Thông Thiên Chi Lộ

Chương 760: Càng kiêu ngạo hơn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Thủy Linh Nhi, nữ tu này là của Thủy Linh Nhi Thiên Huyền đại lục Huyền Phong
môn? Tu sĩ này lẽ nào là Bá Khí chân nhân tại Thiên Huyền đại lục giết chân
truyền đại đệ tử và mấy lão bất tử của Huyền Phong môn?”

“Bá Khí chân nhân đó tên Ngụy Tác, hình như cũng tên thiên tài tu sĩ của Hải
Tiên tông?”

“Không thể nào là cùng người, thiên tài tu sĩ của Hải Tiên tông đã đến sơn môn
Âm Thi tông gào hét, giết Kim đơn đại tu sĩ Diệp Linh, là tử địch của Âm Thi
tông, sao lại trốn trong sơn môn Âm Thi tông được. Hơn nữa tu sĩ của Hải Tiên
tông đó chỉ Kim đơn nhất trọng, sao lại đến được Thiên Huyền đại lục, giết
kinh thiên đại tu sĩ Kim đơn tam trọng, tứ trọng trở lên…”

Tu sĩ Linh Cữu thành thấy Diệp Huyền Thành và Hoàng Phủ Tuyệt Luân, Vũ Hoàng
chân nhân đi khỏi thì thở phào, nghị luận nhi nhao, suy đoán lai lịch của Ngụy
Tác.

“Âm tông chủ, tại hạ có việc, xin được cáo từ.” Tô Thần Huyết trên Hóa Thiên
kim hồ dịu giong bảo Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa đoạn lướt đi.

“Đa tạ Tô tông chủ và Vương tông chủ ra mặt hóa giải.” Âm Lệ Hoa hành lễ với
Tô Thần Huyết và thần quang pháp thân Vương Vô Nhất trên bạch sắc ngọc sơn
thượng.

“Bất tất đa lễ.” Vương Vô Nhất như vầng mặt trời, thân thể rực thần quang
khiến cả thành trì chìm trong cực đạo thần uy, gật đầu, quang hoa lóe lên, tan
biến vào lâu các trên bạch sắc ngọc sơn.

“Hóa ra vừa đột phá đến Thần huyền tứ trọng không lâu… Thần niệm hóa thân
không thể duy trì lâu, xem ra vị tất lĩnh ngộ được bao nhiêu nguyên khí pháp
tắc…” Linh Lung Thiên từ chỗ Âm Thi tông tàng kinh đi ra thì đã kích phát
Bắc Mang hóa hình phù, đứng sau lưng bọn Âm Lệ Hoa, lén quan sát Vương Vô
Nhất.

“Âm tông chủ, tại hạ có việc cần thương lượng với Âm tông chủ và vị đạo hữu
này, không biết có thể vào sơn môn quý tông?” Cùng lúc, tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú
đến gần như yêu tà trên Vô lượng ngọc sơn chợt thân ảnh loáng lên, lăng không
lướt tới, sau lưng nhật nguyệt đồng sinh, phong thái kinh nhân.

Âm Lệ Hoa hơi ngẩn ra.

“Y là ai?” Ngụy Tác truyền âm hỏi, gã đã chú ý đến tu sĩ trẻ tuổi có linh khí
ngưng hình kinh nhân này, Vọng khí thuật quét vào thì phát hiện tu vi của y là
Kim đơn tứ trọng trung kì, chỉ chân nguyên tu vi thì còn hơn gã một chút.

“Linh khí ngưng hình của y là nhật nguyệt đồng thăng, chắc là một trong Hoàng
Thiên tông tứ đại chân truyền đệ, Lưu Duy Chân, chân truyền đại sư huynh Lưu
Chân Võ là ca ca của y, không biết có ý gì.” Âm Lệ Hoa truyền âm cho Ngụy Tác
đoạn bình tĩnh như thường nói với Lưu Duy Chân, “Lưu đạo hữu quang lâm bản
môn, tự nhiên không dám chối từ.”

“Hoa sư đệ, Liễu sư đệ, theo ta.” Âm Lệ Hoa nói thế, Lưu Duy Chân hơi mỉm
cười, quay lại nói với Vô lượng ngọc sơn.

Trên Vô lượng ngọc sơn, một tu sĩ trẻ tuổi mặc hồng sắc pháp y, phù văn lá
trúc và một người mặc tử sắc pháp y, lưng có mấy chục phù văn sao vàng lướt
xuống. Vô lượng ngọc sơn lướt về hướng Hóa Thiên giáo tông chủ Tô Thần Huyết
ly khai.

“Hoàng Thiên tông tứ đại chân truyền đệ tử đều tu vi và thần thông hơn xa
những người khác. Hai người kia tương tự Lưu Duy Chân nhưng chân truyền đại sư
huynh Lưu Chân Võ thì đã là tu vi Kim đơn ngũ trọng, Lưu Chân Võ chỉ hơn bốn
mươi tuổi, đột phá thần huyền tu vi là việc sớm muộn.” Âm Lệ Hoa lén truyền âm
cho bọn Ngụy Tác.

Vương Vô Nhất lực áp Diệp Huyền Thành, xem ra thực lực siêu cấp tông môn của
Vân Linh đại lục này còn trên Huyền Phong môn.

“Dẹp cấm chế.” Âm Lệ Hoa truyền âm đoạn ra lệnh.

Hộ sơn cấm chế Âm minh quỷ phủ đại trận phong bế cả sơn môn, không triệt đi
thì không ai ra vào được.

Thần huyền đại năng đã động thủ thì thần thông song phương đều đáng sợ, phe
thắng cũng không dễ chịu gì nên các thần huyền đại năng không dám phạm ước
định, Âm Lệ Hoa cũng không sợ Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Diệp Huyền Thành nuốt
lời, dùng hồi mã thương.

Lưu Duy Chân được hai chân truyền đệ tử hộ tống, đáp xuống sơn môn Âm Thi
tông, thần quang lấp lánh như thần vương thế tử giáng lâm phàm trần.

“Lưu đạo hữu đại giá quang lâm có việc gì thương lượng?” Âm Lệ Hoa không đưa
bọn Lưu Duy Chân vào sâu mà đến một gian điện tiếp khách của Âm Thi tông.
Quanh điện trồng tử sắc ngọc trúc, cách tuyệt âm khí, đại điện do thúy ngọc
thế thành, không hề có âm lệ khí tức.

“Âm tông chủ, tại hạ muốn bàn riêng với hai vị, nếu có thể mong cho những
người khác tạm thời lui đi?” Lưu Duy Chân và hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên
tông ngồi xuống, động tác cũng như kiểu Lâm Thái Hư, phong phạm cao cao tại
thượng, coi thường thiên hạ.

“Tất nhiên.” Âm Lệ Hoa và Ngụy Tác nhìn nhau, hơi kinh nghi. Bọn Cơ Nhã đi
trước, cả đại điện chỉ còn lại Âm Lệ Hoa, Ngụy Tác và Lưu Duy Chân cùng hai
chân truyền đệ tử Hoàng Thiên tông.

“Thần huyền đại năng của Thiên Kiếm tông và Huyền Phong môn tự thân đến nơi
giết các hạ, chắc đây là Bá Khí chân nhân Ngụy đạo hữu?” Lưu Duy Chân hỏi Ngụy
Tác.

“Tại hạ chính thị họ Ngụy.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường, không hiểu ý Lưu
Duy Chân.

“Ban nãy Thủy Linh Nhi nói là đã kết thành đạo lữ với các hạ, không biết có
đúng chăng?” Lưu Duy Chân liếc Ngụy Tác đầy thâm ý.

Ngụy Tác ngẩn ra, hơi nhíu mày, Lưu Duy Chân hỏi thập phần đột ngột, khiến gã
không thoải mái. “Đúng vậy, không hiểu Lưu đạo hữu hỏi thế là sao?” Gã hỏi Lưu
Duy Chân.

“Tại hạ thật sự xiêu lòng với Thủy Linh Nhi, nếu không lầm thì Thủy Linh Nhi
là cực phẩm thủy linh căn tu sĩ, tại hạ có một môn thuật pháp, cần thủy linh
nguyên khí như thế gột rửa nhục thân mới đại thành.” Lưu Duy Chân thản nhiên
nói với Ngụy Tác, “Tại hạ định hỏi Ngụy đạo hữu có thể nhường Thủy Linh Nhi
làm đạo lữ của tại hạ chăng.”

“Cái gì?!” Âm Lệ Hoa và Ngụy Tác biến sắc. Cả hai tưởng chân truyền đệ tử
Hoàng Thiên tông này tìm gặp vì có việc gì, không ngờ y mở mồm là đòi Thủy
Linh Nhi!

Thủy Linh Nhi là đạo lữ của Ngụy Tác, là người sống chứ không phải nguyên liệu
luyện khí, pháp bảo gì, Lưu Duy Chân hỏi thế, tuy ngữ khí bình tĩnh nhưng thật
sự vô lễ, kiêu cuồng đến cực điểm.

“Đương nhiên mỗ không để Ngụy đạo hữu thiệt.” Thấy Ngụy Tác sầm mặt, Lưu Duy
Chân thập phần bình tĩnh, chỉ tay như đang nắm quyền, “Mỗ sẽ cho Ngụy đạo một
viên tiên giai linh đơn.”

“Tại hạ không thiếu đơn dược.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh liếc liễu Lưu Duy
Chân, “Đạo hữu nên bỏ ý nghĩ đó đi.”

“Ngươi dám nói thế với sư huynh thì thật vô lễ.” Tu sĩ trẻ tuổi mặc hồng sắc
pháp y mặt mũi lạnh lùng đứng cạnh Lưu Duy Chân, tỏ vẻ cao cao tại thượng uy
hiếp.

“Vậy hả? Các hạ nói thế thì lễ lạt lắm chắc?” Ngụy Tác liếc đối phương, nhạt
giọng. Tu sĩ của các siêu cấp đại tông môn đều ngông nghênh như nhau, ngay cả
việc hỏi xin đạo lữ mà cũng nói ra được.

“Ngươi nên nghĩ cho kỹ đang nói chuyện với ai.” Một chân truyền đệ tử mặc tử
sắc pháp y của Hoàng Thiên cười lạnh: “Nếu không có tông chủ bản tông giải vây
thì ngươi đã tan xác.”

“Vị tất.” Ngụy Tác ơ hờ, hỏi Lưu Duy Chân, “Đạo hữu còn việc gì nữa không?”

“Thủy Linh Nhi thuộc về mỗ, mỗ giúp các hạ chặn Huyền Phong môn.” Lưu Duy Chân
vẫn nói đến Thủy Linh Nhi.

“Không cần.” Ngụy Tác không hề do dự.

“Đừng có không biết tốt xấu!” Đệ tử mặc tử sắc pháp y nổi giận, nhìn Ngụy Tác,
“Ngươi đừng tưởng Âm Thi tông gia nhập Đại Hóa minh thì vạn vô nhất thất. Đại
Hóa minh còn cần Hoàng Thiên đạo chống lưng.”

“Ngươi đã chạm vào Huyền Phong môn và Thiên Kiếm tông, nếu chọc vào cả Hoàng
Thiên đạo thì ta không tin ngươi có chỗ đứng tại tu đạo giới.” Một tu sĩ trẻ
tuổi mặc hồng sắc pháp y khác cười lạnh.

“Nếu không còn việc, không cần lắm lời nữa.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh, cụp
mắt xuống.

Đệ tử mặc hồng sắc pháp y và tử sắc pháp y của Hoàng Thiên đạo chỉ tu vi Kim
đơn nhất trọng, cỡ này thì gã có thể giết trong tích tắc, hiện tại dám lớn lối
trước mặt gã, nếu không vì là đệ tử Hoàng Thiên đạo tất bị gã đập chết tươi từ
lâu.

Với Lưu Duy Chân, Ngụy Tác không tin y đấu được với Động Hư bộ pháp và Trấn
thiên pháp tướng. Không vì Hóa Thiên giáo tông chủ Tô Thần Huyết đột nhiên
xuất hiện, chưa biết chừng gã đã dùng Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên
pháp trọng thương Hoàng Phủ Tuyệt Luân, sau đó dù Diệp Huyền Thành đến thì sức
mình y cũng không phá được sơn môn Âm Thi tông.

Lưu Duy Chân rõ ràng không coi gã ra gì, khiến gã nổi sát ý, chỉ là chưa phải
thời cơ, không thể phát tác. Nhưng bảo phải dịu giọng với y thì không thể.

“Được, Ngụy đạo hữu cứ cân nhắc.” Lưu Duy Chân phất tay đứng dậy, vẫn bình
tĩnh nhưng mắt hơi ánh lên. Đoạn không chào Âm Lệ Hoa mà rời Âm Thi tông.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận