“Choang!”
Một chiếc chuông vàng khổng lồ trên không bị đánh vỡ, vô số kim sắc quang huy
rải ra, ngọn núi thứ hai trong Thiên Kiếm tông bị Linh Lung Thiên dẫn theo hơn
nghìn tu sĩ công phá.
“A!”
Vô số tu sĩ ở ngoài kêu to, rất nhiều pháp thuẫn, giáp y và giáp xác của yêu
thú được lấy ra, ngọn núi này là chỗ Thiên Kiếm tông chuyên môn dùng để luyện
chế và chứa pháp khí cùng pháp bảo phòng ngự. Một tấm phổ thông pháp thuẫn trị
giá mấy trăm linh thạch, đối với đê giai tu sĩ thì pháp thuẫn là thứ tiêu hao
thường dùng nhất, dù lúc đối địch hay săn yêu thú cũng cần tới.
Chỉ nguyên pháp phù lấy được ở ngọn thứ nhất và pháp thuẫn ở ngọn thứ hai đủ
khiến các tu sĩ ở ngoài cực kỳ thèm muốn, nhiều tu sĩ hối hận vì không theo
Ngụy Tác đánh vào, giờ thì không ai dám xông vào nữa.
Cùng lúc, Ngụy Tác vượt qua một đỉnh núi, vung tay tạo thành một hố sâu, ném
Tào Dực vào.
Hiện tại trận chiến đã đến cao trào, Thiên Kiếm tông hoàn toàn dùng mạng đổi
mạng, toàn thân gã nhuộm máu, Nguyên thủy thần mộc tích tụ sinh mệnh tinh hoa
chỉ còn gần nửa, muốn che cho cả Tào Dực thì càng vướng chân vướng tay. Nhưng
gã không muốn Tào Dực chết ngay nên ném đi.
Mấy vạn tu sĩ Thiên Kiếm tông bay lên không trung, che kín đất trời.
Ngụy Tác bước tới, dấy lên sóng máu kinh thiên, không trung đông nghịt xuất
hiện hai thông đạo đỏ lòm.
“Chát”
Vô tận bạch sắc thần quang từ mi tâm Ngụy Tác bừng lên, hình thành một biển
bạch sắc thần quang.
“A!”
Nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông kêu to, mất hết cảm tri chạy như ruồi nhăng không
đầu không cuối, thuật pháp của nhiều người lại đánh trúng người nhà, tu sĩ
Thiên Kiếm tông liên tục rơi xuống.
“A!” Một tiếng thét vì chân nguyên hùng hậu nên áp đảo mọi thanh âm khác vang
lên, Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão vừa phát động bí pháp, huyết khí
hình thành hồng sắc ma thần quanh mình bị Ngụy Tác nhấc lên lấy đầu.
Một Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ bị lấy đầu, cảnh tượng đó khó tưởng tượng nổi.
“Tử!”
Ngụy Tác lại vượt hư không, uy áp chấn bay một toán tu sĩ Thiên Kiếm tông.
“Tông chủ!”
Nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông nhợt nhạt mặt mày kêu to.
Cơ hồ ai cũng nhận ra Ngụy Tác nhắm vào Thiên Kiếm tông tông chủ.
Thiên Kiếm tông tông chủ ở chính trước mặt gã.
“Bảo vệ tông chủ!”
Mấy chục chân truyền đệ tử và trưởng lão liều mạng lao tới, dốc hết chiến lực,
hình thành một quang trụ hủy diệt.
“Phù!”
Nhưng quang trụ bị Ngụy Tác phát một đạo Liệt khuyết tàn nguyệt và một đạo Đại
đề tu di đánh tan, uy năng phản ngược biến một toán tu sĩ thành tro.
“Linh đơn! Ngọn núi này chứa linh đơn!” Chúng tu sĩ ở ngoài hít hơi lạnh hâm
mộ, ngọn núi thứ ba bị Linh Lung Thiên hạ được, lấy ra toàn là linh đơn như
Hồi khí đơn.
Nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông lao về phía tông chủ hòng chặn đường Ngụy Tác.
Tông chủ là bộ mặt của một tông môn, nếu tông chủ bị giết trước chỗ đông
người, thậm chí trong chính sơn môn thì tông môn đó không còn danh dự, trong
tình hình này, các tiền bối Thiên Kiếm tông đều hiểu tông chủ như long đầu, bị
diệt là sĩ khí không còn, sơn môn Thiên Kiếm tông e rằng sẽ bị quét sạch.
Đối với Ngụy Tác lại càng có lợi, nhiều tu sĩ tụ về phía Thiên Kiếm tông tông
chủ thì số lượng liều mạng lao lên giảm đi.
“Kẻ nào chặn ta là chết!”
Ngụy Tác đồng thời phát ra hai đạo Đại thừa pháp âm, cũng không ngă nổi uy
năng, cơ hồ mọi tu sĩ trước mặt rơi xuống như mưa, vô số pháp bảo rền rĩ,
không trung lại xuất hiện hai con đường máu.
“Tế thần tật đồng kiếm!”
Thiên Kiếm tông tông chủ cầm kiếm quang hóa thành kim giáp thần long lùi nhanh
rải ra một nắm tông chủ lệnh phù.
“A!” Không ít tiền bối Thiên Kiếm tông nhợt nhạt run lên, biết đó con bài tẩy
sau cùng, không giết được Ngụy Tác thì Thiên Kiếm tông sẽ triệt để bại vong.
Thiên Kiếm tông tông chủ tế xuất tông chủ lệnh phù thì từ thạch tháp họ mời
Kiếm Vương lão tổ đột nhiên dấy lên khí huyết dao động rồi tan đi, tiếp đó lục
sắc thần quang bắn ra.
“Cái gì nhỉ!”
Linh Lung Thiên và Ngụy Tác đồng thời cả kinh, cả hai cảm nhận được khí tức
hủy diệt.
Một dải quỹ tích áp đảo tất cả, như lưu tinh lướt qua, xuất hiện trong óc Ngụy
Tác.
“Phù!”
Ngụy Tác căn bản không hề do dự, phát động Động Hư bộ pháp.
“Chát!”
Cơ hồ thân ảnh gã vừa tan biến, lục sắc thần quang liền quét qua.
Thời gian như đứng im, mọi thanh âm tựa hồ tan hết.
Chỗ Ngụy Tác đứng, trong vòng hơn mười dặm, mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông, pháp
bảo, phi kiếm, uy năng thuật pháp ngập trời, toàn bộ hóa thành tro.
Càng khiến mọi tu sĩ chấn đọng vì đánh hụt xong thì uy năng lục sắc thần quang
căn bản không tan đi bao nhiêu, trực tiếp vẽ thành quỹ tích nửa vòng cung,
chém vào góc hư không Ngụy Tác hiện rõ thân ảnh.
Lục sắc thần quang không sáng chói nhưng phát ra thần uy ngút trời, không ai
kịp nhìn rõ là gì.
Lại như có sinh mệnh, không giết được đối thủ không ngừng.
Lục sắc thần quang tiến lên, ít nhất mấy trăm tu sĩ Thiên Kiếm tông bị uy năng
bức sững lại trên không, như vẽ thành bức tranh, thân thể hóa thành tro.
Ngụy Tác rợn tóc gáy, ban nãy đứng giữa đầy trời tu sĩ Thiên Kiếm tông vây
giết mà gã vẫn thập phần bình tĩnh nhưng giờ lại dao động, lục sắc thần quang
là thứ đầu tiên sau khi gã đột phá đến thần huyền tạo được cho gã cảm giác
nguy hiểm cực kỳ trí mệnh.
“Keng!”
Không dừng lại, gã bước thêm một bước, hơn trăm sợi tóc lấp lóe ngân sắc thần
quang gãy gục, phát ra tiếng như thần thiết gãy.
“A!”
Nhiều tu sĩ kêu lên không dám tin.
Hư không xuất hiện hơn trăm Ngụy Tác rực rỡ ngân sắc thần quang lao về bốn
phương tám hướng.
“Đây là vô thượng bí pháp gì nhỉ!” Ngay cả Phong Ngô Thương cũng lui khỏi vòng
chiến, chấn kinh khôn tả, thần thông của Ngụy Tác nằm ngoài tưởng tượng của
tất cả.
Ngay cả lục sắc thần quang trên không trung cũng sững lại, khí tức hơn trăm
Ngụy Tác y hệt khiến lục sắc thần quang như có sinh mệnh này cũng rối trí.
Gã nhìn rõ lục sắc thần quang là một thanh cốt kiếm, nhưng trên bền mặt có
nhiều vết rỉ.
“Thiên Kiếm tổ sư chết đi… lấy xương sống luyện chế thành thần kiếm… Kim
thiết chi khí bao lấy… Đây là truyền thế pháp khí trong truyền thuyết mà
Thiên Kiếm tông tổ sư lưu truyền lại!” Trong mấy chục vạn tu sĩ quan chiến ở
ngoài có người nhận ra.
“Vật đó cũng dùng rồi, Thiên Kiếm tông đã cùng đường.” Có tu sĩ nghe thế thì
thở dài.
“Chát!”
Lục sắc cốt kiếm hơi rung lên, lại rải thần quang, liên tục chém hơn chục
“Ngụy Tác”, đều không phải chân thân.
Uy năng của nó cũng giảm hẳn.
“Còn cố chống cự?”
Ngụy Tác đột nhiên lại cười lạnh, Thiên Kiếm tông tông chủ được hơn trăm tu sĩ
bao quanh rống lên, thân thể nát vụn!
“Tông chủ!”
Mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông mặt cắt không còn hột máu kêu lên.
“Thiên Kiếm tông tông chủ bị giết…” Nhiều tu sĩ quan chiến cảm giác thể nội
như có chớp lóe, tâm thần tê dại.
“Chát!”
Đồng lục sắc cốt kiếm chém thêm năm, sáu “Ngụy Tác” thì quay tít trên không,
thần uy chém vào mộ đỉnh núi có chu hồng sắc linh quang.
“Oành!”
Đỉnh núi nổ tung, mấy chục hắc hồng sắc hỏa trụ như cự long lao ra cùng tiếng
nổ kinh thiên động địa, lao lên mấy trăm trượng.
Thinh không rải lửa như bị chọc thủng.
Hóa ra trong ngọn núi đó có nhiều lò lửa, bị lục sắc cốt kiếm giáng trúng thì
toàn bộ bạo phát.
“Oành!”
Cùng lúc, lại một ngọn núi bị bọn Linh Lung Thiên công phá.
Một ngọn tháp xanh biếc vì cấm chế tan vỡ, vô số linh quang rải ra.
“Linh thạch! Toàn bộ là linh thạch!” Nhiều tu sĩ tròn mắt.
Vô số linh thạch bay trên không trung, ngọn núi đó là chỗ Thiên Kiếm tông chứa
linh thạch!
Thiên Kiếm tông tông chủ bị giết, thinh không toàn là lửa và linh thạch, cả
sơn môn Thiên Kiếm tông là cảnh tượng như ngày tàn.
Xong rồi!
Thiên Kiếm tông xong rồi!
Không chỉ tu sĩ ở ngoài, cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông đều có ý nghĩ đó.
“Còn định chống cự!”
Ngụy Tác lại cất tiếng trên không trung.
“Ngươi rồi cũng nhục thân mộc hóa!” Một trưởng lão Thiên Kiếm tông gầm lên,
“tu sĩ Thiên Kiếm tông, toàn bộ ly khai sơn môn! Sau này tìm cơ hội diệt thân
hữu của y báo cừu!”
“Vậy hả!” Trưởng lão đó vừa kêu lên thân ảnh Ngụy Tác bước tới, lão bị đánh
thành tro.