“Văn tự này là loại thông dụng ở thượng cổ Tịch Hàn đại lục, Thượng thanh linh
bảo kinh, chắc do thượng cổ đại năng truyền lại.” Lục bào lão đầu nhận ra nên
nói ngay, “Đây là liên pháp chi thuật.”
“Liên pháp chi thuật?” Ngụy Tác cả kinh, nhớ đến hai lão bất tử tại Chập Khí
hải đã thi triển liên pháp chi thuật, mỗi đòn đều uy năng thập phần kinh nhân,
sánh với thần huyền.
“Thứ này đối với siêu cấp đại tông môn cũng giá trị phi phàm.” Lục bào lão đầu
cả kinh, “Tối đa đủ cho ba mươi hai tu sĩ liên pháp, có điều tu vi không thể
chênh nhau quá lưỡng giai. Chỉ có thể thi triển Thượng thanh linh quang giới.”
“Chỉ có thể thi triển Thượng thanh linh quang giới? Thượng thanh linh quang
giới là thuật pháp gì?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.
“Là một môn thuật pháp phòng ngự thuộc loại linh quang.” Lục bào lão đầu đáp:
“Đợi ta phiên dịch kinh văn xong thì ngươi tự xem.”
“Phòng ngự thuật pháp thuộc loại linh quang?” Ngụy Tác gật đầu. Kinh văn chỉ
là thuật pháp liên thủ phòng ngự, xem ra hai lão bất tử xuất thủ phi thường
kinh nhân thi triển liên pháp không phải thuật này.
“Lừa đảo, tùy tiện phát lưỡng đạo thuật pháp khác nhau vào vật này.” Cùng lúc,
Linh Lung Thiên đưa hôi sắc hủ mộc đến trước mặt Ngụy Tác.
“Dùng thuật pháp đánh vào?” Ngụy Tác lấy làm lạ, biết Linh Lung Thiên có dụng
ý nên không nhiều lời, phát ra Kim xà lôi quyết giáng vào hôi sắc hủ mộc.
Sau tiếng nổ, hôi sắc hủ mộc bị đánh bay, va lên tường, Ngụy Tác dồn chân
nguyên cuốn về.
Hôi sắc hủ mộc không có quang hoa, phù văn, trừ những vết lỗ chỗ như bị trúng
cắn thì không có gì tổn hại.
“Thôi vậy, tu vi hiện tại của ngươi kém quá, không thử được, để thỏ huynh đệ
xuất thủ xem sao.” Linh Lung Thiên lắc đầu, nhớ ra hiện tại Ngụy Tác chỉ là tu
sĩ Chu thiên cảnh.
“Ngươi hoài nghi nó là gì?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu cả kinh. Bảo Lý Tả Ý
dùng Liệt khuyết tàn nguyệt tung đòn, trạng thái của y tựa hồ còn hơn trước,
ra đòn thì huyền giai thai thể pháp bảo vị tất chịu nổi, mảnh gỗ này có lai
lịch kinh nhân gì?
“Rất có thể là Bất hủ đế mộc xuất hiện khi Bất Hủ đại đế và Đơn Dương đại đế
luận đạo.” Linh Lung Thiên nhíu mày.
“Thỏ huynh đệ, ra ngoài trông chừng giùm ta.” Liệt khuyết tàn nguyệt quá kinh
nhân nên Ngụy Tác vừa bảo Lý Tả Ý ra hậu sơn vừa nói với Linh Lung Thiên: “Vật
này trông như gỗ mục, mà lại là Bất hủ đế mộc? Bất Hủ đại đế và Đơn Dương đại
đế là đại năng thế nào? Trước kia ta chỉ nghe nói với các ngươi thì chân tiên
đại năng được gọi là đế tôn, trên tu vi chân tiên được gọi là đế thiên, đại đế
là xưng hô gì?”
“Trước thời đại của ta, đỉnh cấp nhân vật trong các đế thiên có thể một mình
đấu với hai hai đế thiên cấp đại năng mới được gọi là đại đế. Nhưng đến thời
đại của ta, đại đế chỉ là đỉnh cấp nhân vật trong các đế tôn, đại đế không lợi
hại như đế thiên. Bất quá Bất Hủ đại đế và Đơn Dương đại đế đều là nhân vật
trước thời của ta, cũng như Thông Thiên đại đế, là đại đế chân chính, nhân vật
như thế thì khi có Thiên khung đến giờ không có mấy người.” Linh Lung Thiên
mắt lóe kim quang: “Tại thời đại của ta có đồn rằng, Đơn Dương đại đế sáng tạo
Đại đơn chân kinh, thành tựu tu vi vô thượng, hoành không xuất thế thời, lúc
đó Bất Hủ đại đế đã già rồi, Đơn Dương đại đế tìm đến Bất Hủ đại đế luận đạo,
hòng đánh bại Bất Hủ đại đế, Đơn Dương đại đế chỉ một chỉ hất ngọn núi lên hư
không, hóa thành thần hỏa cháy liền mấy ngày để thể hiện vô thượng thần thông,
Bất Hủ đại đế khước chỉ lấy một mảnh gỗ mục hóa thành một nhánh Bất hủ đế mộc,
Đơn Dương đại đế biết thần thông không bằng mà đi mất. Đồn rằng Bất hủ đế mộc
do đệ tử Bất Hủ đại đế truyền thừa, nguyên khí khó xâm tập, các loại uy năng
thuật pháp khó mà phá hoại, chỉ thai thể thần binh đế tôn cấp luyện chế va vào
mới làm hư hỏng được.”
“Lợi dụng vô thượng thần thông biến phổ thông hủ mộc hóa thành thai thể thần
binh đế tôn cấp?” Ngụy Tác hít một hơi lạnh. Gã đã thấy Lôi vương đế tôn kiếm,
biết thần binh đế tôn cấp đều là tiên khí.
“Được rồi, để thỏ huynh đệ thử.” Linh Lung Thiên cũng kính sợ đại đế cấp nên
đến sơn cốc thì bảo Ngụy Tác.
“Chát!”
Lý Tả Ý luôn nghe lời, vung tay phát ra hôi sắc loan nguyệt ấn lên hôi sắc hủ
mộc, hất văng đi không biết bao nhiêu trượng, va vào hộ sơn cấm chế của Âm Thi
tông mới rơi xuống.
Ngụy Tác hút lấy hôi sắc hủ mộc, vẫn không hề tổn hại, không có dấu vết gì bị
vô thượng cường pháp oanh kích.
“Chắc là Bất hủ đế mộc của Bất Hủ đại đế, tiếc là vật như thế cũng chỉ còn lại
mảnh này.” Linh Lung Thiên thở dài.
“Vật này có tác dụng gì? Có thần diệu đặc biệt hả?” Ngụy Tác và lục bào lão
đầu cùng khó tưởng tượng nổi, mảnh gỗ mục này chợt tạo cho họ cảm giác kinh
nhân như vạn cổ bất hóa.
“Bất hủ đế mộc dọa được Đơn Dương đại đế vì đại đạo vô ngân, một mảnh gỗ mục
có thể hóa thành một món pháp bảo kinh nhân. Lúc giao chiến ta thấy có người
dùng vật này, ngươi thử dồn chân nguyên thử xem… Bất hủ đế mộc có khả năng
ngầm chứa truyền thừa của Bất Hủ đại đế.” Linh Lung Thiên nói.
“Ngầm chứa truyền thừa?” Ngụy Tác ấm ức. Gã có một khúc cổ hương của Thông
Thiên đại đế, theo Linh Lung Thiên nói là, nhân vật như Thông Thiên đại đế và
Bất Hủ đại đế, tu đạo giới từ cổ chí kim chỉ có vài người, một chí cũng đấu
được với hai chân tiên trở lên. Nhân vật cỡ đó truyền thừa không hiểu sẽ đến
mức nào, nhưng gã có nó mà không biết được ảo diệu.
Bất quá bực thì bực nhưng vật này có uy năng gì thì cần phải thử rõ.
Tiếp đó, Ngụy Tác cẩn thận dồn chân nguyên vào.
“Xoạt!” Chân nguyên cơ hồ vừa dồn vào là mảnh hủ mộc được kích phát, bắn đi
gần nghìn trượng.
“Nhanh thế hả?”
Ngụy Tác cả kinh, lại thử nhiều lần, càng kinh ngạc vì mảnh như gỗ mục này
kích phát cơ hồ không hề tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, nhưng tốc độ kích
phát cực kỳ kinh nhân, tâm niệm vừa động thì như thuấn di, với thần thức của
gã phối hợp cùng bí thuật chốt chặt mà mảnh gỗ mục này có thể đánh trúng bất
cứ vật nào trong vòng vạn trượng. Tốc độ đó dù với tu vi hiện tại của gã cũng
khó mà tránh, chỉ còn cách dùng pháp khí đón đỡ.
Uy năng công kích này đạt huyền giai thượng phẩm.
Chả trách lão bất tử có vật này dám vào Chập Khí hải giết Ngụy Tác, dù không
liên quan đến truyền thừa của Bất Hủ đại đế thì cũng một món trọng bảo kinh
nhân, nếu lão bất tử sở hữu nó để lộ tất bị không ít người ngầm cướp đoạt.
Mảnh vỡ đã thế thì Bất hủ đế mộc hoàn chỉnh còn thế nào, chả trách năm xưa Bất
Hủ đại đế chỉ với vật này cũng khiến một kinh thiên đại năng rút lui.
“Đây là Trấn địa tinh, đây là Thái âm chân bảo thạch, gian thương, lần này
ngươi lấy được không ít đồ tốt. Còn một thứ thì ta không biết.”
Linh Lung Thiên nghiên cứu cẩn thận ba thứ đoạn hầm hừ.
Trong ba vật còn lại, ngân quang đoản côn chỉ cỡ ngón tay nhưng rất nặng, khí
lực của Ngụy Tác hiện tại chạt vật mới nhắc lên được, có vẻ bằng tinh kim, kim
thiết khí tức nồng hậu, song cùng ràn rạt thổ nguyên khí tức và hỏa sát khí
tức, trừ ba loại khí tức thập phần nồng hậu đó ra tựa hồ còn nhiều khí tức
khác. Bất kỳ tu sĩ nào thấy thế đều lấy làm lạ, nguyên khí tương xung, dù bố
trí pháp trận kinh nhân cũng khó ngưng ngần ấy nguyên khí vào một món.
Bạch sắc tinh thể cỡ nắm tay phát ra khí tức thần huyền đại năng, rõ ràng do
chân nguyên thần huyền đại năng luyện chế, bề ngoài trong veo biểu như thủy
tinh, bên trong có gợn trắng kiểu thần văn, thần thức của Ngụy Tác không vào
được.
Viên nguyệt nha bảo thạch màu vàng nhạt, như ngưng nhũ, có phần mềm mại nhưng
không cắt đứt, không có nguyên khí dao động, không giống pháp bảo và pháp khí,
nhưng có linh vận khôn tả lưu động. Như khi luyện chế được thai thể tinh kim
Bất diệt tịnh bình, thoạt nhìn đã thấy bất phàm.
“Trấn địa tinh là tinh kim đoản côn? Thái âm chân bảo thạch là khối màu trắng,
còn khối vàng nhạt?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu căn bản không nhận ra nên
hỏi, “Có tác dụng gì?”
“Không phải ngươi định tự lập động phủ hả? Trấn địa tinh có thể nối thông địa
khí, trấn áp địa mạch, thứ này vốn tự nhiên hóa sinh ở địa mạch, cơ hồ tất
thảy pháp trận trấn áp địa mạch đều cần vật này để bố trí. Chỉ cần ngươi tìm
được cách bố trí pháp trận trấn áp địa mạch là xong, dù bên ngoài trời có sập
thì trong động phủ của ngươi vẫn như thường.” Linh Lung Thiên chỉ vào ngân sắc
tinh kim đoản côn.
“Thứ có thể bố trí pháp trận trấn áp địa mạch?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu
tròn mắt. cả hai đều đọc được cách bố trí pháp trận đó không khó kiếm, nhiều
tông môn đều có. Nếu Ngụy Tác nhớ không lầm, Hải Tiên tông cũng có, lúc gã
xung kích kim đơn từng đọc được. Bố trí được pháp trận này dù nghìn dãy núi
bên ngoài sụp đổ thì trừ phi địa mạch, địa để hỏa phế tan vỡ, trong vòng mấy
nghìn dặm không còn gì thì chỗ có pháp trận trấn áp cũng sẽ nguyên lành như
hòn đảo giữa đại dương. Pháp trận trấn áp địa mạch là thứ các tông môn đều
muốn bố trí nhưng nguyên liệu cực hiếm, từ cổ chí kim chỉ vài ba tông môn có
pháp trận này ở chỗ quan trọng như nơi tàng kinh.
Có vật này rất có lợi khi tự lập động phủ không thì động phủ bố trí tốt đến
đâu mà trúng uy năng quá mạnh thì cũng vô dụng.
Đẳng cấp đối thủ của Ngụy Tác đã khác. Tiểu Dạ sơn động phủ của gã đối phó Kim
đơn tu sĩ còn được nhưng gặp thần huyền đại năng thì vài đạo thuật pháp là sụp
đổ.
“Thái âm chân bảo thạch có thể dẫn tụ thái âm nguyên khí, đối với tu sĩ tu
luyện thái âm công pháp thì là chí bảo.” Linh Lung Thiên ngó lơ Ngụy Tác và
lục bào lão đầu, chỉ vào khối bạch sắc tinh thạch.
“Dẫn tụ thái âm nguyên khí, tiếc là chúng ta không ai tu luyện công pháp
này…” Ngụy Tác và lục bào lão đầu tiếc rẻ, thái âm nguyên khí là một loại
tinh thần nguyên khí, bình thường trong tinh quang ban đêm đều có, tu sĩ tu
luyện thái âm nguyên khí đêm nào cũng hấp nạp.
“Hiện tại vô dụng cũng không sao, tương lai dùng để đổi bảo vật khác, hoặc
chiêu lãm tu sĩ luyện thái âm công pháp.” Ngụy Tác tính trước.
Hoàng sắc nguyệt nha bảo thạch không ai biết là gì, Ngụy Tác không hề lãng phí
thời gian, thu lại.
Đợi Âm Lệ Hoa xử lý xong, gã cùng nàng ta, Linh Lung Thiên, Lý Tả Ý lén rời Âm
Thi tông.
Đê che giấu hành tung, Âm Lệ Hoa thậm chí lục tục an bài mấy trăm tu sĩ Âm Thi
tông rời tông môn, cả toán lẫn vào trong đó, Lý Tả Ý vốn khí tức nội liễm, bọn
Ngụy Tác sử dụng mọi thứ có thể che đi khí tức lấy được của các lão bất tử nên
không ai biết.
…
Lại qua sáu, bảy này, ba tu sĩ thập phần phổ thông từ một thành trì giữa Hải
Tiên thành và Âm Thi tông đi vào Chập Khí hải.
Vân Linh đại lục càng sôi lên vì số đại tu sĩ chế dưới tay Ngụy Tác càng lúc
càng nhiều, ba tu sĩ không bị chú ý này là Ngụy Tác, Linh Lung Thiên và Minh
Đức.
-o0o-