“Mau ngoan ngoãn quỳ xuống lại mười bảy, mười tám cái rồi nhận lỗi, chưa biết
chừng ta sẽ tha mạng.” Chu Lăng điều khiển phi độn pháp bảo bạch sắc ngọc như
ý đưa Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đến ba mươi ba phật quang thánh sơn trong
vùng sâu nhất của Công Đức tông.
“Được rồi, tốt nhất ngươi đừng nói nữa không ta lại buồn nôn.” Linh Lung Thiên
khinh bỉ.
“Ngươi!” Chu Lăng trợn tròn mắt, không hiểu nổi Linh Lung Thiên, vừa nãy nó
còn sợ hãi mà giờ đã vênh vang như thế.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.” Chu Lăng không nói gì nữa mà cười
lạnh.
Đến gần cấm chế của ba mươi ba phật quang thánh sơn, một bạch bào lão nhân như
quỷ mị từ hư không lóe lên, kiểm tra lệnh phù của Chu Lăng rồi phất tay, lưu
ly phật quang cấm chế xuất hiện một thông đạo, để Chu Lăng đi vào.
“Đấy là Thất bảo mật địa?”
“Gần chỗ chúng ta đang tới…”
“Trong đó thì con ruồi cũng không thoát, ngần ấy cấm chế cấp thần quân…”
Ngụy Tác từng đến phúc địa của Công Đức tông nên trong lúc truyền âm đối thoại
với Linh Lung Thiên thì đã quan sát Đại Từ phong cạnh Thất bảo mật địa.
Đại Từ phong trông còn cao hơn Thất bảo mật tại Đại Phác phong hơn nghìn
trượng, bao trùm trong bảo lam sắc phật quang, phật quang, hình thành hình di
lặc phật khổng lồ. Giữa hai ngọn cách nhau trăm dặm, qua bề ngoài thì Đại Từ
phong rộng gấp mấy lần Thất bảo mật địa, nhưng không thể nhìn rõ tình hình cụ
thể bên trong.
Chu Lăng cười lạnh dùng phi độn pháp bảo đưa Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đến
gần phật quang Đại Từ phong thì một chân truyền đệ tử mặc ngân sắc pháp y từ
trong phật quang lao ra, đưa cả ba vào.
Thông qua phật quang cấm chế, Đại Từ phong có năm ngọn núi, bốn ngọn là đá
thường, um tùm cây cối, ngọn ở giữa ánh lên ngân hắc sắc quang hoa sôi trào
như không gian quanh đó bị uốn cong. Rõ ràng, ngọn núi đó là Nguyên Từ sơn.
Công Đức tông chân truyền đệ tử mặc ngân sắc pháp y cùng Chu Lăng đáp xuống.
“Minh Ninh cũng ở đây.” Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thấy trênn gọn núi ở phía
đông Nguyên Từ sơn có một vách đá được đẽo thành đại phật, Minh Ninh mặc kim
sắc thiền y đứng trên bàn tay phật, bất động nhìn ngân hắc sắc quang hoa lấp
lóe.
Đệ tử mặc ngân sắc pháp y và Chu Lăng không gặp Minh Ninh mà trực tiếp đi về
phía Nguyên Từ sơn.
“Gian thương, chúng đang ngầm truyền âm, bảo chân truyền đệ tử an bài chúng ta
vào chỗ hung hiểm nhất.” Linh Lung Thiên ngần truyền âm với Ngụy Tác.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, thoáng sau đáp xuống một bình đài trong Nguyên
Từ sơn, Nguyên Từ sơn phát ra ngân sắc quang mang dày mấy trăm trượng, trong
núi có không ít cây cối nhưng cả ngọn núi, đất đá bùn lầy đều ánh lên màu đen
pha bạc, lấp lánh u quang.
“Minh Ninh sư huynh có lệnh, vào Nguyên Từ sơn không được lười nhác, trong ba
ngày mà không tìm được nổi một viên Nguyên từ bảo thạch thì không được phát
linh thạch mà phải tìm cho kỳ được Nguyên từ bảo thạch. Trong ba ngày, tìm
được hơn ba viên Nguyên từ bảo thạch sẽ có thưởng.” Chân truyền đệ tử mặc ngân
sắc pháp y chỉ vào quyển da, “Trong này có ghi rõ ai phụ trách khu vực nào.”
“Ngươi cho bọn ta vào chỗ hung hiểm nhất hả.” Linh Lung Thiên cố ý nhìn chân
truyền đệ tử mặc ngân sắc pháp y và Chu Lăng.
“Ở đây không có phần cho các ngươi nói, không thì ta ném các ngươi vào.” Chân
truyền đệ tử mặc ngân sắc pháp y mặt mũi lạnh tanh nói.
“Đúng là làm phách.” Linh Lung Thiên lẩm bẩm.
“Ngươi nói gì?” Đệ tử mặc ngân sắc pháp y mắt lóe xuất lệ mang.
“Không có gì, đi thôi.” Linh Lung Thiên tỏ vẻ chịu nhịn, cùng Ngụy Tác đi về
phía Nguyên Từ sơn.
“Còn một điểm phải nhớ, phát hiện việc gì đặc biệt quỷ dị ly kỳ thì phải hồi
báo, sẽ được thưởng.” Chân truyền đệ tử mặc ngân sắc pháp y bổ sung.
“Minh Ninh sao lại đứng nhìn ngọn núi này, y có ý gì, lẽ nào Nguyên Từ sơn có
gì lạ?” Chân truyền đệ tử bổ sung câu đó, Linh Lung Thiên đâm ra hoài nghi.
Ngụy Tác hoài nghi, mở tấm da ra, vị trí trong đó là một khe núi gần Nguyên Từ
sơn.
“Y đúng là quan tâm đến chúng ta, ở chỗ này, đệ tử bình thường chắc mất nửa
ngày mới tới được, ba ngày cũng đừng mơ lấy nổi một viên Nguyên từ bảo thạch.”
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vào ngân hắc sắc quang hoa, Linh Lung Thiên lẩm
bẩm.
Nguyên Từ sơn có nguyên từ chi lực thập phần kinh nhân, đi vào là thân thể cả
hai chợt nặng gấp mấy lần. Nếu phổ thông tu sĩ đi trong này sẽ như buộc túi
cát mấy trăm cân lên chân, phi thường cật lực. Bất quá phân lượng này đối với
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên coi như bằng không, chỉ không muốn Chu Lăng và
chân truyền đệ tử mặc ngân sắc pháp y hoài nghi, cả hai ra vẻ vất vả.
“Quả nhiên là thiên nhiên yên pháp.” Ngụy Tác vừa đi vừa thăm dò, phát hiện
đừng nói phát ra chân nguyên, ngay cả thể nội chân nguyên và kim đơn đơn khí
cũng lưu động khác thường, không thi triển thuật pháp, ngay cả đại đạo linh âm
ở Tiểu Lăng cốc và bí pháp từ chân tiên thần văn cũng không thể thi triển.
Địa Mẫu cổ kinh vẫn có thể sử dụng, khiếu vị tự nhiên nối với địa mạch, nhưng
nguyên khí rút được lại không thể đem ra thi pháp.
Nguyên từ chi lực ở địa mạo này còn hút tinh kim càng kinh nhân, một cục sắt
vào đây nặng gấp mấy trăm lần. Tu sĩ tầm thường mà phải đào thì chỉ còn cách
dựa vào vật cứng, nhưng Chu Lăng và ngân sắc pháp y đệ tử dẫn họ vào lại không
nhắc nhở chuẩn bị, rõ ràng cố ý khiến họ chịu thiệt.
“Cật lực” đi một lúc trong Nguyên Từ sơn, mục lực Ngụy Tác và Linh Lung Thiên
cũng không nhìn rõ mọi thứ ở ngoài, tức thì động tác nhanh hẳn.
“Gian thương, bên dưới tảng đá ở gốc dây leo, nguyên từ chi lực hơn hẳn chỗ
khác, chắc là Nguyên từ bảo thạch.”
Ngụy Tác lật tảng đá mấy nghìn cân lên, đào thêm mấy thước, lấy ra một viên
ngân hắc sắc lăng hình tinh thạch cỡ ngón tay. Tinh thạch này nặng gấp mấy
huyền, ánh lên lấp lánh, có lực hút kỳ lạ, tóc gã cũng bay về phía tinh thạch.
“Nguyên từ bảo thạch mà nhiều thì có thể luyện chế được một món dị bảo. Gian
thương, chúng bảo chúng ta vào đào khoáng, chi bằng đi tìm một phen…”
“Được.” Ngụy Tác gật đầu, lật mấy nghìn cần đá lên che dấu vết, “Chúng ta đến
đó.” Gã chấm lên tấm da mà ngân sam chân truyền đệ tử đưa cho, nơi đến là một
loạn thạch sơn cốc cách hẻm núi đích không xa.
“Đến đó làm gì?” Linh Lung Thiên nhận ra ánh mắt Ngụy Tác có vấn đề.
“Chỗ chứng muốn chúng ta đến là địa mạo Lãng xuyên khổng trong Nguyên từ địa
mạo, nền rất mỏng, bên dưới nhiều lòng rỗng, tu sĩ dễ rơi xuống. Theo Địa Mẫu
cổ kinh, sơn cốc cạnh địa mạo Lãng xuyên khổng rất có thể có tự nhiên khoáng
mạch hình thành do sức nước, địa mạo Nguyên Từ sơn khó bố trí cấm chế, chưa
biết chừng chúng ta cũng sẽ như Thiên Kiếm tông lợi dụng Ma văn hung mạch để
vào Bắc Mang di tích, thông qua nguyên từ khoáng mạch đến Thất bảo mật địa.”
Ngụy Tác giải thích, “Tự nhiên thủy thực khoáng mạch thường trống, gọi là Thủy
long đạo, chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian mở đường, vận khí tốt thì mấy
chục dặm cũng qua được.”
“Chủ ý không tệ. Trong đống đá kia, có lẽ có Nguyên từ bảo thạch.”
“Cương nha muội, cố ý hả, rõ ràng là tinh kim!”
“Mặc kệ là tinh kim hay Nguyên từ bảo thạch, hữu dụng là được.” Linh Lung
Thiên cảm tri cực kỳ đặc biệt, như đại sư đào khoáng trời sinh, dọc đường có
tinh kim tốt và Nguyên từ bảo thạch đều bị nó và Ngụy Tác đào ra. Đến sơn cốc
gã nói, trong tay áo Linh Lung có hơn ba mươi viên Nguyên từ bảo thạch. “Chúng
ta đào ở đây, bất quá phải cẩn thận, ở đây không thể phi độn, rơi xuống thì
phiền.” Ngụy Tác đến gần loạn thạch sơn cốc ở mé nam Nguyên Từ sơn, cảm tri
một lúc thì vạch một vòng tròn, bảo Linh Lung Thiên đào xuống.
“Gian thương, cổ kinh của ngươi quả nhiên cũng khá.” Đại khái đào được trăm
trượng, Linh Lung Thiên lẩm bẩm, bên dưới có tiếng nước chảy, đất và đá lỏng
ra, có dung động đủ cho mấy người dàn hàng mà đi.
Cả hai nhảy vào, Ngụy Tác đi trước, nhắm vào trong núi.
“Ngần ấy Nguyên từ bảo thạch!” Đi chừng hơn mười dặm, Linh Lung Thiên và Ngụy
Tácđều nhìn nhau, trên vách đá phía trước găm đầy Nguyên từ bảo thạch. “Thủy
long đạo” địa mạo, theo Địa Mẫu cổ kinh chú giải, là dòng nước trong khoáng
mạch chảy mà hành hình thành, sau đó dòng nước đổi hướng hoặc biến mất, để lại
những lòng động rỗng, Nguyên từ bảo thạch này đều được nước gột rửa thành tròn
xoe, phải đến mấy trăm viên.
Nguyên từ bảo thạch không tụ tập, mà phân bố rải rác như tinh thạch, thỉnh
thoảng tìm được một viên, mấy trăm viên Nguyên từ bảo thạch tụ tập lại là hiếm
có, số lượng như thế đủ luyện chế một món pháp bảo không tệ.
Ngụy Tác không hề khách khí, móc hết mấy trăm viên Nguyên từ bảo thạch, cho
Linh Lung Thiên thu vào tay áo không đáy.
Lòng Nguyên Từ sơn hay có “Thủy long đạo” đan nhau, cực kỳ phức tạp. nhưng
Ngụy Tác có Địa Mẫu cổ kinh nên nắm chắc phương hướng, nhanh chóng đến chỗ
cách Thất bảo mật địa mấy chục dặm.
Vận khí cả hai không tệ, trừ thuận tiện phát hiện hơn mười viên Nguyên từ bảo
thạch thì trong Thủy long đạo chi thường có thông đạo dài phải đào chỉ là mấy
dặm.
“Hình như không ổn…”
“Có khí tức khác thường!”
Đi thêm mấy dặm, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đột nhiên dừng lại.
Ngụy Tác cảm giác địa mạch thay đổi hẳn, Linh Lung Thiên thì thấy có khí tức
lạ.
“Khí tức lạ?” Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt. Cảm tri kỹ thì thấy dị hương.
Thần huyền khí tức!
Rõ ràng là thần huyền khí tức!
“Sao lại như thế! Địa mạch lẽ nào có thần huyền đại năng?” Ngụy Tác và Linh
Lung Thiên nhìn nhau, đều nhận ra đối phương có nét không dám tin xen lẫn kinh
hãi.
-o0o-