Thông Thiên Chi Lộ

Chương 790: Lão quỷ cười gian

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Động Hư bộ pháp!”

“Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp!”

“Vô thủy kiếm kinh!”

Dù Ngụy Tác chưa để lộ Địa Mẫu cổ kinh và vô thượng bí pháp có từ chân tiên
thần văn thì trừ ba môn vô thượng cường pháp này, cơ hồ mọi tu sĩ tại trường
đều khẳng định gã còn môn vô thượng cường pháp tôi luyện nhục thân nữa. Trong
trận chiến kinh thế hãi tục này, nhục thân gã sánh với cửu cấp Hoang cổ cự
thú.

Công pháp của gã là thiên cấp đỉnh giai công pháp. Không biết đến Địa Mẫu cổ
kinh, nhiều tu sĩ, thậm chí các lão bất tử ngầm đoán rằng công pháp này nhờ
vào nồng độ chân nguyên mà được xếp vào thiên cấp đỉnh giai công pháp, không
thì gã không thể thôi động được kiếm lưu khổng lồ, không thể liên tục kích
phát ngần ấy đạo quân.

Thiên cấp đỉnh giai công pháp và thiên cấp đỉnh giai vô thượng cường pháp, đối
với tu sĩ thì đều là vô thượng chí bảo.

Ngụy Tác lại được cả Tiên vương thần tinh! Tiên vương thần tinh, Bất diệt tịnh
bình, Trấn thiên pháp tướng… không ai không động lòng.

Ngụy Tác thần uy vô song, giết thần huyền đại năng rồi trước mặt chúng nhân
đánh bại Lưu Chân Võ biết vô thượng cường pháp, khiến tất cả đều kinh hãi
nhưng giờ gã đã già nua như mấy lão bất tử, như hổ chỉ còn lại da.

Không còn tu sĩ nào lên tiếng nhưng một cơn bão hình đang ủ mầm.

Ngụy Tác đi về phía Âm Lệ Hoa, vô số mục quang lén tụ vào lưng gã.

“Các vị theo mỗ về đại hội hội trường.” Tô Thần Huyết liếc Ngụy Tác, đáy mắt
ánh lên phức tạp.

“Đương”

Đột nhiên, tiếng chuông vang lên chói tai, thần quang bao kín sơn môn Hóa
Thiên giáo tựa hồ rung lên. Tô Thần Huyết đi trước dẫn đường chọt biến sắc,
nhìn về sơn môn sau lưng.

Lão bất tử Hóa Thiên giáo ở sau lưng y biến hẳn sắc mặt, lẫn vào mây khói.

“Xảy ra chuyện gì?”

Mọi tu sĩ tại trường đều nhận ra trong sơn môn Hóa Thiên giáo có đại sự kinh
nhân phát sinh, tiếng chuông vang khắp tông môn, thinh không mấy chục dặm
quanh đó chấn động, là tiếng Hóa Thiên giáo cảnh báo.

“Lẽ nào Công Đức tông có tu sĩ đến xâm lấn, gây loạn đại hội?” Nhiều tu sĩ lóe
lên ý nghĩ này.

“Đó không phải là Linh Lung Thiên, là Thiên La chân nhân…” Âm Lệ Hoa đợi gã
đến gần, cách Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất cực xa, thần thức hai thần huyền
đại năng không vươn tới. Tiếng chuông chấn động sơn môn Hóa Thiên giáo vang
lên, thân thể Âm Lệ Hoa run lên, sắc mặt nhợt đi, ra hiệu cho gã rồi truyền
âm.

“Cái gì!” Ngụy Tác nín thở, rợn tóc gáy.

“Cương nha muội đáng chết!”

Ngụy Tác không đổi sắc nhưng thầm nghiến răng nghiến lợi, nhất thời đã mắng
Linh Lung Thiên không biết bao nhiêu lần.

Cương nha muội đáng chết đúng là liều mạng, Âm Lệ Hoa ra hiệu khiến gã biết
Linh Lung Thiên đang làm gì! Linh Lung Thiên từ đầu đã thèm muốn Nguyên thủy
thần mộc trong sơn môn Hóa Thiên giáo nhưng gã đã nhắc đi nhắc lại nó không
nên làm càn. Hiện không chỉ có hai thần huyền đại năng tại trường, Hóa Thiên
giáo lại thực lực khó dò, nếu Linh Lung Thiên bị phát hiện, dù nó liều mạng
cũng chưa chắc thoát được! Mà dù nó thoát được khỏi sơn môn Hóa Thiên giáo, Âm
Thi tông cũng sẽ diệt vong.

Hiện tại Tiên vương thần tinh đến tay, lại cố ý ra vẻ thọ nguyên sắp hao tận,
các tu sĩ đều không biết gã có Thiên long huyết hóa thạch nên những ai định
đối phó gã tất sẽ động thủ. Khi đó có Linh Lung Thiên chưa từng lộ diện giúp
sức, sẽ tung hoanh ngang dọc, còn thu được nhiều lợi lộc hơn.

Đại hội lần này dù không có tin về Đề hồ thánh quả thì cũng đủ rồi. Nhưng Linh
Lung Thiên lại gây họa, dám mò vào sơn môn Hóa Thiên tông!

Ngụy Tác dám chắc Nguyên thủy thần mộc là vô thượng chí bảo, tất ở trong cấm
địa của Hóa Thiên tông, dù đắc thủ thì muốn thoát đi mà không lộ nào có dễ. Tô
Thần Huyết hiện không có sát ý với gã, địch bạn chưa rõ, sau này biết gã có rễ
Nguyên thủy thần mộc thì coi như gã có thêm một đại địch.

“Chuyện đó…” Ngụy Tác giật giật chân mày, nhãn quang ánh lên kịch liệt.

Đúng là việc gì cũng cùng đến, Ngụy Tác cảm ứng được bảo bối Phệ tâm trùng
đang tỉnh lại!

“Chát” Hồng sắc quang hoa từ bạch sắc vân khí bắn ra, hiện rõ thân ảnh trước
mặt Tô Thần Huyết.

Là một thanh niên ba mươi mấy tuổi, tu vi Kim đơn tam trọng, mặc hồng sắc pháp
y, khí độ phi phàm, mày kiếm mắt sao. Không ít tu sĩ tại trường nhận ra là
chân truyền đệ tử của Hóa Thiên giáo: Kim Độ Vũ.

Kim Độ Vũ thần sắc thập phần khó coi, mấp máy môi truyền âm bẩm báo với Tô
Thần Huyết.

“Oành!”

Tô Thần Huyết đột nhiên chấn động khí tức, thinh không như có tiếng sấm nổ.

“Chư vị đạo hữu đợi một chút, có kẻ lẻn vào Hóa Thiên giáo, làm hỏng mấy thứ.”
Tô Thần Huyết lạnh lùng lên tiếng.

“Cái gì, có người dám lẻn vào sơn môn Hóa Thiên giáo!”

“Hiện tại hai thần huyền đại năng đều ở trong sơn môn Hóa Thiên giáo, ai to
gan như vậy…” Cả sơn cốc lặng ngắt, trừ Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, cơ hồ ai cũng
không dám tin. Qua việc Tô Thần Huyết chấn động tâm thần thì tại sơn môn Hóa
Thiên giáo có vật cực kỳ trọng yếu.

“Y phá hoại nhiều cấm chế, tựa hồ từ chỗ chúng ta xông vào sơn môn Hóa Thiên
giáo. Chư vị đạo hữu, xin cứ đứng nguyên, xem quanh mình có ai.” Tô Thần Huyết
tiếp tục lên tiếng, mục quang quét qua mọi tu sĩ tại trường.

“Ai?” Mấy tu sĩ quanh Thiên La chân nhân nhợt nhạt mặt mày, thần sắc dị dạng,
nhưng không nói gì thì đã bị Tô Thần Huyết chú ý đến, quang hoa lóe lên, Tô
Thần Huyết đến ngay trước mặt.

“Thiên La chân nhân…” Một lão giả mặc hôi sắc thoa y run rẩy hồi đáp.

“Mẹ nó chứ, đúng là hại người.” Ngụy Tác ngầm nghiến răng nghiến lợi, liếc
“Linh Lung Thiên” đứng cạnh, cạnh gã và Âm Lệ Hoa lúc này thật ra là Thiên La
chân nhân. Tuy qua lời Tô Thần Huyết, tựa hồ Linh Lung Thiên chưa bị bắt nhưng
vạn nhất bị Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất phát hiện Thiên La chân nhân bị chế
trụ ở cạnh thì gã và Âm Lệ Hoa khó thoát.

“Nó bảo tỷ nếu có cơ hội, nghe thấy tiếng lão quỷ cười gian thì lại kích phát
Bất diệt tịnh bình thành màn đêm.” Âm Lệ Hoa cực kỳ khẩn trương, đến sát Ngụy
Tác truyền âm.

“Lại phải kích phát Bất diệt tịnh? Còn cả tiếng lão quỷ cười gian… Sao nó
không tự đập đầu chết biến thành lão quỷ, nó già lắm rồi mà!” Ngụy Tác nghiến
răng, nếu Linh Lung Thiên có mặt thì gã đã cắn nó rồi.

“Thiên La chân nhân!” Tô Thần Huyết mục quang lóe lên, dặn mấy đệ tử Hóa Thiên
giáo từ bạch ngọc bình đài lướt tới: “Điều tra xem trừ Thiên La chân nhân thì
còn thiếu vị đạo hữu nào?”

Mấy đệ tử này phụ trách tiếp đãi, tựa hồ đã ghi lại, nên lướt một vòng rồi báo
cho Tô Thần Huyết: “Tông chủ, trừ Thiên La chân nhân và hai đệ tử Hoàng Thiên
đạo, các đạo hữu khác đều đủ.”

“Phù!”

Lưu Chân Võ đang liệu thương ở trước mặt hai thái thượng trưởng lão Hoàng
Thiên đạo đến tham gia đại hội sớm nhất, nghe vậy thì lại phun ra nghịch
huyết. Các chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo thần sắc cực kỳ khó coi, nhìn
Ngụy Tác bằng ánh mắt phun lửa.

“Chỉ Thiên La chân nhân không có?” Tô Thần Huyết liếc Kim Độ Vũ, Kim Độ Vũ
lướt ra ngoài sơn môn Hóa Thiên giáo.

“Xem ra phải động dụng toàn tông chi lực, phong tỏa chư thành, không để kẻ đó
đào thoát.” Nhiều tu sĩ nhận ra.

“Ha… Ha… Ha…” Cùng lúc, sơn môn Hóa Thiên giáo đột nhiên vang lên tiếng
cười gian giảo.

“Mẹ nó chứ! Lấy đâu ra cơ hội!” Ngụy Tác thầm mắng, biết là tiếng cười gian
kiểu lão quỷ mà Linh Lung Thiên nói.

“Chư vị đợi chút!” Không hề dừng lại, Tô Thần Huyết hóa thành thanh sắc lưu
quang, bắn về phía tiếng cười gian.

“Ngươi định làm gì!” Thấy thân ảnh Tô Thần Huyết khuất vào bạch sắc vân khí,
Ngụy Tác mắng thầm nghiến rắng, kêu lên với một tu sĩ ở bên trái. Cùng lúc, gã
tế xuất Bất diệt tịnh bình, tức thì Bất diệt tịnh bình như một hắc động hút
hết quang hoa, mấy chục dặm chìm trong bóng tối.

“Việc gì hả!” Nhiều tu sĩ kinh hô, không ít người tế xuất pháp bảo phòng ngự,
bởi không biết có chuyện gì.

“Toàn bộ đứng im, ai cãi lời, giết!” Vương Vô Nhất cất giọng cực kỳ băng hàn.
“Ngụy đạo hữu, dừng kích phát pháp bảo này, không thì, giết!”

Nhưng lúc đó, trong không gian tối om có tiếng xé không khí, ít nhất năm, sáu
tu sĩ lướt tới.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận