêu thời gian? Liệu trong nửa canh giờ có thể hoàn
thành?”
“Nửa canh giờ?” Mấy lão giả nhìn nhau, lão giả tóc bạc cười khổ lắc đầu: “Với
khả năng của bọn lão phu nhanh nhất cũng một canh giờ.”
“Nếu phù văn chủ yếu do mỗ do thực hiện thì nửa canh giờ các vị có hoàn thành
không?” Ngụy Tác liếc mấy lão giả.
“Chuyện đó… mọi khâu khác trong nửa canh giờ sẽ hoàn thành.” Mấy lão giả hơi
ngẩn ra, gật đầu.
“Gian thương, ngươi không muốn người khác phát hiện đã qua được kiếp nạn,
thành tựu song thần huyền… ngươi định giở trò gì?” Linh Lung Thiên truyền âm
hỏi Ngụy Tác. Nó biết Thiên kiếm đoạn dị cấm là Ngụy Tác lấy được tại một ngọn
núi trong Thiên Kiếm tông, có thể khiến dị tượng hình thành do nguyên khí kịch
liệt dao động không hiển hiện. Có môn cấm chế này, dù Ngụy Tác thành công bước
lên bước sau cùng của thần huyền chi lộ thì cũng không bị lộ.
“Không có gì, mỗ sẽ để tất cả mọi người tưởng mỗ đã chết, lúc đó dù tĩnh tu
hay làm gì cũng tiện hơn.” Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên.
“Gian thương, còn định giả chết hả…” Linh Lung Thiên hầm hừ, tựa hồ Ngụy Tác
trả lời không ngoài dự liệu.
“Ngươi và lão đầu chọn giúp ta những thứ dùng được.” Tiếp đó, Ngụy Tác đưa nạp
bảo thủ trạc cho nó và bọn Diệp Cố Vi.
-o0o-