Thông Thiên Chi Lộ

Chương 860: Trở về chốn cũ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên như ở trong một cổ truyền tống pháp trận, Hứa thần
quân mở ra một không gian thông đạo, rất có thể như khi Đăng Tiên tông tông
chủ đại chiến với Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất, định đưa hai người về sơn môn.

“Để ta phá truyền tống thông đạo!”

Linh Lung Thiên rực hôi sắc linh quang, đổ về phía vô số lưu quang.

Ngụy Tác tuy nhiên cả kinh nhưng không hoảng sợ, Linh Lung Thiên đã thi triển
thần thông này.

“Muốn phá Chân võ tinh môn, không dễ đâu!” Hứa thần quân đột nhiên hiển hiện
thần huyền pháp thân, đạo liên chói lòa chấn tan quá nửa hôi sắc linh quang
của Linh Lung Thiên.

“Gian thương, mau lên!” Linh Lung Thiên biến sắc, truyền tống thông đạo ập tới
trong tích tắc, Hứa thần quân ngăn cản nên nó không thể phá được. Nếu bị đưa
về sơn môn Chân Võ, nó và Ngụy Tác lành ít dữ nhiều.

“Chết đi!” Ngụy Tác trực tiếp phát động Đại thừa pháp âm.

Thần huyền pháp tướng của Hứa thần quân bắn ra quang hoa vụn vỡ, lắc lư như
sắp rơi, hiển nhiên phát động thuật này chống lại Đại thừa pháp âm thì y bị
thương không nhẹ, có điều thi pháp không ngừng nghỉ, vẫn nhắm Linh Lung Thiên
phát ra một đóa đạo liên.

“Tưởng có thuật này là vô địch hả, đến sơn môn Chân Võ ta sẽ cho các ngươi
biết thế nào là sống không bằng chết.” Đồng thời Hứa thần quân cười lạnh, cho
rằng cứ liên tục thi pháp, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không thể phá được
truyền tống thông đạo của Chân võ tinh môn.

Vù!

Bạch sắc quang hoa từ tay Ngụy Tác bay ra như dải lụa trắng, phần đầu có vô số
lão quỷ xõa tóc, tiếng kêu xé màng tai vang lên, giáng vào thần huyền pháp
thân của Hứa thần quân.

“A!”

Hứa thần quân đột nhiên kêu lên thê thảm, thần huyền pháp tướng văng ngược.

“Thế nào, tưởng liên tục thi pháp thì ngăn được hả, ta không cho ngươi thỏa
nguyện!” Ngụy Tác chuẩn bị lại phát động Đại thừa pháp âm, hất văng Hứa thần
quân. Gã cũng trực tiếp kích phát “Thập niên bế quan hỏa” đánh trúng Hứa thần
quân.

Linh Lung Thiên toàn lực phát động, hôi sắc linh quang bao lấy hai người.
“Oành!” Vô số lưu quang huyền ảo đột nhiên vỡ tan, từ bốn phương tám hướng đều
có đại lực vô cùng ép tới.

Linh Lung Thiên hộc lên, vô số lưu quang tắt đi, sức mạnh vô tận cũng tan biến
vô ảnh vô tung.

“Một Thần huyền lưỡng trọng cũng có bí thuật này, tu đạo giới hiện tại thì
cường pháp và pháp bảo không nhiều nhưng thủ đoạn để bỏ chạy thì phát dương
quang đại.” Linh Lung Thiên nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi, khóe môi rỉ máu.

“Đây là?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra, gã và Linh Lung Thiên từ truyền tống thông đạo
lao ra, rơi xuống ngoài một hòa thành trì, cơ hồ là chỗ tán tu tự do giao
dịch.

Thành trì này cũng xây theo núi như Linh Nhạc thành, quy mô cũng tương tự.

Trên bãi đất ngoài thành có nhiều gian hàng, đại khái tụ tập hơn một trăm tu
sĩ, đều tròn mắt nhìn gã và Linh Lung Thiên.

Nhiều tu sĩ đứng gần đều kinh hãi, không hiểu sao cả hai đột nhiên từ hư không
bật ra.

“Đây là chỗ nào?” Ngụy Tác xác định thương thế của Linh Lung Thiên không nặng,
thấy một trung niên nam tử mặc áo da đen liền kéo lại hỏi.

“Đây là Kim Lư thành.” Nam tử giật mình định thần lại, khí tức của Ngụy Tác
khiến họ biết gã ở đẳng cấp khác.

“Kim Lư thành? Nói rõ đi, là đại lục nào?” Ngụy Tác mục quang lóe lên, không
có ấn tượng gì về nơi này.

“Chuyện đó…” Mọi tu sĩ tại trường càng kinh hãi, trung niên tu sĩ mặt nhọn
không dám chậm chễ: “Kim Lư thành này ở Thiên Huyền đại lục tây bộ, bốn thành
trì gần đây là Cổ Kim thành, Hóa Phàm thành, Hồng Mông thành và Tam Bảo
thành…”

“…” Ngụy Tác trợn tròng trắng.

Thiên Huyền đại lục!

Gã và Linh Lung Thiên vất vả lắm mới từ Thiên Huyền đại lục bắc bộ vượt man
hoang đến Vân Linh đại lục, giờ bị Hứa thần quân dùng một đạo thuật pháp đưa
về Thiên Huyền đại lục.

Gã chưa từng nghe đến Kim Lư thành, nhưng Tam Bảo thành thì biết rõ. Tam Bảo
thành nhờ vào Ô tương thiết có thể luyện chế pháp bảo và hai loại linh thảo
phối hợp với yêu đơn luyện chế linh đơn mà được xưng là tam bảo. Thành trì này
ở chỗ nằm giữa Thiên Huyền đại lục tây bộ và trung bộ.

Gã hỏi xong, không vào thành mà ra hiệu cho Linh Lung Thiên, trực tiếp dùng
linh quang độn pháp lướt đi.

“Lại về quê cũ, ngươi định làm gì?” Linh Lung Thiên truyền âm hỏi Ngụy Tác,
lần này trừ trọng thương Chân Võ tông chủ Hứa thần quân thì không có gì lợi
lộc. Vốn mà giết được Hứa thần quân rồi thuận tiện truy sát toán lão bất tử
của Chân Võ và Thiên Kiếm tông thì đã phát tài.

“Mẹ nó chứ, lại bị đưa về Thiên Huyền đại lục.” Ngụy Tác có vẻ ưc chế, mắng ầm
lên: “Về rồi thì giúp lục bào lão đầu tìm đồ để ngưng hình đã, thuận tiện đến
Vô Kỵ thiên cung.”

“Ngươi muốn xem khối đá kỳ dị mà Vũ Hoàng chân nhân nói?” Linh Lung Thiên hơi
nheo mắt, hiểu ý gã. Vũ Hoàng chân nhân bảo tảng đá đó không bị ngoại lực tác
động, bên trong có thần văn, lại tựa như phù văn điển tịch, khẳng định có gì
đó huyền ảo, thập phần bất phàm.

Hoàng Phủ Tuyệt Luân đã chết, Hứa thần quân nhất thời không thể xuất thủ, đại
địch của gã tại Thiên Huyền đại lục chỉ còn Diệp Huyền Thành, với thần thông
của gã và Linh Lung Thiên thì mình Diệp Huyền Thành không phải đối thủ. Công
Đức tông tông chủ chưa tụ lại được nhục thân, Đăng Tiên tông tông chủ trọng
thương, hiện giờ đích xác là lúc tốt nhất để Ngụy Tác hành tẩu tại Thiên Huyền
đại lục.

“Lại bị Hứa thần quân đưa về… Thập niên bế quan hỏa, vật đó mà cũng lưu
truyền lại…”

“Con bà nó chứ, đích xác nên giúp ta ngưng hình, Dưỡng quỷ quán quá tệ, nhỡ
may vỡ tan thì ta không thể xem kịch được nữa…”

Bị Ngụy Tác gọi ra khỏi Dưỡng quỷ quán, kể sơ qua tình hình, lục bào lão đầu
thập phần hưng phấn.

“Công Đức tông tông chủ trước khi tụ lại nhục thân sẽ e dè thực lực của chúng
ta mà không dám làm gì, nhưng xong rồi tất sẽ gây phiền cho chúng ta. Nên việc
này càng mau kết thúc càng tốt, chúng ta mau chóng về tìm cách hội hợp cùng
bọn Cơ Nhã. Lão đầu, lần trước tìm được một khối Ngũ sắc thạch, nguyên liệu để
ngươi ngưng hình còn những gì nữa, tìm ở đâu?” Thoáng xác định tình thế, Ngụy
Tác hỏi lục bào lão đầu. Hiện tại bị đưa về Thiên Huyền đại lục, khẳng định sẽ
đến Vô Kỵ thiên cung, giúp lục bào lão đầu ngưng hình cũng nằm trong ke hoạch
trở về Thiên Huyền đại lục.

“Còn Nguyệt tiên thảo, Kim ô quả và Ngân tinh thạch.” Lục bào lão đầu nói
ngay, “Nguyệt tiên thảo là nguyên liệu chủ yếu luyện chế Lãnh nguyệt đơn, tuy
hiếm nhưng đến mức như Tử hồ hoa, Ngân tinh thạch tuy không nhiều nhưng bình
thường không có mấy tác dụng, tối đa để luyện chế pháp phù, hai thứ này trước
đây đều có ở gần Bàn Vương thành, rất có thể còn lại. Kim ô quả là nguyên liệu
luyện chế Ngọc ô đạo đơn, ta đã tra xét điển tịch, công thức Ngọc ô đạo đơn đã
thất truyền, vật này tất khó tìm.”

“Bàn Vương thành? Chúng ta đến Bàn Vương thành, gom đủ đã rồi đến Vô Kỵ thiên
cung.” Ngụy Tác hơi trầm ngâm đoạn quyết định. Từ Bàn Vương thành đến Vô Kỵ
thiên cung thì không thuận đường, nhưng Bàn Vương thành ở vị trí ngả về phía
đông Thiên Huyền đại lục tây bộ, cách đây hơn hai mươi thành trì, gần hơn
nhiều so với đến Vô Kỵ thiên cung.

Thương nghị xong, Ngụy Tác xác định phương vị, đến Cổ Kim thành gần Kim Lư
thành nhất.

Vì không muốn bại lộ hành tung, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không hề trực tiếp
sử dụng truyền tống pháp trận trong Kim Lư thành, Ngụy Tác cũng không thi
triển Tùy tâm ảo hóa quyết, chỉ dùng Tiềm ẩn quyết và mấy pháp bảo che đi khí
tức coi như dịch dung.

Ẩn tàng hành tung kiểu này, Ngụy Tác cho rằng đã nể mặt Chân Võ và Huyền Phong
môn, nếu hai phái vẫn cứ cố tình tầm gã gây phiền thì gã không khách khí.

“Bắc bộ Thiên khung nứt hai vết?”

Vào Cổ Kim thành, dùng truyền tống pháp trận trung chuyển, thẳng tiến Bàn
Vương thành, dọc đường nghe tu sĩ bàn luận, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, lục
bào lão đầu biết Thiên khung Thiên Huyền đại lục bắc bộ sau khi Ngụy Tác rời
Thiên Huyền đại lục thì nứt thêm hai vết.

Thiên Huyền đại lục bắc bộ đếnnay vẫn chưa có tông môn nào vào chiếm cứ, mọi
tông môn coi bắc bộ thành man hoang hoang nguyên và nơi chuyên môn để săn thú.

Liên tục trung chuyển qua truyền tống pháp trận, chỉ mất gần nửa ngày, Ngụy
Tác và Linh Lung Thiên qua hơn mười thành trì, nhưng đến Quy Lộc thành cách
Bàn Vương thành không xa, Ngụy Tác đột nhiên dừng lại, đến một góc phố.

“Sao hả?” Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu lấy làm lạ.

“Việc họ bàn luận có liên quan đến người ta quen trước đây.” Ngụy Tác đáp, đi
tới chỗ góc đường có ba, bốn đê giai tán tu tu vi chỉ Thần hải cảnh tam trọng,
tứ trọng đang trò chuyện.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận