“Đây là Tử phát linh thảo, là Thần long quả, cả hai hái xong đều phải sử dụng
ngay, một nhánh chưa kết quả, cả hai đều vô dụng rồi.”
“Cái gì! Đây là Tử phát linh thảo để luyện chế Tử tiêu kim đơn và Thần long
quả để luyện chế Thần long ngộ chân đơn!”
Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân ở ngoài Thiên khung
Vân Linh đại lục, bọn Ngụy Tác tất nhiên không biết gì. Cơ Nhã vốn là luyện
dược sư, Ngụy Tác đã ngừng lợi dụng Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên
pháp tôi luyện nhục thân nên cùng Thủy Linh Nhi tiên đến tĩnh thất của Cơ Nhã,
gọi lục bào lão đầu ra xem năm nhánh linh dược thật ra là gì, Linh Lung Thiên
chỉ ngay được hai loại khiến Cơ Nhã và lục bào lão đầu chấn kinh.
Tử phát linh thảo là nhánh có lông tím nhẹ, Thần long quả là nhánh đã khô lá,
có gân như vảy.
Tử phát linh thảo là chủ dược để luyện chế Tử tiêu kim đơn, địa cấp đơn dược
đề thăng tu vi kim đơn trở xuống. Thần long ngộ chân đơn là tiên cấp đơn dược,
dược lực thấu vào kim đơn.
“Hai ngươi biết đến Tử tiêu kim đơn và Thần long ngộ chân đơn cũng coi là có
kiến thức, không như ai đó tứ chi phát đạt, vô học thật đáng sợ, hai loại linh
dược này gần như tuyệt tích mà lại bị lãng phí, đúng là đáng bị trời phạt.”
Linh Lung Thiên xoa tay, chế nhạo Ngụy Tác.
Lục bào lão đầu ngượng ngùng, lão nhận biết mấy nhánh linh dược này xong đã
bảo Ngụy Tác là vô dụng.
“Ba nhánh còn lại là gì?” Ngụy Tác bĩu môi, Linh Lung Thiên trào phúng, nhưng
với lão gian thương như gã thì không hề hấn gì.
“Đây là Tế binh thảo, dược lực gần đạt rồi, có thể miễn cưỡng tôi luyện tinh
kim của ngươi.” Linh Lung Thiên chỉ tay, Ngụy Tác không tỏ vẻ gì khiến nó
không vui.
“Tế binh thảo! Là Tế binh thảo mà thượng cổ đại năng dùng để luyện chế thai
thể pháp bảo?”
Ngụy Tác và lục bào lão đầu, Thủy Linh Nhi và Cơ Nhã đều cả kinh.
Linh Lung Thiên chỉ vào ô kim sắc linh thảo còn tươi duy nhất trong năm nhánh.
Tế binh thảo, trong nhiều điển tịch đều ghi lại rằng thượng cổ đại năng dùng
để đề thăng phẩm chất thai thể pháp bảo lúc mới thành, không chỉ tinh kim mà
với tuyệt đại đa số ngọc thạch và chất xương cũng hữu dụng.
Linh thảo này biến mất không biết bao nhiêu vạn năm, từ thời đại lục bào lão
đầu cũng không còn, không ngờ tại Thanh Thành khư lại có.
“Linh thảo này có thể đề thăng phẩm chất thai thể pháp bảo?” Ngụy Tác biết
Linh Lung Thiên hiểu cách sử dụng Tế binh thảo.
“Khi thai thể sơ thành thì đem nó tôi lửa khiến tinh kim càng mịn, tương đương
với đề thăng phẩm chất tinh kim…” Linh Lung Thiên không thèm nhìn Ngụy Tác.
“Còn hai nhánh, là linh dược gì?” Ngụy Tác hỏi tiếp.
Hai nhánh còn lại, đóa thâm hồng sắc tiểu hoa và thanh hắc sắc tiểu thảo đều
khô héo, ánh lên kim thiết u quang.
“Đấy là Hoàng dương hoa, không có gì linh diệu, trồng tại linh điền để đề
thăng dược lực hỏa hệ linh dược. Hiện tại bị ngươi bẻ rồi, chỉ còn có thể đem
pha trà xem có vị gì thôi.” Linh Lung Thiên bĩu môi.
“Nhánh kia?” Ngụy Tác thấy Linh Lung Thiên nhiều lần liếc nhánh thanh hắc sắc
tiểu thảo thì ánh mắt lạnh lại. Thượng cổ Linh tộc tiếp xúc ở cấp vượt xa Kim
đơn tu sĩ, khiến nó như vậy thì không thể tầm thường, chưa biết chừng nó cố ý
để lại sau cùng mới nói, nếu nó bảo đó là phổ thông linh dược, Ngụy Tác khẳng
định không tin.
“Nhánh này có thể hại chết ngươi hoặc giúp ngươi hạ kẻ khác.” Linh Lung Thiên
bảo, “Là Minh vương thảo, cả tu đạo giới từ cổ chí kim, tổng thể xuất thế
không quá năm nhánh.”
“Minh vương thảo là gì?” Cơ Nhã và lục bào lão đầu nhìn nhau, cả hai chưa từng
nghe tên linh thảo này.
“Còn gọi là Dẫn minh thần thảo, nếu ở nơi nồng âm khí úc mà dùng thái dương
chân hỏa đốt lên thì sẽ dụ ra âm hồn bất tán chi vật.” Linh Lung Thiên cười
lạnh, “Nơi này đầy âm khí, không biết dưới địa mạch có hình thành hay mai táng
âm minh chi vật lợi hại không, ngươi thích thì cứ đốt lên thử xem, Dương chi
điểu của ngươi thái dương chân hỏa thập phần thuần chính, nhưng nếu đốt thì
bảo trước để ta chạy đã.”
“Đây là Thi thần minh thảo!”
Lục bào lão đầu kinh hãi, “Ta đã đọc được… Hóa ra tại thời đại trước thượng
cổ, âm thảo này được gọi là Minh vương thảo!”
“Linh thảo có thể hấp dẫn âm minh tử vật?” Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi nhìn
nhau.
“Âm minh tử vật có hai loại, một là trùng trĩ, yêu thú sinh ra ở nơi nhiều âm
khí, ngày đêm hút âm khí, hóa thành âm thú, hai là nhưng yêu thú hoặc tu sĩ
đại năng khi sinh tiền có dùng linh dược hay tu luyện công pháp gì đó, thọ
nguyên hết mà ý thức không tan, hóa thành cương thi. Loại nào thì đẳng cấp
đỉnh nhọn đều có tu luyện chi pháp đặc biệt.” Lục bào lão đầu nhìn chăm chăm
thanh hắc sắc linh thảo, “Linh thảo này được thái dương chân hỏa đốt lên thì
nguyên khí sinh ra là thần dược đối với âm minh tử vật, nếu đốt ở âm minh chi
địa thì có thể dụ ra những âm minh tử vật không thích xuất thế. Ta đọc được
rằng… có mấy chục tu sĩ đỉnh nhọn của một tông môn bị đối thủ hại bằng thứ
này, trong đó thậm chí có thần huyền đại năng nhưng đều mất mạng.”
“Tông môn đó là Bách Thánh tông.” Linh Lung Thiên nhìn lục bào lão đầu: “Không
chỉ một thần quân cấp tu sĩ, tổng cộng ba thần quân bị đối phương cho vào
tròng.”
“Ngươi bảo nhánh này có thể hại chết ta hoặc giúp ta hại người vì âm minh tử
vật không có ý thức, bị dẫn xuất thì sẽ công kích loạn xạ?” Ngụy Tác giần giật
chân mày.
“Ngươi tưởng có Động Hư bộ pháp thì không sợ, đem vật này ra hại người?” Linh
Lung Thiên nhe răng khinh miệt, “Vô học thật đáng sợ, nếu gặp phải âm minh chi
vật mà ba thần huyền đại năng đồng thời tại trường mà không ai thoát thì dù
ngươi thi triển tất cũng bị trấn áp. Âm minh tử vật như thế thì nguyên khí đủ
để dệt thành thần văn, nhất phương thiên địa sẽ biến thành thần vực, biết đâu
nguyên khí ở đó sẽ thác loạn, Động Hư bộ pháp căn bản không thể thi triển cũng
nên.”
“Tiểu tử, nó nói sự thực. Nhiều âm minh thâm uyên cũng nguy hiểm như cổ địa
trong sâu man hoang, nhất là mộ táng của viễn cổ, thượng cổ đại năng thường có
vật âm minh khó tưởng tượng nổi. Tu đạo giới có mấy lần tu sĩ tìm bảo vật ở
quy mô lớn, khiến bất tử cổ thi siêu việt cả cửu cấp yêu thú xuất hiện khiến
máu chảy thành sông.”
“Không được thái dương chân hỏa đốt thì không thể hấp dẫn âm minh chi vật?”
Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên: “Đốt xong rồi chạy tất không sao.”
“Không hẳn. Âm minh chi vật trời sinh khát máu, nếu vô tình dụ ra được một
kinh thế đại năng tu vi kinh nhân, chưa biết chừng độn tốc còn hơn Động Hư bộ
pháp.” Linh Lung Thiên nhìn gã, biết gã không vứt đi mà giữ lại.
Ngụy Tác thu Minh vương thảo lại.
Nhánh linh dược này tuy nhiên nguy hiểm nhưng gã biết Động Hư bộ pháp, dù sao
cũng nhanh hơn tuyệt đại đa số thần huyền đại năng. Gã đương nhiên không dễ
dàng sử dụng nhưng nếu có ngày bị bức đến tuyệt lộ sơn cùng thủy tận thì sẽ
đem ra liều mạng.
Gã đã chọc vào nhiều thần huyền đại năng, có càng nhiều thứ thế này càng tốt.
“Đúng rồi, ngươi biết cách luyện chế Thiên vân tinh không?” Nghĩ đến linh
dược, Ngụy Tác nhớ ra chỉ còn chút xíu Thiên vân tinh, nên hỏi Linh Lung
Thiên, “Hoặc giả ngươi biết thứ gì có hiệu quả như Thiên vân tinh chăng?”
“Thiên vân tinh là cái gì?” Linh Lung Thiên hơi ngẩn ra.
“Là một loại khiến dược vật yêu thú phát tình, tạo ra thú triều, nhưng đã thất
truyền.” Lục bào lão đầu giới thiệu sơ qua, lão cho rằng vật này để hại người
khác thì thập phần hữu dụng, nhất là tại bên ngoài Thiên khung, vô số đê giai
yêu thú bị kinh động, dã có thể thu hút cả cao giai yêu thú.
“Phì! Sao ta biết thứ đó được.” Linh Lung Thiên nhổ nước bọt trừng mắt, “Hiện
tại đến lượt ngươi nói.”
“Tiếc là chút Thiên vân tinh đó đã gần hết, không rõ còn đủ một lần dùng
không.” Ngụy Tác biết nó không biết nên lắc đầu tiếc rẻ.
“Thiên long quần tinh tôi thể thuật của ta dùng tinh thần nguyên khí tôi luyện
nhục thân, ta lấy được Thiên đế vẫn tinh tàn thiên, có thể dẫn động tinh thần
nguyên khí…”
Đoạn gã giải thích với Linh Lung Thiên về nhục thân của mình.
“Lừa đảo, lợi dụng công phạt thuật pháp giảm đi thọ nguyên mà tu luyện, óc
ngươi đã bị tinh thần nguyên khí thiêu đốt rồi hả?… Đúng là người làm sao
của bào hao làm vậy, sao ngươi có lắm thứ hại người thế.” Linh Lung Thiên tắt
tiếng, Ngụy Tác vừa thi triển Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp vừa
tu luyện, đồng thời đánh lén. Thiên long huyết hóa thạch tuy giảm công hiệu
nhưng gã không thương tổn gì, còn mỗi một đạo thuật pháp của gã phát ra, đối
phương đều lãnh đủ.
“Mảnh vỡ Diệu thụ còn có thể luyện hóa bằng cách đó?”
Tiếp đó, Cơ Nhã đưa mảnh vỡ Diệu thụ đã qua xử lý dược dịch cho Ngụy Tác, mọi
đồ tẩy của gã đều bị Linh Lung Thiên thấy hết nên gã không giấu, cho luôn mảnh
vỡ Diệu thụ vào huyết mạch. Phương pháp này khiến Linh Lung Thiên cực kỳ bực
mình vì biết như thế có nghĩa là khí huyết tự nhiên gột rửa cũng có thể tạo ra
linh khí, tương đương với Ngụy Tác dù không làm gì cũng coi như liên tục tu
luyện. Hơn nữa thể nội khí huyết của gã sánh với nhục thân của bát cấp đỉnh
giai yêu thú, tốc độ gột rửa cực kỳ kinh nhân. Mảnh vỡ Diệu thụ khiến gã như
có thê một trái tim cực lớn liên miên sản xuất linh khí kinh nhân.
…
“Âm Thi tông sao lại đột nhiên mua thủy hệ yêu đơn với số lượng lớn?”
“Không chỉ Âm Thi tông, Hải Tiên tông cũng thế, thủy hệ yêu đơn càng cao giai,
giá cũng càng cao.”
“Mặc kệ, giá cao hơn là được, có thủy hệ yêu đơn thì bán cho mau.”
Cùng lúc, thủy hệ yêu đơn chảy hành dòng vào Hải Tiên tông và Âm Thi tông…
-o0o-