Thông Thiên Chi Lộ

Chương 841: Thần huyền cũng không thể ngăn nổi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“A…” thân thể Minh Ninh nát thành mấy mảnh, huyết nhục sáng lên tinh quang
như bốc cháy chứ không chết.

“Minh Ninh sao lại bị đối phương quát to là thổ huyết! Thi pháp cũng bị cắt
ngang. Thật ra là thuật pháp gì! Uy năng hơn hẳn Công đức chân ngôn chú!”

“Minh Ninh bị y đánh nát nhục thân!”

Tất thảy đều chấn kinh, đều hít hơi lạnh.

“Động Hư bộ pháp… lẽ nào là Động Hư bộ pháp, ngươi là ai!” La đại trưởng lão
vung thanh trúc trượng, thanh sắc thần quang tràn ra, uy năng kinh nhân như
dựng lên trời xanh.

Tựa hồ là một môn dung pháp bí thuật, hòa uy năng thuật pháp và thanh trúc
trượng làm một, thanh trúc trượng không tầm thường nên uy năng thanh sắc
thương khung cơ hồ giữ cứng Ngụy Tác trên không trung.

“Ngươi nhìn gì thế hả, rõ ràng là Đả tử cẩu bộ pháp, bí thuật của Đại Doanh
phong.” Linh Lung Thiên đột nhiên lên tiếng ngay sau lưng La đại trưởng lão,
nó đi tới như cùng La đại trưởng lão xưng huynh gọi đệ, sánh vai hân thưởng
trận giao đấu.

“Phổ thông đệ tử Đại Doanh phong này là ai? Dám nói thế với La đại trưởng
lão!”

“Thật ra là việc gì? Là ai hả?” Các tu sĩ thấy cảnh này đều phát cuồng, Đại
Doanh phong mọc ra một Ngụy Tác đã khiến họ tê dại đầu óc, hiện tại lại xuất
hiện một đệ tử thế này thì thật hoang đường, nó còn ra vẻ nghênh ngang, nói là
La đại trưởng lão không biết quan sát.

Cơ hồ khi Linh Lung Thiên đến sát La đại trưởng lão, thần quang lóe lên trong
mắt lão, bắn ra bạch quang, hóa thành dòng thác như ngân long lao lên trời, xô
vào Linh Lung Thiên.

“Phù!”

Hôi quang lóe lên, Linh Lung Thiên trực tiếp xuyên qua màn thác, đến cạnh La
đại trưởng lão.

La đại trưởng lão và các thái thượng trưởng lão, chân truyền đệ tử biến sắc vì
La đại trưởng lão tắt hết quang hoa, thanh sắc thương khung đột nhiên tan đi.

“Đây là đả cẩu bổng hả, để ta xem.” Càng khó tưởng tượng nổi là La đại trưởng
lão bị “đệ tử Đại Doanh phong” đó vỗ vai, lấy mất thanh trúc trượng.

“Vốn ta không định giết ngươi nhưng ngươi quá độc ác.”

Cùng lúc, Ngụy Tác lại lên tiếng, như chư thiên thần phật trợ giúp, vô số pháp
chung, pháp luân quay tít, uy năng vô hình lại xung kích lên Minh Ninh.

“A!”

Minh Ninh gần như bị đánh tan thành máu, chỉ còn một dải tinh quang và thanh
sắc thần cầm vẫn chói lòa quang hoa.

“Xoẹt!!”

Ngụy Tác lại thi triển Đại đề tu di, bạch sắc tu di thần sơn kinh nhân cực độ
tiếp tục ép xuống.

Hư không chấn động, uy năng giữ cứng sương máu do Minh Ninh hóa thành, tinh
quang và thanh sắc thần cầm trên hư không, không ai ngờ lại xảy ra việc này,
không kịp ngăn cản.

“Dám trà trộn vào Công Đức tông, ngươi lớn mật lắm!”

Cùng lúc, giọng nói thanh linh xen lẫn vô thượng uy nghiêm từ hư không đột
nhiên vang lên. Là Công Đức tông tông chủ.

“Chát”

Quang vũ chói lòa đột nhiên từ hư không trút xuống.

Dao động kinh nhân chấn nhiếp tất cả, khí tức kinh nhân Thần huyền cảnh đại
năng đặc hữu triệt để áp đảo Đại đề tu di của Ngụy Tác.

“Chát.”

Một con mắt trong màn sương máu của Minh Ninh đột nhiên mở ra, mang theo vô
thượng thần uy, như Công Đức tông tông chủ ở đầu kia hư không nhìn Ngụy Tác,
từng dải tinh quang vấn vít hắc sắc thần văn nhìn vào gã.

“Choang!”

Ngụy Tác sáng rực ngân sắc thần quang, tiếng góc vào thần thiết.

Máu từ lưng Ngụy Tác chảy ra, từ ngực thấu ra sau lưng thủng một lỗ cỡ hai nắm
tay, cả xương sống cũng gãy.

Minh Ninh là thân truyền đệ tử cả tông chủ, cực kỳ trọng yếu, rất có thể xung
kích thần huyền,trên mình có lạc ấn của Công Đức tông tông chủ, tương tự Chân
Võ chi môn, khác nào Công Đức tông tông chủ ở cách vô tận hư không sát giết
địch.

“Tông chủ!” Thủ đoạn kinh thế hãi tục này khiến người ta kính sợ, nhiều đệ tử
Công Đức tông kêu lên. Thân thể bị đánh như thế, cả xương sống cũng gãy thì
không ai chịu nổi.

“Oành!”

Nhưng ai nấy kinh hãi vì Ngụy Tác thi pháp không hề đình trệ, bạch sắc tu di
thần sơn che kín đất trời, giáng xuống.

“Ngươi!” Công Đức tông tông chủ gầm lên kinh nộ dị thường, tựa hồ không ngờ
Ngụy Tác dính một đòn như thế mà không hề phản ứng.

Giọng nói ngừng bặt, uy năng ép xuống khiến tinh quang và thanh sắc thần cầm
trong sương máu đều tan vỡ, Minh Ninh tựa hồ kêu lên thảm thiết, con mắt trên
hư không bị đánh tan.

“Chát!” Cùng lúc, mi tâm Ngụy Tác xuất hiện một con mắt, bạch sắc thần quang
vô cùng vô tận bắn ra, trong vòng hơn mười dặm bị thần quang nuốt chửng.

“Hoàng Thiên diệt thức nhãn! Đây là vô thượng bí thuật của Hoàng Thiên đạo! Y
lại biết thuật pháp này!”

“Trời đất, thuật pháp gì mà có thể cách tuyệt cảm tri!”

“Y ở đâu?”

Nhất thời, vô số người kêu gào.

“Giáo huấn ngươi một chút.” Nhang tiếng hô bị Ngụy Tác bình tĩnh dẹp yên. Gã
bước đến cạnh Linh Lung Thiên, vừa lên tiếng là sư tôn Trần Mật ban nãy đòi
bắt gã chợt rùng mình hộc máu.

“Cách!”

Linh Lung Thiên xé khối tinh kim, một vật màu xanh được nó lấy ra, nhét vào
tay Ngụy Tác. “Lão đầu, phiền ngươi một chút.” Chát, đồng thời nó đánh ngất La
đại trưởng lão đang không thể động dụng chân nguyên, có thần thông cũng không
thể thi triển, ném đi.

Không hề dừng lại, Ngụy Tác dồn chân nguyên vào “Tam thanh khóa hư đài”.

“Tam thanh khóa hư đài” phát ra thanh quang, vô số quang phù quay tít, hình
thành thanh sắc quang trụ xung thiên, không gian chi lực khôn tả xuất hiện.

“Thúc!”

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tan biến vào quang trụ của Tam thanh khóa hư đài.

“Xoẹt!!”

Hư không lại chấn động, hỏa hồng sắc quang diễm tốc độ còn kinh nhân hơn sao
băng, như xé đất trời, từ ba mươi ba tphật quang thánh sơn bắn ra.

Đại Di phong sụp đổ, thanh sắc thần quang cự hoàn trên lưng núi đứt gãy, từng
tòa tinh kim bình đài rơi xuống.

Cơ hồ mọi trưởng lão và lão bất tử đều dấy lên quang hoa, liên thủ bảo vệ đệ
tử Công Đức tông trên Đại Di phong.

Là một cấm chế kinh nhân của Công Đức tông hoặc là bí thuật kinh thiên, do lão
bất tử trong ba mươi ba phật giáo thánh sơn phát ra, cũng có thể Công Đức tông
tông chủ quá tức giận mà sử dụng bí pháp.

Nhưng hỏa hồng sắc quang diễm vẫn chậm một bước.

Bắn tới chỗ Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thì “Tam thanh khóa hư đài đã uy năng
hao tận, hóa thành tro tàn.

Hỏa hồng sắc quang diễm tan một nửa vào hư không, hóa thành hồng sắc bảo liên,
vô số cánh hoa quay tít như lưỡi dao.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đã khuất khỏi Đại Di phong.

“La đại trưởng lão!”

Lão bất tử có linh quang hình thành hình bảo hoa to như lâu các rống lên, hút
La đại trưởng lão lại.

“Đại đề tu di!”

La đại trưởng lão tỉnh lại, mục quang lóe lên, tựa hồ đã hiểu, kêu lên bốn chữ
Đại đề tu di.

“Đại thừa pháp âm!”

“Đó là lĩnh ngộ cao nhất của Đại Thừa tổ sư: Đại thừa pháp âm!”

“Y lấy được Đại thừa pháp âm của sư tổ tạo ra Thất bảo mật địa!”

La đại trưởng lão lại gào lên loạn xạ, như sắp thổ huyết, đấm ngực kêu. “Đại
thừa pháp âm!”

Lão bất tử còn lại cũng nhợt nhạt mặt mày.

“Ầm!”

Nhiều tảng đá từ Đại Di phong lăn xuống.

“Động Hư bộ pháp… Hoàng Thiên đạo chân truyền đại đệ tử Lưu Chân Võ đã chết
ở Tịch Diệt hải, lẽ nào là y?” Nhiều người nghĩ đến tên một “sát thần”.

“Nhưng sao y lại trà trộn vào Công Đức tông, lại có được truyền thừa như Đại
đề tu di và Đại thừa pháp âm!” Đại Di phong vẫn lăn đá, như lăn vào lòng mọi
tu sĩ.

“Y lấy được đến hai môn truyền thừa!” Minh Đức đứng im trên không trung, cũng
kinh ngạc, khác với những nhân vật trọng yếu của Công Đức tông là trừ kinh
ngạc thì đáy mắt y còn toát lên chút hoan hỉ.

“Xoẹt!”

Cơ hồ đồng thời, thanh quang lóe lên, vô số quang phù tiêu tan trên hư không,
thân ảnh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hiện ra ở chỗ khác.

“À!”

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vừa hiện ra, nhìn quanh thì tỏ vẻ kinh ngạc.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận