“Lần này triệt để bế quan, không gặp ai?” Ngụy Tác hỏi Hàn Vi Vi và Nam Cung
Vũ Tinh.
Âm Lệ Hoa ở ngoài tĩnh thất truyền âm, hai người ra ngay.
“Đang đến lúc quan trọng.” Hàn Vi Vi thản nhiên.
“Tỷ đang nghiên cứu Đại hoang vấn đạo kinh.” Nam Cung Vũ Tinh mim cười nhìn
Ngụy Tác đáp.
“Xảo hợp thế hả?” Ngụy Tác trợn tròng trắng, truyền âm cho Hàn Vi Vi và Nam
Cung Vũ Tinh, “Mỗ lấy được của Đông Hoang tông một môn thuật pháp, tuy vô dụng
với Cương nha muội nhưng có thể nhận ra tu sĩ nói dối, cẩn thận bị ta tét
mông.”
Nam Cung Vũ Tinh mặt hơi ửng lên, Hàn Vi Vi chu môi, giả như không nghe thấy.
“Lừa đảo, xem ra ngươi không ra gì, bị đạo lữ coi rẻ.” Linh Lung Thiên đắc ý
liếc Ngụy Tác.
“Cương nha muội biết gì ha, chỉ là bề ngoài thôi.” Ngụy Tác thảnh nhiên nhìn
Nam Cung Vũ Tinh: “Tỷ dã hoàn toàn tham ngộ Đại hoang vấn đạo kinh?”
“Đại hoang vấn đạo kinh khác công pháp thông thường, tách làm hai quyển Thần
hải và Khuy huyền, kim đơn trở xuống là Thần hải quyển, kim đơn trở lên là
Khuy huyền, phương pháp tu luyện khác nhau, Thần hải quyển thì tỷ đã tham ngộ
xong. Hạ quyển Khuy huyền cũng đã đọc qua, tuy chưa hoàn toàn tham ngộ, nhưng
hai quyển khác nhau, lúc nào cũng có thể đổi sang công pháp khác.” Nam Cung Vũ
Tinh nhớ đến Ngụy Tác hiện tại còn có nhục thân man thú hơn cả lúc ở thiên
long long trủng, sợ gã “báo thù” nên đỏ mặt đáp.
“Tây tịnh lưu ly thì ta đã hiểu, muốn tu luyện lúc nào cũng được.” Hàn Vi Vi
đắc ý.
“Tây tịnh lưu ly có lẽ hơi lạ lùng, kinh văn tựa hồ không khó tham thấu, nhưng
U Minh cung lấy được lâu như vậy mà không xuất hiện nữ tu tu luyện công pháp
này.” Ngụy Tác bảo Hàn Vi Vi: “Nên nghiên cứu kỹ xem có huyền cơ gì không.”
“Không có gì, không được thì lại luyện Đại hoang vấn đạo kinh, đều là tuyệt
thế cường pháp.” Hàn Vi Vi nói.
“…” Ngụy Tác tắt tiếng. Hàn Vi Vi nói cũng có lý, Tây tịnh lưu ly và Đại
hoang vấn đạo kinh có ưu điểm riêng, đều là tuyệt thế cường pháp, đối với tu
sĩ thì môn nào cũng là tế ngộ kinh nhân.
“Hiện tại Kỳ đạo hữu và Phong đạo hữu đều là Âm Thi tông trưởng lão thì gọi họ
vào chỗ tàng kinh luôn. Biết đâu có gì hữu dụng với họ.” Âm Lệ Hoa mỉm cười
dẫn đường.
“Âm đại tông chủ, Âm Thi tông tổ sư dưới suối vàng mà biết, liệu có trách
không?” Ngụy Tác cố ý hỏi.
“Bọn Phong Tri Du cùng ngày xung kích kim đơn thành công, cộng thêm Kỳ đạo hữu
và Thanh Bình đạo hữu, chúng ta, Thủy Linh Nhi, Cơ Nhã, cả Mặc Thanh Phong thì
không tính thỏ huynh đệ, Kim đơn tu sĩ đã hơn mười người, là thời khắc Âm Thi
tông rực rỡ nhất.” Âm Lệ Hoa mím môi, phong tình vạn chủng, “Dù Âm Thi tông tổ
sư dưới suối vàng có biết cũng lấy làm kiêu ngạo, hà huống đạo lữ của tông chủ
rất có khả năng thành thần huyền đại năng trẻ nhất tu đạo giới. Sao lại trách
tỷ.”
“Thần huyền, đâu có dễ thế.” Linh Lung Thiên tỷ bĩu môi.
“Cương nha muội, ngươi hiểu bao nhiều từ kim đơn đến thần huyền?” Ngụy Tác máy
động, thần huyền đại năng trở lên, lâu nay vẫn là cao thủ đỉnh nhọn của tu đạo
giới, hiện tại gã không hiểu gì về Thần huyền cảnh.
“Lừa đảo, ngươi tưởng ta vạn thông vạn hiểu hả, ta không phải tu sĩ, căn bản
không quan tâm thứ đó, ta – không – biết! Bất quá thái độ của ngươi tạm coi là
thành khẩn, ta cho ngươi biết từ Phân niệm đến kim đơn như leo cự sơn, còn từ
kim đơn đến thần huyền như lên trời.” Linh Lung Thiên ngạo nghễ nói.
“Nếu không khó thì đã không có chữ ‘Huyền’.” Ngụy Tác không hề đấu khẩu, nhớ
lại lần trước Thiên Kiếm tông Hoàng Phủ Tuyệt Luân phát ra kiếm khí hơn vạn
trượng, hóa thành vô thượng kiếm tôn, như thần chi, hoàn toàn vượt khỏi khái
niệm nhục thân của tu sĩ.
“Âm Thi tông từng có thần huyền đại năng chưa, có gì ghi chép về Thần huyền
cảnh không?” Ngụy Tác lại hỏi Âm Lệ Hoa.
“Âm Thi tông từng có hai thần huyền đại năng, nhưng không biết có gì ghi lại
cụ thể không. Âm Thi tông tàng kinh chi địa có cấm chế đặc biệt, mỗi tu sĩ vào
đó, tối đa chỉ đọc được ba điển tịch, khí tức sẽ bị cấm chế ghi lại, nhanh
nhất ba năm sau mới có thể vào tiếp. Tỷ cũng chỉ đọc được mấy chục thiên điển
tịch trong đó.” Âm Lệ Hoa nhìn Ngụy Tác: “Cả Huyết Linh lão tổ cũng chưa chắc
đọc hết mọi điển tịch.”
“Chỉ là thượng cổ cấm chế tối phổ thông ‘Chỉ vụ tiểu cấm’, thường dùng để
thưởng cho đệ tử có cống hiến kiệt xuất mới được vào đọc điển tịch.” Linh Lung
Thiên nói: “Theo ta, ta để các ngươi đọc hết điển tịch.”
“Cương nha muội, ngươi không phá hoại chứ?” Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa nhìn nhau.
“Không cần phá hoại, ta cũng vào được.” Linh Lung Thiên trợn tròng trắng, nếu
không nể Âm Lệ Hoa chắc nó không hồi đáp Ngụy Tác.
“Mỗ phải xem qua thỏ huynh đệ, Âm đại tông chủ truyền tin cho bọn Kỳ đạo hữu
nhé.” Ngụy Tác đã quen, nói với Âm Lệ Hoa đoạn đi về phía tĩnh thất của Lý Tả
Ý.
“Thỏ huynh đệ đến rồi.”
“Chuyện đó…”
Ngụy Tác lướt vào, Lý Tả Ý chào hỏi, Ngụy Tác cả kinh, thần thức quét qua y.
Cảnh tượng trong tĩnh thất thập phần kinh nhân, mặt đất rải ngọc vụn, trừ nền
bị Ngụy Tác khắc kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt và hoàng ngọc tường bích vẽ
hình, ba bức tường khác đã bị Lý Tả Ý khắc đầy kinh văn. Qua lớp bột ngọc thì
ba bức hoàng ngọc tường bích đã bị Lý Tả Ý cạo không chỉ một lần.
Càng khiến Ngụy Tác khẩn trương vì trên mình Lý Tả Ý không có linh khí lộ ra.
Kim đơn kết thành, đơn khí tưới nhuần nhục thân, khiến nhục thân linh khí sung
mãn, vì công pháp khác nhau mà ảo hóa thành các loại hình dạng. Linh khí ngưng
hình là cách biệt rõ nhất giữa Kim đơn tu sĩ và tu sĩ thấp hơn, Lý Tả Ý tu
luyện công pháp thập phần bất phàm, thân ngoại linh khí ngưng thành dãy núi
liên miên, dù thần thức hỗn loạn, chỉ khi gã dùng pháp khí giúp y hấp nạp linh
khí thì linh khí trên mình mới không tan, giờ y lại không hiển hiện linh khí
khiến gã cho rằng y gặp bất trắc, đến lúc đèn khô dầu cạn.
“À!” Ngụy Tác quét thần thức vào, chợt ngẩn ra.
Lý Tả Ý khí tức bình ổn, sinh cơ không tan, thể nội chân nguyên hòa linh khí ở
trong trạng thái đáng kinh ngạc.
Chân nguyên lưu động chậm hơn bình thường, linh khí tự nhiên nạp vào thể nội,
không lãng phí chút nào, như thể đang tự động tu luyện, thần thức tuy nhiên
hỗn loạn nhưng tựa hồ nhục thân đạt tới trạng thái kỳ diệu tự ngã điều tiết,
làm chậm quá trình nhục thân suy lão.
Trạng thái này thật khó tưởng tượng nổi, không ai đoán được, như thể sau khi
thần thức y triệt để hỗn loạn, trong óc tách thành nhiều người, có người khống
chế chân nguyên, có người điều tiết nhục thân, có người lại ngớ ngớ ngẩn ngẩn.
Như thể Lý Tả Ý tự nhiên sáng tạo được công pháp đặc biệt.
Ngụy Tác nhận ra thọ nguyên của y cao hơn trước nhiều, chứ không chỉ còn một,
hai mươi năm.
“Thỏ huynh đệ, mấy câu kinh văn này không có vấn đề… còn nữa, hình kia là
hình đầu tiên.” Ngụy Tác đang kinh ngạc vì trạng thái của Lý Tả Ý thì y chỉ
vào hoàng sắc ngọc bích nói.
Ngụy Tác giật giật chân mày, chỗ Lý Tả Ý chỉ đã chỉnh chỉnh tề tề khắc một
hàng kinh văn, đại khái hơn mười câu, hơn hai trăm chữ. Bên cạnh là một hình
ảnh.
“Quả nhiên là hình đầu tiên!” Ngụy Tác chợt nín thở, nhận ra chính là hình ảnh
lúc gã tham ngộ đã coi là hình đầu tiên.
“Thỏ huynh đệ, ta chỉ nghĩ được thế…” Thấy gã chăm chú chép lại kinh văn, Lý
Tả Ý đầu tóc hoa râm, trông như lão nhân sắp chết nói.
“Không sao, cứ từ từ, đồng thời từ từ luyện hóa thứ này đã.” Ngụy Tác dùng kí
sự thanh phù ghi lại kinh văn, đồng thời lấy ra hơn hai mươi khối Thiên long
huyết hóa thạch chất cạnh Lý Tả Ý. Công pháp của y luyện hóa Thiên long huyết
hóa thạch không thể kinh nhân như Thủy hoàng phệ nhật quyết, ít nhất gã cần
nửa tháng trở lên mới xong.
Hỏi thêm mấy câu, phát hiện Lý Tả Ý đích xác không biết, thậm chí không nhận
ra bản thân đang trong trạng thái kỳ dị, Ngụy Tác rời tĩnh thất. Bọn Kỳ Long
Sơn và Thanh Bình, Phong Tri Du đã đến, nhất cả toán theo Âm Lệ Hoa đến chỗ Âm
Thi tông truyền kinh thụ đạo.
…
Bọn Ngụy Tác không biết rằng, cùng lúc đó, lưỡng đạo độn quang đã lướt qua rìa
Thiên khung Vân Linh đại lục.
Một đạo màu cổ đồng, là Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt
Luân!
Đạo còn lại không hề có linh khí, khí tức còn già nua hơn Hoàng Phủ Tuyệt
Luân.
Lão đạo đầu tóc khô cháy này mặt mũi khắc khổ, hai mắt lại ánh lên thần quang.
Đạo bào lão mặc màu xanh nhưng có viền đỏ như sao băng, cực kỳ cổ kính, khí
tức như từ viễn cổ xuyên việt về.
-o0o-