“Thật ra ngươi là ai!” Ngụy Tác liên tục thôi động đại đạo linh âm, không thì
thần thức sẽ trọng thương.
“Cho ngươi biết không sao, bản tọa là Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm.”
Thần huyền đại năng mặc nguyệt bạch sắc pháp y trong óc Ngụy Tác lóe thần
quang, ra vẻ đã nắm chắc.
“Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm?!” Ngụy Tác thập phần chấn kinh, nhất thời
không kịp cả nghĩ.
“Không ngờ thần thức của ngươi chống cự được lâu thế, chắc đã nghe danh hiệu
của ta… Cái gì, ngươi có hai viên kim đơn! Còn to như thế, ngươi tu luyện
mật pháp gì?”
Đột nhiên, thần huyền đại năng mặc nguyệt bạch sắc pháp y, phong thần như ngọc
trong óc Ngụy Tác đột nhiên kinh hô không dám tin.
“Đơn khí hung mãnh thật!”
Từng làn đơn khí, mang theo vô vàn quang phù, phù lục từ hai viên kim đơn của
Ngụy Tác tràn ra, thấm vào nhục thân, nhục thân gã biến hóa kinh nhân, tạo cảm
giác một khúc gỗ mục được tưới nhuần mà sung mãn linh vận.
So với nhục thân hiện tại, khi kim đơn phá bích, được đơn khí kinh nhân tưới
nhuần thì nhục thân Ngụy Tác lúc trước như gỗ mục, rõ ràng đột phá thần huyền
là nhục thân gã được đề thăng kinh nhân.
Bất kỳ tu sĩ nào đột phá thần huyền thì nhục thân cũng huyền hóa, sinh cơ và
độ dẻo dai được nâng cao nhiều.
Ngụy Tác đang đột phá thần huyền!
“Mẹ nó chứ! Không phải ngươi thử uy năng của Thiên khung, bị uy năng của Thiên
khung phản ngược hả, sao lại co rụt trong một viên tinh thạch, chét rồi sao
còn định đoạt xá ta!” Ngụy Tác ngoạc miệng mắng.
Tích tắc sau, gã nhận ra kinh mạch, khí huyết bắt đầu cứng lại, đang dần mộc
hóa!
Tu sĩ tầm thường thì một viên kim đơn phá bích, đơn khí đủ khiến nhục thân
được tưới nhuần quá độ mà không chịu nổi, như hóa thành một nhánh linh mộc,
hiện tại Ngụy Tác có tới hai viên kim đơn đồng thời phá bích, đơn khí không
thể so được.
“Yên tâm, ta cần lợi dụng nhục thân và tu vi của ngươi thì sẽ không để ngươi
toàn thân mộc hóa, bất quá việc đó ngươi không cần lo.” Vũ Hóa Phàm tựa hồ cảm
ứng được khí tức Ngụy Tác đột phá thần huyền nên mới tỉnh lại, ban nãy gã và
Kiếm Vương lão tổ giao chiến sinh tử mà giờ y mới biết gã là song kim đơn. Bất
quá y chỉ kinh ngạc chứ không khẩn trương, vẫn thản nhiên như nắm chắc mọi sự.
“Chát!”
Hai dải bạch sắc thần hoa trên mình Vũ Hóa Phàm bắn vào kim đơn của Ngụy Tác,
tựa hồ điều đọng gì đó.
Nhưng rồi Vũ Hóa Phàm biến sắc, “Vũ Hóa nguyên khí của ta! Vũ Hóa nguyên khí
có thể xua tan mộc hóa đơn khí, đảm bảo cho đột phá thần huyền vạn vô nhất
thất đâu!”
“Nói mau! Vũ Hóa nguyên khí của ta đâu?” Vũ Hóa Phàm đột nhiên không bình tĩnh
nổi, gầm lên trong óc Ngụy Tác, tựa hồ bức hỏi.
“Vũ Hóa nguyên khí? Vũ Hóa nguyên khí là gì?” Ngụy Tác sững người, “Lẽ nào là
nguyên khí của thanh sắc thạch cầu?”
“Thanh sắc thạch cầu… Ngươi! Ngươi tu lại kim đơn!” Cùng lúc, Vũ Hóa Phàm
hiểu ra, kêu lên.
Ngụy Tác cũng hiểu, “Lúc tu lại kim đơn thì vật màu xanh tan đi đó là Vũ Hóa
nguyên khí?”
“Tu lại kim đơn! Ngươi tu lại kim đơn, đã tu thành kim đơn rồi còn tu lại!
Ngươi thần kinh à!” Vũ Hóa Phàm phát cuồng, “Lần này bị ngươi hại chết rồi!”
“Mẹ nó chứ, ngươi mới thần kinh! Ai bảo ngươi đi đoạt xá, bức ta đột phá thần
huyền!” Ngụy Tác giận đến tối sầm hai mắt. Rõ ràng Vũ Hóa Phàm hại gã kim đơn
phá bích, đột phá thần huyền, khiến nhục thân mộc hóa, coi như hại chết gã mà
y còn bảo là bị gã hại chết. Hiện tại gã đã hiểu gần hết, năm xưa Vũ Hóa Phàm
tuy bị uy năng của Thiên khung phản ngược nhưng chưa chết hẳn, dùng bí thuật
ngưng thành một thanh cầu cổ quái. Thanh cầu đó là để đợi Bắc Minh tông có ai
đó đạt gần mức thần huyền thì Vũ Hóa Phàm sẽ đoạt xá trùng sinh.
Để tông chủ trùng sinh, Bắc Minh tông không tiếc giá nào, sẽ tìm ra một đệ tử
có tư chất cao, bằng không thì lão bất tử này dù trùng sinh cũng không sống
được bao lâu, Vũ Hóa Phàm không đời nào chịu như thế.
Nhưng thanh sắc thạch cầu bị Lý Tả Ý dùng nội ứng lấy ra, thậm chí khiến Bắc
Minh tông lùng sục, đây là bí ẩn của Bắc Minh tông nên Lý Tả Ý cũng chỉ biết
thanh sắc thạch cầu là thứ Vũ Hóa Phàm chết rồi để lại, định mang về nghiên
cứu, chứ không biết là nguyên thai của Vũ Hóa Phàm, có thể cảm ứng được người
thích hợp để đoạt xá.
Vũ Hóa Phàm cảm ứng được Ngụy Tác sắp phá bích thì thi thuật đoạt xá, thuật
này ngưng tụ nguyên khí khiến cho tu sĩ đột phá thần huyền vạn vô nhất thất, y
đoạt xá thành công thì sẽ là một thần huyền đại năng. Nhưng y không ngờ rằng
Ngụy Tác tu thành kim đơn rồi lại hủy đi tu lại!
“A!… Ta không cam lòng… gặp phải biến thái tu lại kim đơn!” Vũ Hóa Phàm
không chịu nổi nữa, uy năng phát ra được đơn khí từ kim đơn của Ngụy Tác phá
bích tưới nhuần mà dần mộc hóa. Ngụy Tác không biết rằng Vũ Hóa nguyên khí còn
để thần hồn của y dung hợp với kim đơn, không có Vũ Hóa nguyên khí, Vũ Hóa
Phàm dù ngăn được nhục thân Ngụy Tác mộc hóa thì cũng không thể dung hợp với
kim đơn của Ngụy Tác.
Vù!
Vũ Hóa Phàm hóa thành bạch sắc thần hoa định thoát khỏi thể nội Ngụy Tác. Vũ
Hóa Phàm lúc này không cần, chỉ cần giữ được mạng đã, nếu thoát rồi mà đoạt xá
được một đê giai tu sĩ thích hợp thì có thể tu luyện lại từ đâu.
“Còn muốn chạy, chịu chết đi!”
Vũ Hóa Phàm dừng thần thức sát phạt với Ngụy Tác, Ngụy Tác lại khôi phục năng
lực khống chế thể nội chân nguyên. “Oành”, đơn khí bị gã huy động bao lấy thần
hoa của Vũ Hóa Phàm.
“A!”
Vũ Hóa Phàm kêu lên thê thảm, bạch sắc thần hoa hóa thành nguyên khí bị đơn
khí của Ngụy Tác xâm thực, hóa thành một phần đơn khí của gã.
Thần hoa tiêu tan, vô số tinh quang lụi tắt.
“Minh vương cảm ứng kinh.”
Tinh quang đều là thần thức của Vũ Hóa Phàm, trong đó một đoạn thần thức tinh
quang là một thiên điển tịch, bị Ngụy Tác tóm được.
Trong óc Ngụy Tác có thêm một cuốn bạch sắc điển tịch.
Là một thiên cổ kinh hoàn chỉnh, Ngụy Tác có cảm giác thập phần bất phàm, dù
không phải công pháp Vũ Hóa Phàm chủ tu cũng là truyền thừa trọng yếu của Bắc
Minh tông, bằng không không thể khi thần thức Vũ Hóa Phàm tan nát mà còn rõ
như thế.
Nhưng gã không cảm ngộ kinh văn, đơn khí kinh nhân từ kim đơn chảy ra khiến gã
thấy nhục thân hông ngừng mộc hóa, cứng lại.
Khí tức của Ngụy Tác vẫn kinh thiên động địa, đơn khí không ngớt tràn ra, hai
thần huyền pháp thân đang hình thành, cảnh tượng kinh thiên chưa từng có, gã
giao chiến với Vũ Hóa Phàm chỉ là trong thân thể, cơ hồ mọi tu sĩ bàng quan
đều không biết, nhưng “Kiếm Vương lão tổ” tựa hồ cảm tri rõ mọi biến hóa.
“Thần huyền đó thất bại, bị ngươi giết… đáng tiếc… kim đơn của ngươi đã
phá bích… Nhục thân sẽ triệt để mộc hóa, không thể nghịch chuyển… ngươi sẽ
chết ở đây.” Y đứng trên hư không nhìn Ngụy Tác, vừa vui mừng vừa tiếc nuối.
Khí tức của gã dần tan đi, do không thi pháp thành công, lấy được uy năng của
Ngụy Tác nên đoạn thần niệm Thần huyền điên phong của Kiếm Vương lão tổ sắp
tan biến.
“Cách!”
Cùng lúc, Ngụy Tác lấy ra một viên hoàng sắc đơn dược băng phong tại huyền
băng ra nuốt chửng.
“Kiếm Vương lão tổ!”
Bọn Tào Dực kêu lên hãi hùng, biết Ngụy Tác đang trong hoàn cảnh nào nhưng gã
uống một viên đơn dược này, bọn Tào Dực đều nhận ra khí tức nhục thân hóa mộc
của gã tựa hồ bị áp chế, Kiếm Vương lão tổ sắp tan biến, nếu Ngụy Tác an nhiên
thì đối với Thiên Kiếm tông là một kinh thiên đại kiếp, cả bốn không chạy tất
chết.
“Không cần lo… Đây là Dương hòa tiên đơn… hai viên kim đơn của y đơn khí
quá kinh nhân…” Kiếm Vương lão tổ cực kỳ bình tĩnh, “Một viên Dương hòa tiên
đơn tối đa chích chi làm chậm tốc độ nhục thân mộc hóa không thể giúp y qua
được nạn này. Nhục thân y mộc hóa, dù chân tiên phục sinh cũng không ngăn
được.”
“Mẹ nó chứ!” Ngụy Tác buột miệng rủa.
Như Kiếm Vương lão tổ nói, dược lực Dương hòa tiên đơn tan ra nhưng chỉ làm
chậm được tốc độ nhục thân mộc hóa. Gã nhận ra những kinh mạch, huyết mạch,
khí huyết nhỏ nhất đang dần cứng lại, không thể nghịch chuyển.
Theo tốc độ này chỉ mười ngày là gã sẽ triệt để biến thành mộc thi, đoạn tuyệt
sinh cơ!
“Tạo hóa ngọc trì! Đành bố trí Tạo hóa ngọc trì!” Gã chợt có xung động cơ hồ
thổ huyết.
Óc gã xuất hiện hình ảnh cổ thi Công Đức tông trong Nguyên Từ sơn, vì xung
kích thần huyền thất bại nên nhục thân mộc hóa, gã mới thấy Tạo hóa ngọc trì
chưa lâu, không ngờ lại đến lượt bản thân cần Tạo hóa ngọc trì để cứu mạng.
-o0o-