Thông Thiên Chi Lộ

Chương 874: Đại thành khi thiên kinh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nhìn rõ đường văn vàng nhạt phát quang hoa rồi thu lại, như thẻ sắp tan hẳn
vào tảng đá, thần thức Ngụy Tác liên tiến vào.

“Chuyện đó…”

Gã cực kỳ chấn kinh vì hình ảnh trong tảng đá vốn phát ra thần quang chói lòa
như thể kính sợ khí tức Bất hủ đế mộc mà ẩn đi.

Hình ảnh bên trong rực rỡ sắc màu, gã cảm nhận rõ như thế!

“Đây là sao?”

Biến hóa của tảng đá và vẻ chấn kinh của Ngụy Tác khiến ai cũng biết có việc
không tầm thường xảy ra, Linh Lung Thiên hơi ngẩn ra, mắt lóe kim quang nhìn
rõ.

“Đại thành khi thiên kinh!”

Chỉ thoáng liếc, Linh Lung Thiên kêu thành tiếng.

Có vẻ Linh Lung Thiên cũng biết lai lịch những hình ảnh này nhưng Ngụy Tác
không vội bàn chuyện với nó mà lấy kí sự thanh phù ra ghi lại.

Tảng đá cực kỳ huyền diệu, thần thức gã tiếp xúc vói hình ảnh thì mọi hình ảnh
như tìm được truyền thừa nên mờ đi rồi tan biến vào tảng đá.

Không đầy nửa tuần hương, Ngụy Tác đã ghi lại toàn bộ, thở hắt ra. Lúc đó hình
ảnh đã mờ đến độ không nhìn rõ, chắc chỉ nửa tuần hương nữa là tan hết.

“Là một thiên cổ kinh?!” Ngụy Tác còn đang chấn kinh, liên tục xem qua tưng
hình ảnh, không ngờ đây lại là pháp quyết bảo mệnh.

Cổ kinh là độn pháp có thể cắt mấy trăm sợi tóc hóa thành các hóa thân, nhắm
bốn phương tám hướng bỏ chạy.

Thuật pháp này cũng như “Thiên kiếm độn”, “Vạn ảnh độn”, khác ở chỗ hóa thân
của “Đại thành khi thiên kinh” có khí tức y hệt nhục thân thật sự, giữ được
trong mấy tuần trà. Theo cổ kinh chú giải, thuật pháp này giấu được cả ông
trời nên mới có hai chữ “Khi thiên”, thuật pháp này thậm chí có thể đêm ra
chống lại thiên kiếp, tách thành phân thân chia sẻ bớt uy năng của thiên kiếp.

Vốn tại long trủng, bạch sắc viễn cổ thiên long sau rốt cho gã thấy cảnh tượng
một Thần huyền ngũ trọng đích đại năng bị trời ganh ghét, sau cùng bị thiên
kiếp tiêu diệt. Sau đó nhục thân và kim đơn của gã to thêm, lại tu thành song
kim đơn, nếu đột phá đến song thần huyền, nguyên khí dấy lên thiên địa nguyên
khí biến động còn hơn cả Thần huyền ngũ trọng đại năng trong ý thức của bạch
sắc viễn cổ thiên long, gã đoán rằng bản thân chỉ cần Thần huyền tứ trọng là
sẽ dẫn động thiên kiếp sớm.

Sau này bàn luận với Linh Lung Thiên, Ngụy Tác biết từ thời đại của nó, nhiều
đại năng thần thông nghịch thiên, Thần huyền ngũ trọng, Chân tiên nhất trọng
sẽ dẫn động thiên kiếp, thậm chí có những nhân vật kinh thiên, tại Thần huyền
tam trọng, tứ trọng đã dẫn động thiên kiếp.

Theo kế hoạch của gã, sau khi thành công đột phá thần huyền sẽ không ngừng
chuẩn bị các loại để độ kiếp, dù qua lời Linh Lung Thiên hayều bạch sắc viễn
cổ thiên long thì gã đều cảm tri rõ thiên kiếp đáng sợ cỡ nào.

Qua các điển tịch, Ngụy Tác biết xưa nay có không biết bao nhiêu cao thủ vô
địch tu đạo giới nhưng vì thiên địa bất dung mà chết trong thiên kiếp.

Hiện tại Ngụy Tác phòng thủ thì có Vô thủy kiếm kinh, công kích có Liệt khuyết
tàn nguyệt và Đại đề tu di, cộng với Đại thừa pháp âm thì công thủ toàn diện,
có thêm “Đại thành khi thiên kinh” đối với Ngụy Tác còn hữu dụng hơn một đạo
công kích cường pháp.

“Thần huyền nhất trọng mới có thể sử dụng…” Ngụy Tác đọc được chú giải trong
kinh văn, nhưng không hề thất vọng, hiện tại đã có Động Hư bộ pháp để bỏ chạy,
gã lại hiểu rõ với chân nguyên của song kim đơn thì không cần đạt Thần huyền
nhất trọng, chỉ cần Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ điên phong, là có thể sử dụng đạo
thuật pháp này. Với tu vi hiện tại của gã thì không còn xa nữa.

“Ngươi biết thiên cổ kinh này?” Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên.

“Đây là thần thông của Đại Thành đại đế.”

“Đại Thành đại đế?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu hít hơi lạnh.

“Không cần quá kinh hỉ, Đại Thành đại đế cách thời đại của ta không xa, là
đỉnh cấp nhân vật trong các đế tôn, không được như Bất Hủ đại đế.” Linh Lung
Thiên liếc Ngụy Tác, “Tuy ta không biết sao y lại để lại một tảng đá ở đây
nhưng Đại thành khi thiên kinh chỉ là một môn bình thường trong thần thông của
y chứ không phải truyền thừa tối lợi hại.”

“Cương nha muội lớn lối quá!” Ngụy Tác trợn tròng trắng, suýt cho nó một cước.

Linh Lung Thiên đã giải thích kỹ, thời viễn cổ, tu sĩ được xưng là đại đế đều
một mình có thể độc chiến hai đế thiên cấp tu sĩ, tức là một mình thắng được
hai cao thủ trên cấp chân tiên tu vi. Nhưng đến thời đại của nó, tức là bảy,
tám vạn năm trước, đại đế chỉ là đỉnh cấp nhân vật trong các đế tôn, nhưng có
điều đế tôn đó chính là chân tiên đại năng! Một cường giả đấu được với hai
chân tiên lẽ nào còn không đáng sợ!

Đối với tu đạo giới hiện tại, đừng nói một đánh hai, dù chỉ một chân tiên cũng
đã không thể kinh nhân hơn được nữa rồi.

Cổ đế thi chỉ còn một nửa chân tiên tu vi mà đánh cho ba thần huyền đại năng
tan tác, Linh Lung Thiên khi đó cũng nhợt nhạt mặt mày.

Thấy gã trợn tròng trắng, Linh Lung Thiên hầm hừ ra vẻ ngươi không có kiến
thức, ta thấy không ít cao thủ cỡ Đại Thành đại đế rồi, “Ngươi biết cái gì,
Đại Thành đại đế cũng đi đúng theo con đường của Bất Hủ đại đế, lợi hại nhất
của y là Đại thành trảm đạo kinh, có thể cắt một phần nhục thân hóa thành một
món thần binh lợi hại trong mấy ngày, uy năng cực kỳ đáng sợ. Y còn Đại thành
hóa hủ kinh để giả chết, biến mình thành một khúc gỗ mục thật sự, tu sĩ cùng
cấp không có thần thông đặc biệt tất không thể cảm tri ra. Khi ấy rất có thể
bị y đánh lén. Đại thành trảm đạo kinh và Đại thành hóa hủ kinh mới là truyền
thừa cao nhất của y.”

“Lợi hại thế hả?” Ngụy Tác trợn tròng trắng. Hai môn cường pháp này khiến gã
không hiểu nổi.

“Đại Thành đại đế thật ra là ai?” Lục bào lão đầu ngẩn ra, từ cấp thần huyền
trở lên, trước Linh Lung Thiên thì lão hoàn toàn là học trò.

“Là một tán tu của Thiên Huyền đại lục, bất quá thích vân du tứ phương, hành
tung phiêu hốt. Là nhân vật đỉnh nhọn tu đạo giới.” Linh Lung Thiên đáp.

“Cũng là Thiên Huyền đại lục…” Ngụy Tác và lục bào lão đầu nhất thời buồn
bã, chỉ Thiên Huyền đại lục trong mười mấy vạn năm đã xuất hiện ngần ấy đại
năng thần thông kinh nhân, vậy cả tu đạo giới, ngoài bảy Thiên khung nữa sẽ có
tổng cộng bao nhiêu cao thủ kinh nhân? Tu vi càng cao, tiếp xúc càng nhiều
càng thấy mình ếch ngồi đáy giếng.

“Tuy là đế cấp nhân vật, cùng tu Bất hủ đại đạo, Đại Thành đại đế thật sự là
vãn bối của Bất Hủ đại đế, thành tựu kém xa, cảm tri được khí tức của Bất Hủ
đại đế nên thần quang trong tảng đá mới vì kính sợ mà tan đi cho ta lấy được
thiên cổ kinh.” Ngụy Tác thoáng nhớ lại thì hiêu ngay vì sao vô tình lấy ra
Bất hủ đế mộc thì tảng đá lại biến hóa.

Lớp vân màu vàng kỳ dị trên tảng đá đã tan, tảng đá trở lại màu xanh như cũ,
trông không khác gì đá thường, thần thức dồn vào cũng trống trơn.

“Chát!”

Ngụy Tác thử phát động thuật pháp xung kích tảng đá, ai cũng thấy tảng đá
không còn phản ngược uy năng, nhưng thuật pháp xung kích lên nhưng tảng đá vẫn
trơ trơ, như một món pháp bảo, rõ ràng được “Đại Thành đại đế” thay đổi chất
liệu.

“Lấy được không?”

Tiếp đó Vũ Hoàng chân nhân kinh ngạc vì Ngụy Tác dùng chân nguyên bao lấy tảng
dá cao như thân người, cho vào nạp bảo thủ trạc.

“Tảng đá này có thể sử dụng như pháp thuẫn, lực phòng ngự bán tiên giai. Vốn
do các hạ phát hiện thì các hạ lấy đi, coi như pháp thuẫn. Đạo thuật pháp này
cũng nhờ các hạ nên mới lấy được nhưng thần huyền mới có thể thi triển, nếu
các hạ đột phá thần huyền, mỗ sẽ truyền cho.” Phát một đạo Đại thừa pháp âm
thăm dò, trấn áp tảng đá xong thì Ngụy Tác đưa cho Vũ Hoàng chân nhân.

Tảng đá này khiến gã tắt tiếng, Đại Thành đại đế quả nhiên đi theo lộ số của
Bất Hủ đại đế, gã thử dồn chân nguyên vào thì có thể khống chế tảng đá như với
pháp thuẫn, nhưng biến một tảng đá thường thành bán tiên giai pháp thuẫn thật
sự khiến gã cho rằng các đế cấp nhân vật quá biến thái, gã còn cách rất, rất
xa.

“Đa tạ Ngụy đạo hữu.” Vũ Hoàng chân nhân không nói gì, thu tảng đá lại, lòng
đầy cảm khái, hai bên vốn đối địch nhưng giờ lại như chí giao, hơn hẳn bằng
hữu bề ngoài, chủ yếu vì Ngụy Tác làm gì cũng đích xác thập phần lỗi lạc, ân
oán phân minh.

“Những vật này rất có ích với các hạ.” Ngụy Tác lấy một nạp bảo nang đưa cho
Vũ Hoàng chân nhân.

“Thiên long huyết hóa thạch…!” Vũ Hoàng chân nhân ngẩn người, không ngờ Ngụy
Tác cho lão bảo vật để tăng gia thọ nguyên thế này.

“Hi vọng đạo hữu sẽ gặp tế ngộ bất phàm, chúng ta chia tay, có duyên sẽ gặp
lại.” Ngụy Tác cáo từ, Thiên long huyết hóa thạch này vốn gã dành cho Lý Tả Ý
nhưng hiện y không còn cần tới, Vũ Hoàng chân nhân hiện cũng như bằng hữu nên
gã đem tặng, gã sẽ tới Thiên Kiếm tông, không muốn Vô Kỵ thiên cung nhúng vào.

“Thiên Kiếm tông, mỗ xem các ngươi có thủ đoạn gì.” Chi tay Vũ Hoàng chân nhân
ở sơn môn Vô Kỵ thiên cung, Ngụy Tác thầm cười lạnh.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận