“Nói ra thì là đại thu hoạch bất ngờ, vốn tại hạ chỉ mong thu được Động Hư bộ
pháp và Cổ hoàng đoạt binh thuật nhưng không ngờ các hạ còn có được cả Đại đề
tu di và Đại thừa pháp.” Minh Đức mỉm cười nhìn Ngụy Tác, “Đại thừa pháp âm là
vô thượng truyền thừa của đại năng mạnh nhất Công Đức tông đã để lại Thất bảo
mật địa, chắc các hạ khi nghe thiền âm mà được truyền pháp? Nếu không có Trạm
Đài đạo hữu tương trợ, Động Hư bộ pháp phối hợp với Đại thừa pháp âm thì thần
huyền trở xuống, các hạ là vô địch.”
“Thần huyền trở xuống không ai địch nổi?” Trạm Đài Linh Lan tỏ ẻ kinh ngạc,
“Đại thừa pháp âm là cường pháp nào?”
“Trực tiếp dùng chân ngôn dấy lên uy năng tăng thêm cho mình.” Minh Đức giải
thích: “Minh Ninh bị thuật này trọng thương, không còn cả sức trả đòn.”
“Cũng như viễn cổ vô thượng chân ngôn mật pháp…” Trạm Đài Linh Lan giật giật
chân mày, biết không tầm thường.
“Tìm được truyền thừa của Hư Không đạo nhân không dễ.” Ngụy Tác nhìn Minh Đức
cười lạnh.
“Việc này không giấu Ngụy đạo hữu.” Minh Đức mỉm cười, “Tu sĩ có thể dẫn Thiên
khung chi uy không phải Minh Ninh mà là mỗ tìm được.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng lóe lên mục quang, nhìn Trạm Đài Linh Lan,
“Tức người đó là ngươi?”
Trạm Đài Linh Lan cười bảo: “Tại hạ chỉ biết chút chút, cần điển tịch Công Đức
tông lấy được trong Đạo Huyền điện của Vân Giới tông.”
“Hư Không đạo nhân mạnh đến độ có thể lợi dụng uy năng Thiên khung?” Ngụy Tác
sầm mặt, ngầm truyền âm cho Linh Lung Thiên.
“Đừng nói đế tôn cấp cường giả, dù Thông Thiên đại đế và Bất Hủ đại đế cũng
không hiểu được thần diệu của Thiên khung. Hư Không đạo nhân không thể lợi
dụng nổi uy năng Thiên khung, tối đa là biết hư không cấm chế chi pháp, vạn
nhất lợi dụng uy năng của Thiên khung không thành thì dẫn uy năng của Thiên
khung vào hư không loạn lưu, không bị phản nghịch.” Linh Lung Thiên truyền âm.
“Tối đa là che một tầng ô bảo vệ cho người dẫn uy năng của Thiên khung là
cùng.” Ngụy Tác cười lạnh với Trạm Đài Linh Lan và Minh Đức, “Ngay cả Hư Không
đạo nhân còn không chạm đến Thiên khung chi uy, bằng vào các ngươi thì thật
chết cười.”
“Các vị biết càng nhiều, tại hạ càng lúc càng có hứng.” Trạm Đài Linh Lan
không nổi giận, nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mỉm cười.
“Các ngươi định đối phó bọn ta thế nào?” Ngụy Tác hỏi Trạm Đài Linh Lan và
Minh Đức.
“Lần trước tại Chập Khí hải chắc các hạ đã nghe Lưu Chân Võ nói Công Đức tông
có Phổ độ thần quang.” Minh Đức mỉm cười, “Lần này định dùng thuật này với
Ngụy đạo hữu.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, thoáng biến sắc, chợt rùng mình. Nhất
thời, cả hai không nghĩ đến việc này.
“Xem các ngươi giở lắm trò thế này, tất không dễ thi triển nhỉ?” Ngụy Tác trấn
định tâm thần, hỏi.
“Thuật này thi triển không dễ, cần dùng Phổ độ thần quang liên tục độ hóa mười
ngày mới xong. Thi triển cũng rất hao tổn chân nguyên và tâm thần, tu vi như
tại hạ khó thành. Bất quá có lưỡng vị thái thượng trưởng lão phối hợp thì
được.” Minh Đức mỉm cười: “Mười ngày sau, hai vị sẽ là người của Công Đức
tông, là hộ pháp.”
“Gian thương, làm sao đây?” Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác, lần này nó
thật sự sợ, nếu bị đối phương khống chế tư tưởng thì thật sống không bằng
chết.
Vù!
Ngụy Tác đột nhiên bắn ra quang hoa với khí tức hủy diệt.
Tuyệt diệt kim đơn!?
Tình hình rất tệ, gã có cảm giác nguy hiểm chưa từng có, Phổ độ thần quang cần
Minh Đức và hai lão bất tử liên thủ mới có thể thi triển thì cực kỳ đáng sợ,
gã không dám mạo hiểm đợi sau khi Phổ độ thần quang phát động mới phá cấm chế.
“Ngần ấy Tuyệt diệt kim đơn!”
“Y biết cách luyện chế Tuyệt diệt kim đơn! Tuyệt diệt kim đơn một viên cũng là
chí bảo, mà y lại có nhiều thế!”
Khổ Hàn trưởng lão và Thanh Thiên đạo nhân giật mình.
Ngụy Tác liên tục ném hơn mười viên Tuyệt diệt kim đơn!
“Ầm!” “Ầm!”
Từng viên Tuyệt diệt kim đơn trực tiếp ném vào kim sắc quang tráo, uy năng
không hề phát ra, thấu vào hư không, đồng thời tiếng nổ kinh thiên từ hư không
cực xa vọng về, quang tráo đột nhiên rung lên kịch liệt như sắp sụp đổ.
“Hữu dụng! Gian thương, mau ném!” Linh Lung Thiên hưng phấn kêu to.
Ngụy Tác cũng thoáng tỏ vẻ vui mừng, từng viên Tuyệt diệt kim đơn liên tục ném
vào kim sắc quang tráo.
“Ầm!” “Ầm!”
Tiếng nổ như từ hư không xa tắp truyền lại, kim sắc quang tráo xuất hiện vô số
vết nứt.
“Không cần xuất thủ, y không thoát được đâu.” Nhãn kiến thử mạc, Minh Đức hòa
Khổ Hàn trưởng lão, Thanh Thiên đạo nhân đô chuẩn bị mã thượng thi pháp tòng
ngoại diện đả nhập, công kích Ngụy Tác, đãn thị Trạm Đài Linh Lan khước thị y
cựu đạm nhiên xử chi, nhượng tam nhân bất dụng thi pháp.
“Cấm chế quỷ quái gì mà không thể phá được?” Linh Lung Thiên cuống lên.
Tích tắc đó, Ngụy Tác liên tục ném hơn hai mươi viên Tuyệt diệt kim đơn, tất
cả đều dùng kim đơn của các tông chủ và lão bất tử chặn gã ở Chập Khí hải
luyện chế thành. Thần thông của họ không so được với lão bất tử của Công Đức
tông nhưng chân nguyên tu vi, kim đơn uy năng thì không kém, ngần ấy Tuyệt
diệt kim đơn phát nổ, như mấy thần huyền đồng thời thôi động cường pháp, cả
tòa thành trì e cũng tan ngay nhưng kim quang quang tráo cỏ vẻ đã nứt nhưng
không vỡ t.
Ngụy Tác nhăn nhó dừng tay.
Kim sắc quang tráo thượng xuất hiện vô số vết nứt nhưng Tuyệt diệt kim đơn ném
thêm vào mà quang tráo vẫn trơ ra.
“Ngụy huynh quả nhiên nhiều đồ tốt, ngần ấy Tuyệt diệt kim đơn thật đáng kinh
ngạc.” Thấy Ngụy Tác nhăn nhó dừng tay, Trạm Đài Linh Lan mỉm cười: “Bất quá
Ngụy đạo hữu không cần phí sức, nói thật đạo cấm chế đã bị Ngụy đạo hữu phá,
chỉ là để tan biến thì phải sau mười ngày, cả tại hạ bảy ra cũng không tiêu
trừ được, vì theo thời gian thi pháp Phổ độ thần quang mà bày.”
“Trận bàn từ lúc bố trí đã được bí thuật ném vào hư không, không biết cách đây
bao xa. Tuy uy năng Tuyệt diệt kim đơn chấn động đã phá hoại trận bàn, nhưng
từng tầng uy năng suy kiệt thì tới được đây phải mười ngày.” Trạm Đài Linh Lan
nhìn Ngụy Tác rồi mỉm cười bổ sung, “Tại hạ chỉ có một trận bàn này, hiện tại
bị Ngụy huynh phá mất, sau này Ngụy huynh phải bồi thường.”
“Bồi thường cái đầu ngươi, cười cái gì!” Linh Lung Thiên không nhịn được, mắng
to. Trạm Đài Linh Lan định dồn cả hai vào đất chết mà còn cười, như bằng hữu
thì thật nó cũng không nén được.
“Đời sau của hóa hình đại yêu, tại hạ cũng thấy hưng thú, sẽ nghiên cứu kỹ.”
Trạm Đài Linh Lan vẫn mỉm cười.
“Gian thương! Còn cách nào nữa không, không phải bình thường ngươi vẫn quỷ kế
đa đoan hả?” Linh Lung Thiên rợn tóc gáy truyền âm cho Ngụy.
Ngụy Tác cũng ướt đầm lòng tay, nhất thời trong óc lóe lên vô số chủ ý nhưng
không nghĩ ra cách gì hợp lý.
“Lưỡng vị thái thượng trưởng lão, chúng ta bắt đầu.” Minh Đức nghe Trạm Đài
Linh Lan và Ngụy Tác đối thoại thì càng chắc, mỉm cười nói với Khổ Hàn chân
nhân và Thanh Thiên đạo nhân. Y lấy ra một thuần kim kim sắc liên đài, đặt
ngoài kim sắc quang tráo rồi xếp bằng lên đó.
Khổ Hàn chân nhân và Thanh Thiên đạo nhân cũng lấy ra thuần kim liên đài, đặt
hai bên Minh Đức rồi thong thả ngồi xuống.
“Úm… Ma… Ni… Bát… Mê… Hồng…”
Cả ba cùng bắt một pháp quyết, ngâm tụng những lời không khác gì phổ thông
phật tông Lục tự chân ngôn chú chỉ là vận luật khác hẳn. Cả ba ngâm vịnh, đỉnh
đầu hóa ra kim phật hở bụng hở ngực, cao cỡ một thước.
Ba kim phật phát ra quang hoa dung hợp lại, hình thành phật quang ánh lên vô
số cổ tự phạn văn.
Trạm Đài Linh Lan thân ảnh loáng lên, lùi lại.
Phật quang khuếch tán, bao lấy cả kim quang quang tráo.
“Oành!”
Ngụy Tác cảm thấy có vô số thiền âm cổ quái cực độ chui vào óc, như định đánh
tan ý thức gã.
Phổ độ thần quang, dùng chân ngôn chú pháp phát động, nhưng là thần thức xung
kích chi pháp cổ quái cực độ, đem thần thức, ý chí thay vào đầu óc của tu sĩ
bị xung kích.
“Thành phật… Thành phật… Thành phật…” Não hải đột nhiên bị đục thủng
nghìn vạn lỗ, vô số kim sắc đại phật ngâm xướng trong đó, hòng khiến Ngụy Tác
quên bản thân mà thành kim phật.
-o0o-