Thu hai bộ hài cốt thượng cổ siêu cấp đại năng, Ngụy Tác tìm kỹ trong điện vũ,
nhưng trừ Dưỡng khí ngọc giải được âm lệ nguyên khí thì không còn gì đáng giá.
Qua dấu hiệu trong điện thì ít nhất có năm, sáu siêu cấp đại năng trở lên đấu
pháp, chết ở đây.
Trong ngọc thạch phế khư, trừ cái chân cụt màu lam thì còn xương cốt tu sĩ đã
hóa thành bụi, và pháp y rách.
Cát bụi và mảnh pháp y đều có khí tức của đại năng.
Nhưng không tìm được nạp bảo nang, như từng bị ai đó tìm trước, có điều còn
lại hai bộ hài cốt, một bộ còn chí bảo kinh nhân mảnh vỡ Diệu thụ, khiến ai
cũng lấy làm lạ, không thể nghĩ thông.
Không tìm thứ gì có giá trị, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên định đi khỏi, hôi sắc
linh quang quang tráo khác hẳn quang tráo thông thường, lúc vào có Linh Lung
Thiên chống đỡ, lúc ra nó suýt không chống nổi, nên ăn tinh kim Đông hoang
trấn yêu tháp để tích lực.
Ngụy Tác nhận ra hôi sắc linh quang quang tráo không phải pháp trận trong điện
vũ mà do thượng cổ siêu cấp đại năng trực tiếp dệt thành uy năng kinh nhân
trên không, quang tráo này độc lập tồn tại giữa hư không, vây quanh điện vũ.
Thượng cổ siêu cấp đại năng có thủ đoạn kinh thiên khó tưởng tượng nổi, cấm
chế rồi sáng tạo thần vực, thần huyền đại năng của tu đạo giới hiện tại không
thể bố trí được.
“Đúng rồi, ngươi có biết nơi nào có Đề hồ thánh quả?” Trong lúc chờ, Ngụy Tác
đột nhiên nhớ đến một vấn đề, hỏi Linh Lung Thiên.
“Đề hồ thánh quả? Chỉ có tại vài phật tông tông môn, sao ngươi lại hỏi đến?”
Linh Lung Thiên lấy làm lạ hỏi Ngụy Tác, mắt lóe kim quang.
“Ta tu luyện một môn thuật pháp, cần linh dược đó.” Ngụy Tác hiếu kỳ, “Phật
tông tông môn vì sao lại có Hoang cổ thánh quả này?”
“Lẽ nào ngươi tu luyện phật tông thuật pháp?” Linh Lung Thiên bĩu môi, càng
lúc càng thấy Ngụy Tác lắm trò hoa dạng, “Phật tông có những thuật pháp đặc
biệt, Hoang cổ thánh quả với hữu dụng công pháp tu xá lợi, với cả chuyển thế
công pháp nữa.”
“Công pháp tu xá lợi thì ta có nghe nói, chuyển thế công pháp là gì?”
“Tụ hết toàn thân tinh nguyên kết thai, hóa thành anh nhi, tương đương với có
thêm một kiếp, nhưng giữ được một nửa ý thức và tu vi. Vì chuyển thế trùng
sinh nên nhục thân, tư chất càng tốt, nhiều siêu cấp đại năng của phật tông có
tu luyện môn công pháp đó.”
“Có công pháp thế hả?”
“Đại đạo vô cùng, có gì lạ đâu. Đi thôi.”
Linh Lung Thiên liếc Ngụy Tác, đi tới hôi sắc linh quang quang tráo, ăn hai
mảnh tinh kim Đông hoang trấn yêu tháp thì khôi phục trạng thái tốt nhất, rời
linh quang quang tráo.
Ngụy Tác gọi Lý Tả Ý đi theo Linh Lung Thiên. Chốc sau, cả ba ra khỏi hôi sắc
linh quang quang tráo.
Linh Lung Thiên nhợt nhạt mặt mày như muốn ngã, ăn hai mảnh tinh kim Đông
hoang trấn yêu tháp xong mới khôi phục khí lực.
“Xem ra trước kia ngươi không sao cả, thần thông căn bản không thể so với các
siêu cấp đại năng, ra vào cấm chế cũng thành thế này.” Ngụy Tác khinh bỉ.
“Đây là đế thiên pháp văn, không mất ai phá được! Dám cười ta? Có dám cho ta
hết tinh kim, ta sẽ để ngươi biết mùi lợi hại.” Linh Lung Thiên nheo mắt hừ
lạnh.
“Ngươi còn chưa cho ta biết ở đâu có Đề hồ thánh quả.” Ngụy Tác coi như không
thấy Linh Lung Thiên uy hiếp.
“Ta thấy ngươi không nên luyện môn thuật pháp đó. Đề hồ thánh quả dù năm xưa
cũng cực hiếm, phật tông dần điêu linh, dù có tàn tích phật tông sơn môn cũng
khó tìm được.” Linh Lung Thiên cười cợt.
“Xem ra nó có thể ăn tinh kim để tu luyện… Phật tông, cứ nghe ngóng đã, Vân
Linh đại lục có tông môn tu luyện phật tông công pháp không nhỉ.” Ngụy Tác
nhìn Linh Lung Thiên, không hề ấm ức mà bản chất lão gian thương lại phát huy.
Hàn Nguyệt Nhi nói Vân Linh đại lục có tông môn có Đề hồ thánh quả, hiện tại
kết hợp với lời Linh Lung Thiên thì gã định đến Vân Linh đại lục rồi sẽ tìm
cách hỏi xem có tông môn nào tu luyện phật tông công pháp, chưa biết chừng sẽ
nghe ngóng ra manh mối Đề hồ thánh quả.
“Bảo ta không tu luyện môn thuật pháp đó, hơn sáu vạn năm trước không phải
ngươi quen nhiều siêu cấp đại năng hả, có thuật pháp lợi hại nào không? Nếu có
cho ta thì ta sẽ cho ngươi thêm tinh kim.” Cùng Linh Lung Thiên rời khỏi ngọn
núi mắc ở lòng vực, Ngụy Tác lại hỏi dò.
“Ta không có hứng với thuật pháp mình không thể sử dụng. Dù ta biết cũng không
cho kẻ đáng ghét như ngươi biết.” Linh Lung Thiên hầm hừ.
“Xem ra ngươi không có, chác chỉ đi xách giày cho siêu cấp đại năng.” Ngụy Tác
cố ý nói.
“Tùy ngươi.” Linh Lung Thiên được gã rèn cho công phu tu dưỡng không tệ, không
hề nổi giận àm khinh khỉnh.
“Ngươi có biết Bắc Mang có pháp khí Thực huyết pháp đao không?” Ngụy Tác hỏi.
“Đê cấp huyết nguyên pháp khí, đồ chế lại hạng bét của Thôn thiên ma nhận mà
thôi.” Linh Lung Thiên càng coi rẻ.
“Đồ chế lại hạng bét? Thôn thiên ma nhận là gì?” Ngụy Tác ngẩn người.
“Thôn thiên ma nhận là pháp bảo thành danh của Bắc Mang đại năng Thôn thiên đế
tôn, có thể rút huyết nguyên uy năng của đối phương hoặc thậm chí tự mình.
Thực huyết pháp đao mô phỏng Thôn thiên ma nhận, hút khí huyết Thần huyền tu
sĩ không xong, tôi đa chỉ có thể đối phó Kim đơn tu sĩ. Còn không bằng Hóa
huyết thần đao của Hóa Huyết thần quân.”
“Cái gì? Thực huyết pháp đao hút khí huyết Thần huyền tu sĩ thì sẽ tự nổ?”
Ngụy Tác và lục bào lão đầu đều kêu lên.
“Tưởng vì sao ngươi nhắc đến việc đó, chắc ngươi có Thực huyết pháp đao?” Linh
Lung Thiên nhíu mày, “Tức là ngươi không thật thà, chỉ thăm dò ta.”
“Mẹ nó chứ, ta cũng lấy được của người ta, chứ chưa từng đến đây.” Ngụy Tác ấm
ức cực độ. Vốn định dựa vào Thực huyết pháp đao hút của khí huyết một thần
huyền đại năng rồi đánh lén thần huyền đại năng khác thì có thể thành công,
không ngờ Thực huyết pháp đao tối đa chỉ hấp nạp được khí huyết tu sĩ Kim đơn
ngũ trọng.
“Vì sao không dùng nguyên liệu tốt hơn luyện chế Thực huyết pháp đao.” Lục bào
lão đầu ấm ức, đã luyện sao không tốt một tí.
“Vì nguyên khí của pháp trận, trừ Thôn thiên huyết tinh kim của Thôn thiên ma
nhận thích hợp với pháp trận đó thì chỉ tìm được nguyên liệu như Thực huyết
pháp đao.” Linh Lung Thiên khách khí hơn với lục bào lão đầu, có lẽ vì cùng là
lão bất tử.
…
“Bắc Mang nổi tiếng vì cao giai phù lục, lại không có tấm nào… Mẹ nó chứ, dù
tìm được một thanh Thực huyết pháp đao cũng tốt.” Ngụy Tác nhăn nhó, gã và
Linh Lung Thiên htiếp tục tìm khắp hai ngọn núi gãy, Linh Lung Thiên phá một
cấm chế nhưng đúng như nó nói, mấy ngọn núi này chỉ là một phần rất nhỏ trong
Bắc Mang sơn môn, trừ khối mà Đại vũ đế thiên dưỡng thương ra thì đều tầm
thường. Gã và nó tìm kiếm, chỉ được hai món đạo giai trung phẩm pháp bảo. Đạo
giai trung phẩm pháp bảo đối với tiểu gia tộc như Kim phủ đương nhiên là chí
bảo, nhưng với gã thì vô dụng, không đủ để cho bọn Cơ Nhã. Hiện tại chỉ còn
một ngọn núi nữa chưa tìm, ở đó có bốn, năm điện vũ đổ nát, hi vọng tìm được
đồ tốt không nhiều.
Linh Lung Thiên lướt lên ngọn núi vỡ, có vẻ không ôm hy vọng gì.
Nhưng đi không đầy trăm trượng thì tại một phế khư thập phần phổ thông rộng
gần trăm trượng, nó sững lại, cực kỳ kích động.
“Sao nữa? Nơi này bình thường, không có gì tốt, kích động làm gì?” Ngụy Tác
lấy làm lạ, phế khư toàn thanh ngọc nhưng đã triệt để phong hóa, động khẽ là
bụi cát rơi xuống, không có gì đáng giá.
“Đây là chỗ Bắc Mang luyện khí! Vốn không ở đây nhưng bị hất đi cùng ngọn
núi!” Linh Lung Thiên mặc kệ Ngụy Tác, lẩm bẩm.
Linh Lung Thiên đột nhiên có cảm ứng, hóa thành tử quang lao về một bãi đất
trống đầy bụi ở phía trái.
“Còn hài cốt của thượng cổ tu sĩ!” Ngụy Tác cảm nhận được điểm khác thường,
cũng lao vút tới, lớp bụi dày bị gió thổi tung, lộ ra hài cốt của một tu sĩ bò
dưới đất!
Tu sĩ này mặc hôi sắc pháp y, bị gió thổi vào là hóa thành bụi, hơn sáu vạn
năm lại trong cấm chế, thượng cổ tu sĩ không rõ tu vi gì này đã phong hóa.
Nhưng trong cát bụi phía dưới tu sĩ này có một khối cổ đồng sắc tinh kim cỡ
hai nắm tay, không hề rỉ sét.
“Cổ khanh kim!” Lục bào lão đầu đột nhiên lạc giọng.
“Cẩn thận, có cấm chế, đừng lại gần!” Linh Lung Thiên kêu to.
“Mẹ nó chứ, tưởng ta mắc lừa hả!” Ngụy Tác không dừng mà dùng chân nguyên cuốn
khối cổ đồng sắc tinh kim lại.
Cổ đồng sắc tinh kim bị Ngụy Tác cuốn tới.
Gã tròn mắt không dám tin vì Linh Lung Thiên không lao về phía khối tinh kim,
tinh kim bị gã cuốn lấy thì nó đạp mạnh xuống cách đó hơn ba mươi trượng về
phía trái.
“Cách cách”, mặt đất tan vỡ, bị Linh Lung Thiên cuốn tung lên.
Ngân sắc thần mang lóe sáng, như một thần vương đột nhiên mở mắt.
“Mẹ nó chứ! Có đồ tốt hơn! Lại bị lừa nữa!” Ngụy Tác gầm lên.
“A!” Cùng lúc, Linh Lung Thiên chụp lấy ngân sắc thần mang. Chát! Hôi quang và
ngân quang lóe lên, nó kêu to, bị hất bay mấy trăm trượng.
-o0o-