Trăng lên giữa trời, Tiểu Lăng cốc cực độ không linh tĩnh mật, sương mỏng
loang dần, thi thoảng có tiếng cành khô rơi xuống.
Ngụy Tác đứng cạnh tảng đá trong thạch thất, hơi nhíu mày.
Từ lúc lão nhân họ Tiền cho biết những việc không ghi trong điển tịch, đưa gã
đến chỗ ở của tu sĩ họ Chung và thạch thất này thì đã qua mấy ngày.
Tu sĩ họ Chung ở trong một thạch thất cực kỳ phổ thông, gã ngầm đưa Linh Lung
Thiên đến mà cũng không tìm được gì.
Chỗ ở của tu sĩ họ Chung đã đành, nhưng thạch thất này tạo cho Ngụy Tác cảm
giác rất lạ.
Không hề có linh khí dao động, không có đại năng khí tức, thật ra có gì cổ
quái, Ngụy Tác tìm hiểu mấy lần mà không hề phát hiện.
“Lẽ nào là ta nhầm?”
Ngụy Tác lắc đầu, ngồi xuống tảng đá.
Đây là một tảng đá cực kỳ thông thường, gã đã xem qua, không có gì bất phàm.
Đoạn gã bố trí một cấm chế, hai màn sáng phong tỏa lối vào thạch thất, lấy
viên Bàn cổ cự chập yêu đơn đang luyện hóa ra.
Ban đêm không ai tới Tiểu Lăng cốc, chỉ còn hai ngày là Thất bảo mật địa khai,
nên gã định triệt để luyện hóa ở đây xem có thần diệu gì.
Mấy hôm nay gã lén luyện hóa, Bàn cổ cự chập yêu đơn chỉ còn hơn nữa, tu vi
của gã tuy đề thăng, dần đạt Kim đơn tứ trọng hậu kỳ điên phong nhưng chưa
nhận ra thần diệu gì khác của yêu đơn.
Đột nhiên, Ngụy Tác vừa phát ra thủy linh khí tức, bao lấy Bàn cổ cự chập yêu
đơn, thì thanh âm linh vận cực độ vang lên trong thức hải, hai tầng cấm chế
cách tuyệt thanh âm và khí tức cũng không hề ngăn được.
“Đây là thanh âm gì?” Ngụy Tác cả kinh, dừng tu luyện, cầm Bàn cổ cự chập yêu
đơn trảo ngưng thần lắng nghe.
Âm thanh đó tạo cho gã cảm giác phi phàm, như lúc từ chân tiên thần văn nghe
được tiên âm truyền pháp, tựa hồ càng tiếp cận tự nhiên, không có khí tức nhân
gian.
“À…”
Gã hơi run lên vì thanh âm linh vận cực độ lại vang vọng, hàm chứa tự nhiên
thiên vận kinh nhân, sinh cơ ràm rạt, lòng lại sáng trong.
“Sao lại có thanh âm này…” Ngụy Tác phát huy cảm tri đến cực đại.
“Tam… Diêu.. Ca.. Ba… La… Để… Ba… Đa… Na… Nam…”
Ngụy Tác càng lúc càng chấn kinh, vì phát hiện không phải chỉ là một thanh âm
giản đơn mà hàm chứa biến hóa, âm đầu cực nhẹ, gần như không nghe được, dốc
sức chú ý lắng nghe mấy lần thì mới thoáng nhận ra vận luật.
Như một thiên tiên âm truyền pháp đặc biệt, Ngụy Tác không hề động dụng chân
nguyên, nhưng não hải ngày càng minh tịnh, tựa hồ tạp âm bất lợi với tu sĩ
không thể xâm nhập. Gã hoài nghi, nếu có tu sĩ thi triển thuật pháp kiểu Ma âm
hoặc thần lúc này tất không thể ảnh hưởng đến gã, sẽ bị linh vận tiên âm gạt
khỏi thần thức.
Ngụy Tác toàn tâm cảm ngộ, đột nhiên đứng dậy, gã có cảm giác thanh âm từ một
nhánh dây leo khô ở giữa đống đá ngoài thạch thất ngoại phát ra.
Gã rời thạch thất, đến chỗ đó.
“Đây là…” Gã chấn động vì nhánh dây leo tuy đã nghìn năm nhưng không có gì
kinh nhân, thần thức lần xuống, lòng núi dưới bộ rễ có mấy chục đường nhỏ đan
nhau như dây đàn, găm sâu vào Đại Doanh phong.
“Đây là Hóa linh địa mạo! Đã hóa sinh tự nhiên thiên âm chứa đại đạo. Đây là
do Đại Doanh phong địa mạch phát ra chứ không phải dây leo.”
Ngụy Tác nhãn quang lóe lên kịch liệt, thần sắc đầy chấn kinh.
Gã đã hiểu căn nguyên.
Chả trách gã luôn thấy thạch thất này đặc biệt, nhưng đưa Linh Lung Thiên đến
cũng không cảm tri được gì. Hóa ra không phải thạch thất thần huyền đại năng
tu hành có gì cổ quái, mà là địa mạo Đại Doanh phong, Đại Doanh phong lại hàm
chứa Hóa linh địa mạo!
Theo Địa Mẫu cổ kinh chú giải, Hóa linh địa mạo thập phần đặc biệt, thời gian
tồn tại đủ lâu thì tự nhiên sản sinh tiên âm. Tiên âm này hàm chứa đại đạo, có
thể qua đó lĩnh ngộ pháp quyết tu luyện hoặc thuật pháp, hấp nạp thiên địa
linh khí, ngoài ra còn thần diệu khác.
Đại Doanh phong tựa hồ tồn tại lâu rồi nên mới hóa sinh tiên âm. Tiên âm tựa
hồ chỉ khi trăng tròn mới phát ra, thanh âm cực kỳ nhỏ, chỉ ở quanh nhánh dây
leo này mới nghe được. Với cảm tri của gã mới miễn cưỡng nghe rõ, dù tu sĩ họ
Chung nghe được nhưng chỉ vài ba âm.
Ảo diệu của thạch thất, hóa ra như thế!
Ngụy Tác hít sâu một hơi, lắng nghe thanh âm và cảm ngộ địa mạch.
Địa mạch tựa hồ có từng đường nguyên khí ngưng thành đan nhau, tự nhiên hình
thành trật tự, diễn sinh thành sức mạnh đặc biệt.
Thanh tâm, tĩnh khí, trong những hoàn cảnh u tĩnh đều khiến người ta có cảm
giác này nhưng thanh âm từ địa mạo tựa hồ phát huy hiệu quả đến cực trí.
Người cùng thiên địa hợp lại… Ngụy Tác sáng mắt, có thêm cảm ngộ. Những thứ
không thể nói rõ ẩn vào não hải.
Đoạn gã nghe thêm được mấy âm, mấy âm này không có thanh âm, dù Linh Lung
Thiên cũng không nghe được nhưng gã lại cảm tri được.
“Địa mạo này tự nhiên phát ra đại đạo linh âm… Có thể thanh tịnh linh đài,
bản tự là một môn vô thượng bí pháp đối phó ma âm mê hoặc, không biết còn thần
diệu nào nữa không.” Thanh âm vang lên mấy chục lần rồi tan dần, nhưng thanh
âm và vận luật Ngụy Tác nắm lấy. Gã động tâm niệm, não hải lại rung lênđích
linh âm. Cũng như được chân tiên thần văn truyền pháp, Ngụy Tác trừ có thêm
cảm ngộ thiên địa tự nhiên thì vô hình trung biết thêm một môn đại đạo bí
thuật.
Nguyên khí pháp tắc do thiên địa tự nhiên hóa sinh tất phi phàm, thuật pháp
không thể so được, nên dùng linh âm thanh tịnh linh đài đối phó ma âm thuật
pháp mê hoặc, công hiệu khẳng định cực kỳ kinh nhân.
“Không biết thần huyền đại năng này có hoàn toàn nghe đượclinh âm.”
“Tu sĩ họ Chung tu hành quá ở đây tất nghe được linh âm nhưng tu vi và cảm tri
không đủ. Không biết tại Thất bảo mật địa y được kinh văn, thuần túy vì chọn
khối đá đó hay vì linh âm này.”
Ngụy Tác suy đoán rất nhiều biết chỉ tưởng tượng thì không thể hiểu nguyên
nhân. Bất quá đối với chuyến đi Thất bảo mật địa, gã lại kỳ vọng, dù không lấy
được Đề hồ thánh quả thì thêm một môn vô thượng bí thuật cũng là thu hoạch
kinh nhân.
Rồi gã quay lại thạch thất, toàn lực luyện hóa Bàn cổ cự chập yêu đơn.
Thủy linh nguyên khí kinh nhân bao trùm thạch thất, gột rửa Bàn cổ cự chập yêu
đơn.
Trường hà thao thiên quyển đã hợp thành pháp bảo hoàn chỉnh, thủy linh nguyên
khí đại tăng, cộng thêm nhục thân của gã hơn xa trước kia, toàn lực tu luyện
thì nhưầu Hoang cổ cự thú đang phun nguyên khí.
Thoáng sau, nguyên khí kinh nhân ra khiến lưỡng đạo cấm chế có xu thế không
che được buộc Ngụy Tác phải chậm tốc độ luyện hóalại.
Đến tra hôm sau, Bàn cổ cự chập yêu đơn đã thu nhỏ lại bằng cán chổi rồi nổ
tung, toàn bộ bị luyện hóa.
“Thật ra có thần diệu gì?”
Hoàn chỉnh luyện hóa yêu đơn xong, Ngụy Tác tĩnh tâm cảm nhận.
“Chuyện đó…”
Mắt gã ánh lên thần sắc kinh hỉ cực độ.
Gã nhận ra mỗi kinh mạch tựa hồ càng trơn bóng, như được ngâm linh dược. Độ
bền dai cũng tăng tiến nhiều.
Tức là có thể dung nạp them chân nguyên, chịu được chân nguyên kinh nhân lưu
động xung kích, dù khi thể nội chân nguyên kịch liệt chấn động thì kinh mạch
cũng không tổn thương, thi triển uy năng vượt cực hạn cũng không bị ảnh hưởng
nhiều.
Nhưng đó không phải thay đổi lớn nhất mà là gã phát hiện khí huyết lưu động
chậm hơn nhưng càng hùng hậu, tâm niệm vừa động làa khí huyết sôi lên như kinh
đào hãi lãng.
“Chát!”
Ngụy Tác tùy ý búng, không khí như có sét nổ.
Khí lực hơn hẳn một phần!
Bàn cổ cự chập yêu đơn hóa ra có thể đề thăng nhục thân!
Tuy Thiên long quần tinh tôi thể thuật có thể tôi luyện nhục thân, đề thăng
nhục thân nhưng hiện giờ Thiên long huyết hóa thạch cơ hồ vô hiệu. Gã phải tìm
cách khác chứ không thể thi triển Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp
để phối hợp tu luyện nữa. Có Động Hư bộ pháp thì đề thăng nhục thân tương
đương với đề thăng thần thông, khiến lực công kích của gã tăng tiến.
“Đạt Kim đơn ngũ trọng đã!”
Cảm giác được biến hóa, Ngụy Tác do dự một chốc đoạn móc ra mấy viên đơn dược.
Mấy viên này đều lấy được của các tông chủ hòavà lão bất tử truy sát gã, chứa
linh khí kinh nhân, có thể đề thăng tu vi cho Kim đơn tu sĩ, thậm chí có một
viên tiên giai đơn dược. Đơn dược này mà dùng Thủy hoàng phệ nhật quyết tu
luyện thì không cần bao nhiêu thời gian.
Vì dạo này không ngừng luyện hóa thủy hệ yêu đơn, cộng thêm Bàn cổ cự chập yêu
đơn hoàn toàn luyện hóa, và tác dụng của mảnh vỡ Diệu thụ , tu vi của gã cách
Kim đơn ngũ trọng không xa, với mấy viên đơn dược này sẽ đủ để đột phá.
Hiện tại càng hiểu Công Đức tông, gã càng thấy phái này tích lũy cực kỳ kinh
nhân, để an toàn thì có thể đột phá đến Kim đơn ngũ trọng thì cứ đột phá đã.
-o0o-