Đây là một dải hải đảo đen ngòm, hình thành từ núi lửa dưới đáy biển phun
trào, không hề mọc cây cối, chỉ có những khe nứt do gió biển thổi vào tạo
thành.
Ngụy Tác đáp xuống, thần thức dồn vào, vận chuyển Địa Mẫu cổ kinh, gã thở phào
vì nhanh chóng nối thông với địa mạch, Địa Mẫu cổ kinh vận chuyển như thường.
“Oành!”
Gã lấy ra một tấm thanh bào, đồng thời lấy ra một viên thất cấp trung giai
thủy hệ yêu đơn và Thiên long huyết hóa thạch để luyện hóa.
Thanh bào này lấy được của toán tu sĩ lúc trước, có thể đề phòng thần thức tra
xét, đã tới Chập Khí hải – nơi gã định giết toán tu sĩ này – có thêm thanh bào
thì nếu không có cảm tri bằng Linh Lung Thiên tất không thể phát hiện biến hóa
của gã.
Đoạn gã thả cả Phệ tâm trùng thực lực kinh nhân ra, ném lên không.
Mấy toán tu sĩ có năng lực truy tung được thì gã không cần lo họ không tới,
chỉ là vấn đề thời gian.
“Một toán nữa sắp đến rồi.” Linh Lung Thiên nhe răng theo quán tính, truyền âm
cho Ngụy Tác. Mục lực và cảm tri của nó khó tưởng tượng nổi, ở nơi đầy bạch
sắc chập khí này, ngay cả Ngụy Tác cũng không thấy được bao xa nhưng nó tựa hồ
coi màn sương dày cũng như vạn dặm trời trong.
Ngụy Tác gật đầu, vận chuyển tiên âm truyền pháp, mi tâm như có kim sắc thần
chi, thần thức bao trùm vạn trượng.
“Toán này không phải của lão đầu tử của Tống Vật Ngữ, có hai thái thượng
trưởng lão Quảng Pháp thiên cung, Đề Đăng chân nhân và Hoằng Pháp chân nhân.
Bất quá đáo không thấy người Tử Dương tông và Hoàng Thiên đạo, chắc toàn người
bị Quảng Pháp thiên cung lung lạc.” Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác và
Âm Lệ Hoa.
“Hai lão bất tử của Quảng Pháp thiên cung?” Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa nhìn nhau,
Quảng Pháp thiên cung đến đây không ngoài dự liệu, chỉ không ngờ toán này đến
nhanh thế.
“Lừa đảo, chốc nữa ngươi giết tu sĩ trong hôi quang trước, y có đến dự Hóa
Thiên giáo đại hội, có Phượng quan thần quả, nạp bảo nang trung của y có một
vật ta không nhận ra hư thực, nhưng khí tức rất nguy hiểm, chắc là thứ có uy
lực trên bán tiên khí.” Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang, nghiêm túc nói.
“Là y?” Ngụy Tác nhíu mày. Là tu sĩ trẻ tuổi mặc tử y đến từ một tu đạo thế
gia bên ngoài Thiên khung, tại Hóa Thiên giáo đại hội không nhận ra tu vi cụ
thể, thần bí hơn Kim đơn tu sĩ khác nhiều.
“Lại có một toán tu sĩ đến rồi…” Linh Lung Thiên hừ lạnh, “Có vài kẻ đã tham
gia Hóa Thiên đại hội, là tông chủ và lão bất tử các tiểu tông môn.”
Ngụy Tác lãnh tĩnh chờ đợi trên đảo, ở đây gã mới có thể phối hợp cùng Địa Mẫu
cổ kinh phát huy tối đa chiến lực, chỉ cần hai toán tu sĩ không áp sát, bố trí
cấm chế phong thì gã sẽ chọn thời cơ xuất thủ.
“Cả hai toán đều nhận ra phe kia, nhưng không can thiệp đến nhau… đều muốn
giết ngươi trước rồi tranh chấp đồ sau.” Linh Lung Thiên cười lạnh, tất cả đều
che giấu thân phận, giao chiến không cần e dè.
“Đứng đầu toán này là lão đầu đã gặp ở Hóa Thiên giáo đại hội, pháp y như mấy
nghìn năm chưa giặt.” Linh Lung Thiên quan sát đoạn không ngừng truyền âm cho
Ngụy Tác.
“Luyện Tâm tông thái thượng tông chủ.” Âm Lệ Hoa nhớ ra, lão là nhân vật mà
tuyệt đại đa số tu sĩ đô tưởng đã chết rồi.
“Toán này không có gì quá lợi hại, mang theo không nhiều đồ, có cả lão thái bà
áo đỏ xất hiện tại Hóa Thiên giáo đại hội, có mấy khối cổ ngọc, chắc để bố trí
cấm chế hạn chế ngươi.”
“Đó là lão bất tử Hồng Sơn giáo.” Hóa Thiên giáo đại hội không có nhiều nữ tu,
lão thái bà này là mọt nên Ngụy Tác nhớ ra.
“Lạn Kha quan tông chủ cũng tới, tại đại hội y cự tuyệt đổi thất cấp cao giai
thủy hệ yêu đơn, giờ lại mang theo.” Linh Lung Thiên cười lạnh.
“Y cũng tới?” Ngụy Tác mắt hơi ánh lên. Lạn Kha quan chỉ là một tiểu tông môn,
duy nhất tông chủ là tu sĩ Kim đơn kỳ. Tại đại hội từng từ chối giao dịch nên
gã nhớ rõ. “Thiên diệt tuyệt thể có đến không?” Ngụy Tác đột nhiên hỏi.
“Đến rồi. Hóa trang thành một hắc bào tu sĩ tóc xõa như quỷ sứ, dùng một món
nội giáp âm khí nồng hậu che thân thể, giả thành tu sĩ của âm nguyên tông môn.
Lão giả Cổ Phù tông dùng Tà vương nhãn trao đổi không tới.” Linh Lung Thiên
truyền âm.
“Không ngờ y cũng tới.” Ngụy Tác thở dài lắc đầu.
Gã đột nhiên hỏi Thiên diệt tuyệt thể đến không vì gã nhớ rõ Lạn Kha tông tông
chủ sau khi Thiên diệt tuyệt thể lấy được Tục thiên tinh thì chủ động thân
cận, tựa hồ rất xoắn xuýt. Khi đó hôi y lão nhân của Cổ Phù tông dùng Tà vương
nhãn đổi Tục thiên tinh thì lại bị coi rẻ. Người sắp tọa hóa, không có giá trị
lợi dụng bị coi thường khiến gã thầm thở dài.
Hôi y lão nhân vì Cổ Phù tông mà tạo ra một thiên tài tu sĩ, bỏ cơ hội dùng Tà
vương nhãn đổi lấy linh dược kéo dài thọ mệnh, lão không xuất hiện tại đây vì
không tán thành Bất diệt tuyệt thể mạo hiểm, nhưng tu sĩ trẻ tuổi đó vẫn đến.
Ngụy Tác hiện tại không hề tiếc cho tu sĩ trẻ tuổi Cổ Phù tông được Tục thiên
tinh chữa trị, sánh với thiên linh căn tu sĩ này, mà chỉ tiếc cho lão nhân áo
xám.
Hai toán tu sĩ cộng lại đến hơn hai mươi người, cực kỳ ăn khớp, từ bốn phương
tám hướng áp sát, rõ ràng nắm kỹ phương vị của Ngụy Tác.
“Đề Đăng chân nhân, Hoằng Pháp chân nhân, Luyện Tâm tông lão quỷ, lão thái bà
Hồng Sơn giáo… các ngươi đến giết ta thì quá coi thường Đại Hóa minh.” Ngụy
Tác cười lạnh, trực tiếp chỉ rõ hết danh hiệu.
“Giết ngươi chỉ là tu sĩ bên ngoài Thiên khung.”
“Đại Hóa minh hội sẽ tra ra dấu vết do tu sĩ gần Tịch Hàn đại lục gây ra.”
Mấy lão bất tử bị chỉ danh đều thản nhiên, Đề Đăng chân nhân và lão thái bà
Hồng Sơn giáo lên tiếng.
“Các ngươi chắc là giết được ta?” Ngụy Tác lạnh giọng.
“Giết ngươi lại còn không dễ? Đừng giẫy giụa vô vị nữa.” Tu sĩ trẻ tuổi mặc tử
y có dự Hóa Thiên giáo đại hội, xuất thân tu đạo thế gia thần bí cười thập
phần cuồng ngạo, không coi Ngụy Tác ra gì.
“Bằng vào ngươi? Nếu ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin thì ta chưa biết chừng sẽ
tha mạn co ngươi.” Ngụy Tác cười lạnh khinh khỉnh, thi triển vô thượng bí pháp
từ chân tiên thần văn, thần bao trùm phạm vi gấp mấy đối phương, cả toán lọt
vào phạm vi thần thức của gã khóa chặt trong khi họ không khóa chặt được gã mà
lại áp sát.
“Chết đến nơi còn lớn lối.” Tu sĩ trẻ tuổi xuất thân tu đạo thế gia thần bí
lạnh giọng.
Ngụy Tác mục quang lóe lên, tay lấy ra hắc sắc cổ phù, là tấm Linh Lung Thiên
hoài nghi là Vô ảnh thần đao phù.
Chân nguyên vô thanh vô tức từ tay Ngụy Tác dồn vào.
Không hề có tiếng động và linh khí dao động, hắc sắc cổ phù triệt để biến
thành vô hình chi vật.
“Đích xác là Vô ảnh thần đao phù.” Linh Lung Thiên hầm hừ.
“Chát!”
Tu sĩ trẻ tuổi chưa dứt lời, còn đang cười lạnh thì hôi sắc linh quang quanh
mình đột nhiên tách ra, chưa kịp phản ứng thì thân thể bị cắt làm đôi.
“Phù!”
Cùng lúc, lão thái bà Hồng Sơn giáo vừa nói “Đại Hóa minh hội sẽ tra ra dấu
vết do tu sĩ gần Tịch Hàn đại lục gây ra”, chợt run lên, đầu tóe máu, mắt trợn
trừng.
“A!” Hai toán tu sĩ biến sắc, lạnh buốt cõi lòng.
“Không có pháp khí lợi hại tự động hộ chủ mà dám lớn lối?” Ngụy Tác cười lạnh,
triệt để kích phát pháp trận Bất diệt tịnh bình. “Cương nha muội, động thủ
thôi.” Nói với Linh Lung Thiên đoạn gã phát động Động Hư bộ pháp, mang theo
Bất diệt tịnh bình đến gay sau lưng Đề Đăng chân nhân và Hoằng Pháp chân nhân.
“Choang!”
Đề Đăng chân nhân dựng tóc gáy, phản ứng với tốc độ kinh nhân, mấy đạo quang
hoa từ mấy khiếu vị chi trung bắn ra, chặn đứng Bất diệt tịnh bình. Đồng thời
Hoằng Pháp chân nhân cách lão không xa lại gào lên kinh hãi, hôi ảnh tựa hồ bị
Bất diệt tịnh bình ném ra trước mặt lão, quang hoa quanh lão tắt ngóm, không
thể ngự không nữa.
“Phù!”
Hoằng Pháp chân nhân, một trong hai lão bất tử tu vi tối cao của Quảng Pháp
thiên cung bị đánh lõm ngực, máu trong miệng và nhục thân tan nát phun ra!
Vô tận sát lục và khí tức huyết tinh bao trùm thinh không, tất thảy nghẹt thở!
-o0o-