Công Đức tông có nghìn đỉnh, đều có truyền thừa, mấy nghìn năm truyền thừa của
tông môn ít nhất xuất hiện hơn nghìn Kim đơn đại tu sĩ.
Chỉ số lượng bình quân cứ mấy năm lại có một Kim đơn đại tu sĩ, tuy thực tế
thì với tu đạo giới hiện tại, Công Đức tông khẳng định không thể đạt mức như
thế nhưng chỉ các lão bất tử mà bên ngoài không biết cũng mấy chục người, đủ
hiểu Công Đức tông từng có những thời kì thành tựu thập phần kinh nhân, có cực
nhiều Kim đơn đại tu sĩ.
Xuất hiện càng nhiều Kim đơn đại tu sĩ, thần huyền đại năng, tông môn đó tích
lũy càng kinh nhân, thứ một đại năng Thần huyền tam trọng tứ trọng để lại, có
chứa đại đạo mà hậu nhân không thể vươn tới, đối với cả tông môn cũng là tài
phú cực kỳ kinh nhân.
Nghìn đỉnh núi như nghìn phái nhỏ, càng dễ xuất hiện các loại thiên tài đệ tử,
khiến Công Đức tông mãi huy hoàng.
Siêu cấp đại tông môn cỡ này, trừ phi tự thân trải qua, thật sự tán tu như
Ngụy Tác khó tưởng tượng nổi.
Mấy hôm nay, Ngụy Tác đã vào chỗ Đại Doanh phong chứa điển tịch, biết Đại
Doanh phong từng có thời kì huy hoàng, có không ít thiên tài đệ tử, thậm chí
có một thần huyền đại năng, tên Nguyên Doanh, chữ Doanh trong Đại Doanh phong
là để kỉ niệm. Các đỉnh khác cũng vậy, đều lấy tu sĩ có thành tựu tối cao để
đặt tên.
Lúc huy hoàng, số lượng đệ tử Đại Doanh phong gấp mấy hiện tại, hậu sơn có
không ít đệ tử ở, không ít linh điền bố trí theo hình chữ. Nhưng giờ mấy trăm
năm không có thiên tài đệ tử, các nhân vật chưởng quản Đại Doanh phong kém hơn
các phong khác nên không đủ nguồn cung cấp. Ngụy Tác đi ra hậu sơn, nhiều
phòng ốc đã đổ nát, những đại hình điện vũ vốn hùng vĩ, tựa hồ để giảng kinh,
thử thuật pháp vì lâu năm không được tu sửa nên hoang tàn, cỏ dại mọc đầy,
thập phần hoang lương.
Ngụy Tác không biết sư huynh của lão nhân Trương Vân bình thường vẫn quan tâm
gã ở chỗ nào nhưng đã đọc ghi chép, được biết đệ tử đều ở trong Tiểu Lăng cốc,
sau này vì Tiểu Lăng cốc không còn linh tuyền nân dần hoang phế, bọn Trương
Vân mới chuyển chỗ ở.
Gã đến đây vì Trương Vân cho địa đồ. Tuy nhiên gã biết Trương Vân không gạt
mình, không thì việc gì phải cho gã địa đồ và cho biết bí ẩn. Sư huynh của
Trương Vân khẳng định không truyền kinh văn nhưng được thiền âm truyền pháp
tại Thất bảo mật địa, Ngụy Tác muốn đến thử vận khí. Theo suy đoán thì sư
huynh của Trương Vân tuy chết vì uất ức nhưng ở trong Tiểu Lăng cốc. Địa năng
để lại thiền âm mộc ngư trong Thất bảo mật địa, dù Minh Đức không nói thì theo
ghi chép của Đại Doanh phong tựa hồ là tu sĩ mạnh nhất lịch sử Công Đức tông,
tu vi Thần huyền ngũ trọng điên phong, vì thọ nguyên không còn nhiều, thiếu
chút nữa là thành chân tiên. Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng, lĩnh
ngộ đối với thiên địa nguyên khí, tự thân đại đạo pháp tắc là ngọn núi cao vợi
với Ngụy Tác, thập phần hữu dụng.
“Chắc là ở đây.”
Ngụy Tác tránh hết tất cả, trải thần thức ra, đi trên con đường mòn bình
thường không có bao nhiêu nhân người đi, sau hơn nửa canh giờ thì dừng lại.
Phía trước là một sơn cốc hoang vu, cửa cốc có đài cao mười mấy bậc và một
thanh sắc cự thạch sơn môn khắc ba chữ Tiểu Lăng cốc.
Thanh sắc cự thạch sơn môn tuy lâu đời, đã phong hóa nhưng vẫn cao hơn hai
mươi trượng, khí thế kinh nhân, chỉ là trong sơn cốc toàn lá khô, con đường
chính gần như bị gai bụi nuốt chửng, chứng tỏ lấu rồi không ai dọn, trên mấy
gốc cổ thụ, quạ đen quang quác, mộ khí trầm trầm, căn bản không có vẻ gì của
tu sĩ từng ở.
“À!”
Chưa đi vào thanh sắc cự thạch sơn môn,mắt gã ánh lên lạ lùng.
Trong Tiểu Lăng cốc lại có năm tu sĩ, thần thức của gã trải ra, biết có ba tu
sĩ đang đứng trong một khoảng sân ở mé trái chính giữa sơn cốc.
“Tam vị sư huynh, các vị lật tung cái sân này thì các sư thúc, sư bá sẽ trách
tội…”
“Bọn ta phá chứ không phải các ngươi, sợ cái gì.”
“Hừ, mấy thứ bỏ hoang, không có ai ở, phá hết cũng có thế nào.”
“Các ngươi có biết ai đang cần thứ bọn ta tìm không!”
“…”
Ngụy Tác lén đến gần, kinh ngạc vì nhận ra một giọng nói là một sư đệ của Mã
Đằng, tên Mạc Vĩ, bình thường trầm mặc ít nói, tuy không có giao tình nhưng
thấy gã đều chủ động chào hỏi, xưng là sư huynh, hơn nhiều đệ tử cậy tu vi,
bối phận thấp hơn Mã Đằng nhưng không hề tôn kính, thậm chí khinh rẻ. Mã Đằng
thật thà, có vẻ không có tiền đồ mà vẫn có sư đệ cung kính như thế thì khẳng
định không phải người xấu.
Qua lời lẽ, tựa hồ Mạc Vĩ và tu sĩ đó đang ngăn cản còn ba tu sĩ định lật tung
lên tìm đồ.
Định lục tung chỗ hoang vu bình thường không ai ở này làm gì?
Ngụy Tác thấy trong mấy tu sĩ còn lại, tu vi tối cao chỉ hữu Phân niệm nhất
trọng nên gã đến xem có chuyện gì.
“Mã sư huynh?” Trên tường có mọc ra một nhánh cây đầy dây leo, trước cửa là co
dại, phát giác đột nhiên có người tới, lại là “Mã Đằng thì Mạc Vĩ hòa và bốn
tu sĩ ngẩn người.
Mạc Vĩ là một thanh niên thân hình gầy gò, mặt hơi vuông, bốn tu sĩ còn lại,
một người là thanh sam đệ tử cường tráng da ngăm đen, ba tu sĩ trẻ tuổi mặc
chu sắc pháp y gồm hai nam một nữ, chưa chưa đến ba mươi tuổi.
Hai nam tu, người bên trái ngũ quan đoan chính, nhưng mày trái có thanh hắc
sắc thai kí, có phần hung hãn, người bên phải tóc ngắn, mặt mũi tuấn tú, chỉ
là chân mày hơi âm hàn, tạo cảm giác không dễ gần, nữ tu khá xinh đẹp, đứng
khá gần tu sĩ tóc ngăn, Ngụy Tác có cảm giác nàng ta đang lấy lòng y, nam tu
đó có tu vi cao nhất, Phân niệm nhất trọng. Nữ tu tu vi Chu thiên tứ trọng,
chu y nam tu Chu thiên ngũ trọng.
“Ba vị là?” Ngụy Tác tỏ vẻ trung hậu, hỏi Mạc Vĩ. Gã chưa gặp đệ tử mặc chu
sắc pháp y của Công Đức tông mà theo kinh nghiệm thìphổ thông đệ tử ở mỗi một
sơn phong lại mặc pháp y khác nhau. Chu hồng sắc pháp y chắc là của đệ tử ở
mấy ngọn gần đây.
“Ba vị này là sư huynh của Đại Ngu phong.” Mạc Vĩ thấy Ngụy Tác đột nhiên đến
thì kinh ngạc.
“Đại Ngu phong?” Ngụy Tác trầm ngâm, tựa hồ không xa, cách Đại Doanh phong năm
đỉnh núi, gã biết vị trí nhưng không hiểu bao nhiêu.
“Được rồi, đừng lắm lời, nếu cản thì đừng trách ta không khách khí.” Tu sĩ
Phân niệm nhất trọng cười lạnh, phất tay.
“Ngươi định làm gì? Lẽ nào định thi pháp ở đây?” Ngụy Tác đột nhiên lên tiếng,
“Đại Doanh phong không cho thi pháp ở đây.”
“Chỉ lật mấy thứ, không thể là thi pháp.” Tu sĩ trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Ngụy
Tác, giơ tay, chuẩn bị phát một đạo thuật pháp lên nóc nhà.
“Sư huynh tạm dừng tay, dù phá cũng phải nói với mấy sư thúc đã.” Mạc Vĩ cuống
lên chặn trước mặt tu sĩ trẻ tuổi.
“Xoạt!”
Tu sĩ trẻ tuổi mặt mũi lạnh tanh, một đạo thanh sắc khí lãng đột nhiên cuốn
sang bên trái, hất tung nóc một gian phòng vốn đã đổ nát.
“Ngươi…” Mạc Vĩ vừa bực vừa cuống nhưng không dám phát tác.
“Các ngươi đi đi, coi như không biết gì, thế là được.” Tu sĩ trẻ tuổi nhạt
giọng.
“Các vị định tìm gì?” Ngụy Tác hỏi.
“Ban nãy ta nghe nói ngươi họ Mã, chắc là trong coi linh điền, có tư cách nghe
thiền âm Tu sĩ trẻ tuổi này liếc Ngụy Tác, mặt mũi lạnh tanh, “Nể tình ngươi
cũng được nghe thiền âm như ta nên ta cho ngươi biết ta tìm Thứ quả mộc để
phối hợp luyện đơn. Ta biết trong Tiểu Lăng cốc có Thứ quả mộc, khi xây những
gian phòng này thì đã bị chặt, đến nay vừa đủ năm, có thể nhập dược. Được rồi,
ngươi là sư huynh hai người này, đưa họ đi đi.”
“Không được” Ngụy Tác lắc đầu: “Sau nàyvạn nhất có sư thúc sư bá thấy chỗ cũ
bị lật tung mà đại phát lôi đình, chúng ta khó thoát, chưa biết chừng Thứ quả
mộc không để xây phòng ốc này. Hơn nữa tìm Thứ quả mộc đủ để nhập dược cũng
không cần vội, từ từ tìm từng gian, không nên kéo sập.”
“Ta đang cẩn, không có thời gian để lãng phí, ngươi thừa thời gian hả?” Tu sĩ
trẻ tuổi hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ uy hiếp, ra vẻ các ngươi nên biết điều.
“Ta cũng bận lắm, phải trông nom nhiều linh điền, chốc nữa phải đi chăm sóc
Lãnh hương băng mai…” Ngụy Tác trung hậu đến độ không nhận ra uy hiếp.
“Sư huynh, đừng thừa lời, y là hạng điên khùng.” Tu sĩ trẻ tuổi có thai ký
trên mày lạnh giọng uy hiếp: “Các ngươi còn thừa lời ngăn cản thì đừng trách.”
-o0o-