“Mấy năm nay các vị đi đâu?” Ngụy Tác thập phần kích động, không biết mở đầu
từ đâu, bằng hữu của gã không nhiều, Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính trong lòng
gã cũng là thân huynh muội nhất dạng, càng không tầm thường.
“Ngụy huynh đệ…” Diệp Tiêu Chính nhất thời quá kích động, không nói rõ được.
“Ngụy đại ca…” Diệp Cố Vi cũng bước len, không biết mở lời từ đâu.
“Mấy năm may bọn tại hạ đến Tịch Hàn đại lục.” Một lúc sau Diệp Tiêu Chính mới
khôi phục bình tĩnh, hoan hỉ kể cho Ngụy Tác, “Bọn tại hạ cũng nghe ngóng quá
tin tức, tưởng các vị đã chết… Cách đây không lâu bọn tại hạ từ Tịch Hàn đại
lục về, nghe kể nhiều về Ngụy huynh đệ. Ngụy huynh đệ, không ngờ huynh đệ có
thành tựu kinh nhân thế này. Nghe nói tại Chập Khí hải, huynh đệ giết không ít
tông chủ và lão bất tử, chấn động cả Vân Linh đại lục, sao đột nhiên về Thiên
Huyền đại lục?”
“Mỗ đấu pháp với Chân Võ tông chủ, kết quả bị một đạo thuật pháp của y đưa về
Thiên Huyền đại lục.” Ngụy Tác nhìn Diệp Cố Vi hình như đã cao hơn một chút và
Diệp Tiêu Chính cũng lão thành hơn, thật khó giữ bình tĩnh nên kéo cả hai ngồi
xuống. “Sau đó mỗ nghe thấy tin Độc Cô thế gia treo thưởng vè Độc Cô Vũ Vân
nên đến, không ngờ gặp các vị, sao các vị lại đến Tịch Hàn đại lục?”
“Lúc trước bọn mỗ chạy đến Thiên Huyền đại lục trung bộ, tưởng các vị chết
trong tay Đông Dao thắng địa, Độc Cô đại ca dẫn bọn mỗ đến Tịch Hàn đại lục,
vì trong tay đại có có một bí mật của Độc Cô thế gia, tại Tịch Hàn đại lục…”
Diệp Cố Vi tuyvẫn rụt rè như mấy năm trước nhưng dù gì cũng dạn dày hơn, e
thẹn nhìn Ngụy Tác giải thích.
Xoạt, Ngụy Tác trực tiếp dùng thần thức chấn ngất Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu.
“À, đấy là hai người của Độc Cô thế gia, bị mỗ bức đến đây, không muốn họ nghe
chúng ta trò chuyện mà thôi.” Thấy Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi kinh ngạc,
Ngụy Tác mỉm cười giải thích.
“Độc Cô huynh đệ có một phần cổ địa đồ gia truyền, đến đời phụ thân y thì tìm
ra manh mối, ở hoang nguyên bên ngoài Thiên khung Tịch Hàn đại lục.” Diệp Tiêu
Chính giải thích: “Cổ địa đồ ghi lại chỗ có Luân hồi tháp của tu sĩ đó.”
“Luân hồi tháp?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu hơi ngẩn ra.
“Đúng thế, theo cổ địa đồ thì Luân hồi tháp này do một một đại năng Thần huyền
ngũ trọng điên phong để lại.” Diệp Tiêu Chính không giấu gì Ngụy Tác, coi gã
như thân huynh đệ.
“Cái gì!” Ngụy Tác và lục bào lão đầu, thậm chí thị Linh Lung Thiên đều cả
kinh.
Đối với Luân hồi tháp, Ngụy Tác và lục bào lão đầu không lạ, trước đây tại Ma
Nhãn đảo, Ngụy Tác đào được một Luân hồi tháp, đỉnh giai Hộ thần cổ phù lấy
được ở đó.
Khi ấy Ngụy Tác nghe lục bào lão đầu nói rõ rằng Luân hồi tháp là thứ Kim đơn
ngũ trọng đại tu sĩ xung kích Thần huyền cảnh thất bại hoặc khi thọ nguyên hao
tận thì bố trí, sau đó thi triển Luân hồi bí thuật của thượng cổ Luân Hồi tông
để chuyển sinh thì đến lấy thứ để trong Luân hồi tháp.
Thần huyền đại năng bố trí Luân hồi tháp kiểu này tuy không hẳn không có những
cực hiếm, vì đại đa số thần huyền đại năng đều là tông môn tu sĩ, dù bố trí
Luân hồi tháp cũng tại tông môn, hơn nữa thần huyền đại năng đấu pháp với nhau
đều kinh thiên động địa, đại năng cỡ đó đấu pháp thì người không địch nổi đều
thần hình đều tan nát. Kim đơn tu sĩ an nhiên tọa hóa không ít vì họ hành sự
còn nhiều cố kỵ, nhưng thần huyền đại năng thường thân vong trong khi đấu
pháp, hoặc khi thăm dò mật địa, hoặc tu luyện công pháp, đột phá cảnh giới
không thành.
Luân hồi tháp của Thần huyền ngũ trọng hiếm đến mức không kém gì mộ của thượng
cổ chân tiên, đại đế. Cấm chế tất cực kỳ kinh nhân, tu sĩ thông thường không
thể tới gần.
Chỉ nghĩ đến thần diệu ở Thất bảo mật địa là biết Thần huyền ngũ trọng đại
năng có thần thông kinh nhân cỡ nào.
“Là Luân hồi tháp của Thần huyền ngũ trọng đại năng? Độc Cô thế gia vì vật
này, có những tu sĩ nổi lòng tham mà đối phó phụ thân Độc Cô Vũ Vân, cũng là
gia chủ Độc Cô thế gia?” Ngụy Tác hơi nhíu mày lại, “Các vị đến Tịch Hàn đại
lục để tìm Luân hồi tháp?”
“Đúng, Độc Cô huynh đệ nói, vì được phụ thân chọn là người kế thừa gia chủ,
truyền cả ảo bí về cổ đồ nên khiến đại ca và một số trưởng bối trong tộc thèm
muốn.” Diệp Tiêu Chính nói: “Khi đó phụ thân của Độc Cô huynh đệ chưa nói hết
ảo bí thì bị mấy trưởng bối liên thủ đánh lén mà chết, huynh đệ cứ nghiên cứu
cổ đồ, sau đó chạy đến Thiên Huyền đại lục trung bộ mới vô tình phát hiện rồi
đến Tịch Hàn đại lục.”
“Nhưng cổ đồ đó đã bị cướp tại Tịch Hàn đại lục… Nếu gặp Ngụy huynh đệ trước
thì tốt, Độc Cô thế gia dù tìm ra Độc Cô Vũ Vân cũng không lấy được cổ đồ.”
Diệp Tiêu ủ ê gãi đầu.
“Bị cướp rồi?” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ngẩn người.
“Cổ đồ đó là Độc Cô thế gia truyền thừa nhiều đời, nghe nói thương đội của một
thế gia vô tình tìm được ở hoang nguyên, từ một di hài Kim đơn đại tu sĩ tọa
hóa. Sau này thế gia đó sa sút, cổ đồ lưu lạc đến Độc Cô thế gia, đến đời phụ
thân Độc Cô Vũ Vân mới tìm ra là ghi lại mộtLuân hồi tháp, theo những gì Kim
đơn đại tu sĩ đó ghi lại, Luân hồi tháp này từ viễn cổ, thời gian quá lâu, địa
mạch biến động nên nhiều cấm chế đã phá tổn, theo tính toán chừng hai trăm năm
nữa, nhiều uy năng cấm chế sẽ tan biến, có thể vào được, Kim đơn tu sĩ đó cách
chúng ta đã mấy nghìn năm rồi, chỉ cần Luân hồi tháp đó còn là chúng ta có thể
vào được.” Diệp Cố Vi tiếplời, tuy còn rụt rè nhưng kể rất rõ ràng, “Chỉ là
ghi chép trên cổ đồ nói là ở bên ngoài Thiên khung Tịch Hàn đại lục chứ không
cụ thể nơi nào, nên bọn muội đến Tịch Hàn đại lục rồi thì cứ tìm địa đồ man
hoang hoang nguyên, vì thế khiến một thế gia Tịch Hàn đại lục chú ý, bản thân
thế gia đó thu gom được không ít địa đồ ngoài man hoang đại lục, họ hoài nghi
bọn muội có địa đồ mật địa nào đó nhưng không biết cụ thể là nơi nào ngoài man
hoang đại lục, một Kim đơn tu sĩ trực tiếp tìm bọn muội buộc phải giao cổ đồ,
thừa lúc y xem cổ đồ, bọn muội phát động Địa độn phù mới thoát thân được, sau
đó bị thế gia đó truy sát, lại chạy về Thiên Huyền đại lục.”
“Tức là các vị có cổ đồ, nhưng vì không hiểu được bí ảo nên không tìm ra.
Chúng định bắt các vị để tra hỏi, dù lấy được cổ đồ cũng vị tất tìm thấy Luân
hồi tháp?” Ngụy Tác mắt lóe lên lệ quang, “Thế gia đó là gì?”
“Là Hoàng Phủ thế gia, tại Tịch Hàn đại lục đông bộ, nghe nói là thế gia thần
bí, có không ít Kim đơn đại tu sĩ.” Diệp Tiêu Chính gật đầu đáp, “Độc Cô Vũ
Vân huynh đệ nói cổ đồ đó chỉ khí dùng băng hàn khí tức cực độ lợi hại đông
cứng một ngày mới lộ ra chữ. Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp, họ cũng khó phát
hiện. Vì chất liệu địa đồ rất cũ, không ai dám làm gì quá.”
“Cổ đồ cứ nói sau. Độc Cô Vũ Vân hiện tại ở đâu, tình hình thế nào?” Ngụy Tác
hỏi Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi. Chỉ cần sau này rỗi rãi, gã sẽ đến Tịch Hàn
đại lục một chuyến. Hiện tại trừ một vài thần huyền đại năng tu vi kinh nhân,
không thế lực nào khiến gã e dè. Hà huống gã tu thành song kim đơn, thiên cấp
đỉnh giai công pháp, nhục thân được Thiên long quần tinh tôi thể thuật tôi
luyện, kim đơn to lớn kinh nhân, cần nguồn lực tu luyện hơn tu sĩ bình thường
không biết bao nhiêu lần. Tự mình đi thu gom không thể sánh bằng cướp của tông
môn đối địch và thế gia gì đó, nên trước những thế lực này, gã không ngại làm
cường đạo.
“Y đang ẩn thân trong một tiệm nhỏ trong thành. Chủ tiệm là bạn cũ của y,
thương thế tạm thời chưa gây nguy hiểm cho tính mạng của y nhưng cần Cửu mục
thiên châu mới có thể khu trừ độc tố.” Diệp Tiêu Chính nói: “Hiện tại toàn
thân y sưng vù hôi tanh, ra ngoài là bị phát hiện.”
“Nếu trước mắt không có gì lo lắng về tính mạng thì chúng ta đợi rồi nghênh
ngang qua đó xem Độc Cô thế gia dùng thủ đoạn nào đối phó chúng ta.” Ngụy Tác
nhìn về gian phòng đoạn cười lạnh. Gã từ bé là cô nhi, hiện tại thần thông
đang thành, muốn gặp cha mẹ một lần cũng không được mà đại ca của Độc Cô Vũ
Vân vì ngôi gia chủ và cổ đồ truyền thừa mà giết cha, tội đó không tha được!
“Độn Giáp chân nhân đã đồng ý rồi… tại hạ nghe ngóng được tin là Kim đơn tu
sĩ đó rất có khả năng là Tuyết Phong chân nhân…” Trong phòng của Độc Cô thế
gia, tu sĩ mặc thanh hắc sắc giáp y được “thất thúc” gọi là lão ngũ đi vào nói
nhanh.
-o0o-