Trong tâm mạch khiếu vị Ngụy như nhất phương hư không, kim đơn khác nào vì sao
lơ lửng.
Cạnh kim đơn lại có thêm một viên kim đơn nữa.
Viên vừa hóa sinh còn hơi mờ mờ, không ngừng chấn động mãnh liệt.
Viên kim đơn này mỗi lần rung lên là nối thông thiên địa, tụ xuống thiên địa
nguyên khí kinh nhân, khiến thể nội chân nguyên, sinh mệnh tinh hoa càng ngưng
tụ vào tâm mạch khiếu vị.
Viên kim đơn vốn có như cá kình hút nước, hút lấy chân nguyên, tinh hoa, không
ngừng to thêm.
“Cách cách!” “Cách cách!”…
Cùng lúc, mảnh vỡ Diệu thụ đầu tiên vỡ thành những mảnh nhỏ, được khí huyết
lưu động kinh nhân và nguyên khí xung kích mà hóa thành linh khí, bị luyện
hoàn toàn tựu.
Gã lấy thêm mấy viên linh đơn có thể luyện hóa nhanh, lấy được của các lão bất
tử vây giết gã ra uống.
Tiên căn ngũ mật hóa sinh song kim đơn, tuy vì Đề hồ thánh quả nên chuyển hóa
thiên địa nguyên khí kinh nhân thành linh khí tinh thuần nhưng gã cũng không
gượng được, nhục thân cơ hồ bị hai viên kim đơn rút sạch.
“Y không bị Phổ độ thần quang độ hóa! Đang tu luyện bí thuật!”
Minh Đức và Trạm Đài Linh Lan hiểu ra.
Tuy không hiểu Ngụy Tác đang làm gì nhưng cả hai nhận ra thiên địa nguyên khí
kinh nhân cực độ liên miên chảy vào Bất diệt tịnh bình, tạo cảm giác như thần
vương đang phá kén mà ra.
“A! Mau ngăn y!” Minh Đức gầm lên, y tổn hao cực lớn, cả thuật pháp và pháp
bảo cũng không thể thi triển, đành bảo Trạm Đài Linh Lan xuất thủ.
Trạm Đài Linh Lan méo xệch mặt mày, hai tay búng liên tục, mười khe nứt không
gian như mười tia sét thủy tinh bắn vào Bất diệt tịnh bình.
“Hừ!”
Không còn Phổ độ thần quang, Linh Lung Thiên không e dè gì, trực tiếp xuất
hiện ngoài Bất diệt tịnh bình, hôi sắc linh quang rực lên, mười làn thủy tinh
thiểm điện tan biến ngay.
“A! Chúng quả nhiên không hề bị độ hóa!”
“Phù!” Minh Đức gần như méo mó mặt mày hộc máu.
Tâm thần y không chịu nổi được nữa, vô số vô thượng bí thuật vốn ngay trước
mắt, cất tay là lấy được nhưng tất cả đột nhiên tan thành bọt nước, đối phương
không hề hấn gì.
“Xoẹt!!”
Hư không cách Bất diệt tịnh bình mấy dặm đột nhiên rung lên.
Trong Bất diệt tịnh bình, chân nguyên Ngụy Tác đề thăng lên cảnh giới mới, hai
viên kim đơn trong tích tắc chấn động không biết bao nhiêu lần, rồi ổn định
trong tâm mạch khiếu vị, đan nhau như nhật nguyệt đồng sinh.
Song kim đơn!
Tiên căn ngũ mật triệt để tu thành, song kim đơn đã ngưng thành.
Hai viên kim đơn đều cực lớn, kim đơn hà quang không khác nào thực chất lan
tràn thể nội, đơn bích của hai viên kim đơn tựa hồ biến thành cực mỏng, vô số
quang hoa ràn rạt, khí tức huyền diệu như có thứ càng kinh nhân sắp hóa sinh.
Vốn tu vi của gã tiến dần về Kim đơn ngũ trọng trung kỳ nhưng tu thành song
kim đơn thì tu vi vượt qua Kim đơn ngũ trọng trung kì mà đạt hậu kì, cách Kim
đơn ngũ trọng hậu kỳ điên phong chỉ một bước.
Vô tận thần lãng sôi trào tại thể nội, thần thức càng mạnh, cảm giác hùng hậu
dấy lên, như thể cả ngọn núi ấn xuống thì gã cũng cất tay là đánh vỡ.
“Cách!”
Kim sắc quang tráo đã nứt sẵn đột nhiên rung lên.
Cấm chế của Hư Không đạo nhân cũng đến lúc tan.
“Oành!”
Ngụy Tác mang theo vô thượng khí thế vừa đột phá tu vi từ Bất diệt tịnh bình
bước ra.
“A! Sao ngươi chống nổi Phổ độ thần quang! Vì sao… Vì sao…” Minh Đức hoàn
toàn không còn phong độ, kêu lên.
Rõ ràng, Ngụy Tác không những không bị thương mà tu vi đại tiến, khí tức ngút
trời khiến gã biết mình không chống nổi.
“Trí giả nghĩ trăm đường cũng có chỗ sơ sót, dù chân tiên tu vi còn không tính
được hết, hà huống hạng như ngươi.” Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Minh Đức.
“Tu vi cuản gươi sao lại đột nhiên đề thăng như thế! Đi thôi!”
Trạm Đài Linh Lan biến sắc, cảm giác được khí tức của Ngụy thì vung tay tế
xuất Hư không kim hồ, hào quang bao lấy y và Minh Đức.
“A! Ta không cam lòng… ngươi lại thoát được!” Minh Đức thất lạc đến cực
điểm, gần như điên cuồng, y bày ra vô số kế, thậm chí tổn thất cả hai lão bất
tử nhưng rồi chỉ làm nền cho Ngụy Tác, tương đương với giúps gã lấy được Đại
đề tu di và Đại thừa pháp âm, cả Đề hồ thánh quả.
“Đây là ngươi tự chọn, dù hôm nay ngươi thoát, ngay sau ta sẽ giết ngươi!”
Ngụy Tác bình tĩnh nói với Minh Đức và Trạm Đài Linh Lan. Trạm Đài Linh Lan
phản ứng cực nhanh, trực tiếp tế xuất Hư không kim hồ, kim quang quang tráo
chưa tan hẳn, gã không thể dùng Cổ hoàng đoạt binh thuật, khó ngăn được Minh
Đức và Trạm Đài Linh Lan.
“Đừng đắc ý! Dù ta không thành công độ hóa ngươi nhưng lần tới đừng mong
thoát!” Minh Đức gầm lên.
Đoạn thân ảnh y và Trạm Đài Linh Lan loáng lên, khuất vào Hư không kim hồ, Hư
không kim hồ cũng lao vào hư không.
“Cách cách!”
Kim quang quang tráo quanh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hóa thành lưu quang,
tan vào hư không.
“Nếu không có Hư không kim hồ, hai tên đó chết chắc!” Linh Lung Thiên nghiến
răng nghiến lợi, đối phương chạy ngay trước mắt khiến nó hết sức bực bội.
“Đi thôi!”
Ngụy Tác không nhiều lời, trực tiếp phát động Động Hư bộ pháp, đưa Linh Lung
Thiên lướt đi.
Thần huyền tứ trọng đại năng vị tất năng có thần thông xuyên hư không nên hiện
thời gã không thể đối phó pháp bảo như Hư không kim hồ.
Câu sau cùng Minh Đức gào lên khiến gã kinh nghi. Minh Đức bảo lần này gã
không thể thoát, tựa hồ y còn hậu chiêu kinh nhân nào đó.
“Tiên căn ngũ mật quả nhiên là vô thượng bí thuật, chả trách Linh Lung Thiên
cũng kinh thán.” Ngụy Tác liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, bất chợt cũng
cảm thán.
Đơn nhất linh căn tu sĩ, thi triển đồng hệ thuật pháp thì cảm tri nguyên khí
càng cao, nhưng tiên linh căn của gã cảm tri các loại nguyên khí đều hơn thiên
linh căn, ngay cả phát động Động Hư bộ pháp thì uy năng cũng cao hơn, lúc
trước thi triển thì mỗi bước được chừng mười dặm, giờ được mười hai, mười ba
dặm.
Hiện thời gã có tu vi Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, hai viên kim đơn đều cực lớn,
tổng lượng chân nguyên gần như gấp đôi lúc mới đạt Kim đơn ngũ trọng!
Tu vi đề thăng, cộng thêm tiên linh căn thì uy năng thi triển thuật pháp khác
đều cao hơn hai, ba phần.
“Tiểu tử, ngươi không bị độ hóa! Tu vi đề thăng như thế, đã tu thành Tiên căn
ngũ mật!” Liên tục thi triển hơn ba mươi lần Động Hư bộ pháp, Ngụy Tác gọi lục
bào lão đầu ra. Lục bào lão đầu nhận ra khí tức của gã thì hiểu ngay.
“Tiểu tử, chỉ với Đại thừa pháp âm thì trong số Kim đơn tu sĩ, ngươi đã vô
địch, giờ ngươi tu thành Tiên căn ngũ mật, có song kim đơn, đột phá đến tu vi
Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, thi triển Đại đề tu di và Liệt khuyết tàn nguyệt thì
uy năng e là không kém gì tu sĩ Thần huyền nhất trọng lưỡng trọng. Cộng thêm
Linh Lung Thiên, thần huyền đại năng thông thường không thể uy hiếp nổi.”
“Công Đức tông tông chủ khẳng định tu vi trên Tô Thần Huyết, ít nhất cũng Thần
huyền tam trọng, thậm chí ngang với Vương Vô Nhất, là Thần huyền tứ trọng. Nếu
y chặn đường, chúng ta rất có thể không đối phó nổi.”
“Ngươi có ngần ấy thủy hệ yêu đơn, linh dược, đủ để luyện tới Kim đơn ngũ
trọng điên phong, nên chuẩn bị đột phá thần huyền liễu.”
“Ta có đủ linh dược tu đến Kim đơn ngũ trọng điên phong, bất quá song kim đơn
mà đột phá song thần huyền, cần lượng linh khí thập phần kinh nhân, e phải
chuẩn bị gấp đôi mới dám xung kích thần huyền.”
“A… Công pháp càng cao, càng lợi hại, thì đột phá càng khó, ít nhất phải
chuẩn bị gấp đôi những gì ngươi có, số lượng thực quá kinh nhân…”
Ngụy Tác không ngừng thi triển Động Hư bộ pháp, nhắm hướng Vân Linh đại lục
bắc bộ. Nơi này ở ngoài Thiên khung phía tây bắc, cách Thiên khung năm vạn
dặm, cách Hải Tiên thành ít nhất mấy trăm vạn dặm. Theo Ngụy Tác tính toán, cứ
dùng Động Hư bộ pháp về đến thành trì trong Thiên khung rồi qua truyền tống
pháp trận trung chuyển, về Hải Tiên thành, tìm cách hội hợp cùng bọn Cơ Nhã.
“Kia là…”
Liên tục phát động Động Hư bộ pháp ạ, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhanh chóng
vượt được bảy, tám nghìn dặm, cả hai đột nhiên thấy hư không cách hai nghìn
dặm rực lên thanh sắc quang trụ.
“Tam thanh khóa hư đài!”
Hai người cơ hồ nhận ra ngay thanh sắc quang trụ đột nhiên từ hư không rọi
xuống là gì.
Hai làn khí tức rung động, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên còn cách một, hai nghìn
dặm cũng cảm tri được.
“Công Đức tông tông chủ và Đăng Tiên tông tông chủ!”
Một khí tức không lạ gì đối với Linh Lung Thiên, với Ngụy Tác lại càng không,
nên cùng biến sắc.
Mục lực cả hai bất phàm, tích tắc cảm thụ được khí tức thì đãn hìn ra trong
thanh sắc quang trụ có bốn người.
-o0o-