Thân ảnh đó phất phơ tóc dài, cần cổ trắng ngần, diện dung vũ mị, phi thường
quyến rũ, cặp mong cong vút lôi cuốn, mặc ngân sắc pháp y, chính thị Hàn Vi
Vi.
“Giờ ngươi mới tới!” Nàng ta nhào vào lòng gã, đột nhiên kêu lên đau đớn vì
cắn gã, không ngờ lại đau răng.
“Sống sót cũng khó lắm rồi.” Ngụy Tác ôm Hàn Vi Vi, nhìn dung nhan vẫn nhớ tới
thì gã lại xao xuyến, nếu không có Linh Lung Thiên và Lý Tả Ý tất gã đã xử lý
Hàn Vi Vi rồi.
“Ngươi quá tệ…” Hàn Vi Vi ôm răng, bật khóc như bị bắt nạt. Nàng ta khóc
không vì đau răng mà vì lúc truyền tống pháp trận Bắc Linh thành bị tổn hủy,
Ngụy Tác ở lại, bọn nàng ta đều cho rằng gã khó lòng sống sót nên gần đây rất
đau đớn.
“Không trách ta được, ta cũng muốn đi cùng nhưng còn Lâm Thái Hư.” Ngụy Tác
nhớ lại, vỗ vỗ lưng Hàn Vi Vi. Nếu là Hàn Vi Vi hoặc Cơ Nhã bị kẹt lại Bắc
Linh thành, gã chắc cũng lo lắng khó tưởng tượng nổi.
“Ai đấy? Lẽ nào cũng là đạo lữ của ngươi?” Linh Lung Thiên đang bực mình vì gã
có tuyệt sắc đạo hữu như Âm Lệ Hoa, kết quả lại thấy một mỹ nhân nhào vào lòng
gã, hơn nữa gã có vẻ muốn cùng mỹ nhân làm gì đó thì nó trợn tròn mắt không
dám tin.
“A… Ngụy Tác, đây là?” Hàn Vi Vi lúc đó mới thấy Linh Lung Thiên, chui vào
ngực gã trong lúc đông đủ thế này thì cũng thẹn, nàng ta tránh ra, rồi hỏi.
“Thượng cổ sinh vật hơn sáu vạn năm trước, mặc kệ đi, cẩn thận tinh kim pháp
bảo, không thì bị ăn mất đấy.” Ngụy Tác bảo Hàn Vi Vi.
Bao nhiêu ngày không gặp bọn Âm Lệ Hoa và Hàn Vi Vi, lại đi trong man hoang
hoang nguyên không một bóng người, giờ thấy hai người như tranh vẽ thì Ngụy
Tác càng nhìn càng thấy đẹp hơn.
“Sao lại nói thế, coi ta là gì hả, ta đã bảo ngươi là không ăn pháp bảo trong
tông môn này.” Linh Lung Thiên ấm ức, nhìn Hàn Vi Vi rồi Ngụy Tác, càng nhìn
càng bực, “Có phải muội muội hay biểu muội của ngươi không?”
“Là đạo lữ của ta.” Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên.
“Gặp quỷ, hoa nhài cắm bãi phân trâu, không, hai đóa cơ.” Linh Lung Thiên
nghiến răng lắc đầu tỏ vẻ không dám tin.
“Ngụy Tác…”
Rồi tiếng nói dịu dàng cất lên, một thân ảnh băng thanh ngọc khiết xuất hiện.
Dung nhan vô song, mỗi một đừng nét đều cực kỳ tinh trí, băng tuyết cao khiết,
thập phần điển nhã. Tuyệt sắc nữ tử này là Cơ Nhã.
Dung nhan và khí chất của Cơ Nhã khiến Linh Lung Thiên ngẩn người.
Tuyệt sắc nữ tu như thế, nó không gặp mấy ai.
“Cơ Nhã.” Cơ Nhã đứng đó run run, như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không nói
được. Ngụy Tác không nén được, thân ảnh loáng lên lao tới ôm nàng.
“Ta về rồi.” Ngụy Tác khẽ vỗ lưng Cơ Nhã, lòng đầy cảm xúc, có người vợ như
thế còn cần gì nữa.
“Lẽ nào nàng ta cũng là đạo lữ của ngươi?.” Linh Lung Thiên lại tròn mắt kêu
lên.
“Ngụy Tác, đây là?” Cơ Nhã bị câu hỏi của Linh Lung Thiên kinh động, dứt khỏi
tình cảm lâu ngày gặp lại.
“Thượng cổ lão bất tử từ hơn sáu vạn năm trước…” Ngụy Tác giải thích.
“Không còn thiên lý nữa. Ngươi có ba đạo lữ? Kẻ gian trá âm hiểm như ngươi mà
có ba đạo lữ?” Linh Lung Thiên cơ hồ tắt tiếng.
“Ai nói chỉ có ba?” Ngụy Tác cầm tay Cơ Nhã mát lạnh, trơn nhẵn, cực kỳ vui
vẻ, thấy Linh Lung Thiên bị đả kích thì càng đắc ý, mỉm cười.
“Không chỉ ba?” Linh Lung Thiên nuốt khan.
“Ngụy Tác, đệ đến rồi.” Thân ảnh loáng lên ở cửa điện, Nam Cung Vũ Tinh xuất
hiện, cắn môi, thần sắc tựa hồ hơi bình tĩnh, có điều thân thể không ngừng run
lên, thập phần kích động.
“Đây cũng là?… Các nữ tu này mù hết sao?” Linh Lung Thiên thấy Nam Cung Vũ
Tinh, nghiến răng nghiến lợi, “có tới bốn?”
“Chuyện đó…” Nhưng rồi nó suýt nghẹn nước miếng vì quang hoa lóe lên, Thủy
Linh Nhi cũng xuất hiện.
Dung nhan Thủy Linh Nhi thanh thuần cực độ, siêu nhiên thoát trần, khí tức và
thần tình như tiên nữ đủ khiến tuyệt đại đa số nam tu điên cuồng.
“Sao lại như thế!”
Qua ánh mắt Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi nhìn nhau, Linh Lung Thiên đã biết nàng
ta đạo lữ của gã. Kì thực nó biết rõ, tuổi như gã mà có tu vi và thần thông
này, dù tại thượng cổ tu đạo giới mà có một đạo lữ tư sắc và tư chất tuyệt
đỉnh cũng là bình thường. Nó cố ý đả kích nên bảo đạo lữ của gã không ra sao
cả, nhưng rồi Âm Lệ Hoa cho đến Thủy Linh Nhi, năm nữ tu đều tuyệt sắc, nữ tu
như thế không thể nào cùng nữ tu khác thành đạo lữ của một người.
Tu đạo giới thập phần hiện thực, một nữ tu thành đạo lữ của một nam tu thì
cùng hưởng mọi thứ, nếu nam tu đó nhiều đạo lữ thì mọi thứ phải chia năm xẻ
bảy.
“Lừa đảo, các nữ tu này đều bị ngươi cưỡng ép hả?” Linh Lung Thiên cho rằng
như thế nên kêu lên.
“Hừ.” Ngụy Tác hầm hừ.
“Chắc do ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu, dùng thuốc hả?” Linh Lung Thiên không cam
lòng.
Bọn Thủy Linh Nhi nhớ đến thiên long trủng, mặt hơi ửng lên.
“Được lắm, quả nhiên là thế!” Linh Lung Thiên kêu lên, “Lừa đảo, ngươi quá ti
bỉ.”
“Kệ ngươi.” Ngụy Tác lúc ở man hoang hoang nguyên thì còn thích tranh hơi với
nó, giờ mỹ nhân đầy ra đấy, gã nào còn hơi sức để ý đến nó.
“Bọn Phong Tri Du đến rồi?” Ngụy Tác hỏi Cơ Nhã.
“Huynh đệ!”
“Đại ca!”
Ngụy Tác không đáp, một toán tiến vào.
Không chỉ Phong Tri Du, Trương Châu Dự và Sư Phi Thanh, Chân Sùng Minh và Chu
Tiếu Xuân, cả tu sĩ họ Trần cũng có mặt.
“Trần thúc.” Tu sĩ họ Trần vốn là trưởng bối, Ngụy Tác thập phần kính trọng,
Địa Mẫu cổ kinh cũng là y cho gã nên gã vội hành lễ.
“Đại ca, sao lại có tiểu nữ hài mọc sừng ở đây?” Chân Sùng Minh và Chu Tiếu
Xuân vốn là hai kẻ đầu óc đơn giản, thấy Linh Lung Thiên thì Chân Sùng Minh
kinh ngạc hỏi.
“Tiểu nữ hài gì, tiểu nữ hài mọc sừng sao, khẳng định là yêu thú mà đại ca thu
phục.” Chu Khiếu Xuân nhìn Ngụy Tác, như thể có đại ca cỡ đó là vinh dự khôn
xiết.
“Cái gì mà yêu thú, nói lung tung nữa ta sẽ bẻ răng ngươi.” Linh Lung Thiên
nhe răng.
“Huynh đệ, chuyện gì vậy?” Phong Tri Du và Trương Châu Dự, Sư Phi Thanh thấy
Ngụy Tác, thập phần kinh hỉ nhưng cũng nhận ra khí tức của Linh Lung Thiên cổ
quái, nên hỏi.
“Đúng rồi! Đúng rồi!”
Đúng lúc đó Lý Tả Ý bị bỏ qua đột nhiên kêu lên, cởi tấm áo choàng đen ra.
“Y… Y chưa chết? Ngụy Tác, lại gặp rồi?”
Lý Tả Ý lộ diện, bọn Cơ Nhã mới nhận ra, cùng kinh hô. Y giúp họ lôi kéo Lâm
Thái Hư, sau này Lâm Thái Hư xuất hiện tại Bắc Linh thành, họ đều tưởng y đã
chết. Không ngờ hiện tại người theo Ngụy Tác là Lý Tả Ý.
“Thỏ huynh đệ, đúng rồi!” Lý Tả Ý nhất thời bỏ qua bọn Cơ Nhã, cuống quýt kéo
tay Ngụy Tác dùng chân nguyên ngưng thành hình ảnh.
“Đây là hình gì!” Linh Lung Thiên đang nhe răng với Chu Khiếu Xuân tức thì
sáng mắt, nhận ra hình ảnh đó cực kỳ huyền ảo.
Ngụy Tác vốn ngẩn người, không hiểu Lý Tả Ý kêu lên có ý gì, nhìn hình ảnh thì
hít sâu một hơi, tỏ rõ thần sắc chấn động.
Không hề dừng lại, tha thủ xuất liễu nhất phiến kí sự thanh phù, nhãn quang
liên liên thiểm động, tương Lý Tả Ý ngưng xuất đích giá phó đồ lục kí lục tại
nội.
Hình ảnh này thập phần hoàn chỉnh, ở giữa là một tu sĩ, thể nội có vô số quang
điểm và quỹ tích, đối với Ngụy Tác thì hình ảnh đã rất quen, đã thấy nhiều
lần, mỗi lần đều có thay đổi, không hề hoàn chỉnh. Hình ảnh này là hình ảnh Lý
Tả Ý vẫn theo đuổi, hình ảnh cuối cùng của Liệt khuyết tàn nguyệt!
Hiện tại Lý Tả Ý đã ngưng được hoàn chỉnh hình ảnh sau cùng!
“Thỏ huynh đệ, còn nhớ kinh văn và hình vẽ khác không?” Vội ghi lại, Ngụy Tác
lại hỏi Lý Tả Ý.
“Hình như… hết rồi.” Lý Tả Ý thoáng nghĩ đoạn mỉm cười với bọn Cơ Nhã, “các
vị, lâu rồi không gặp.”
-o0o-