“Linh tộc? Hơn sáu vạn năm trước? Siêu cấp đại năng chân tiên cấp trở lên?…”
“Sao lại không có gì ghi lại, quá cổ quái!”
Đêm sâu như nước, Ngụy Tác và Lý Tả Ý tiến về Bắc Mang di tích, lục bào lão
đầu liên tục kêu lên không dám tin trong tai gã.
Tiểu nữ hài giả bộ đi khỏi, Ngụy Tác để các tham khoáng tu sĩ đi trước, đồng
thời lấy Dưỡng quỷ quán khỏi nạp bảo thủ trạc.
Ngụy Tác cho lục bào lão đầu biết những lời đã nói cùng tiểu nữ hài, lão cũng
cực kỳ kinh hãi, vì chưa từng nghe nói đến Thông thiên giáo chủ và Linh tộc.
“Nó quay lại rồi.” Ngụy Tác thản nhiên hạ giọng.
Tử sắc lưu quang từ sau lưng hiện ra, đuổi theo gã và Lý Tả Ý.
“Tiểu tử, hỏi xem thêm, có khi còn ẩn bí kinh thiên.” Tiểu nữ hài có cảm tri
cực kỳ cổ quái, linh mẫn hơn tu sĩ không biết bao nhiêu lần, cả ngưng thanh
truyền âm cũng nghe rõ nên lục bào lão đầu nói xong là im ngay.
“Quay lại nhanh thế, không sợ các tu sĩ đi chưa xa, nhìn thấy chúng ta gặp
nhau hả?” Tiểu nữ hài có độn tốc cực kỳ kinh nhân, đến cạnh Ngụy Tác, gã liếc
nó bảo.
“Ta chỉ sợ ngươi không giữ lời, lén bỏ đi.” Tiểu nữ hài nghiến răng, không có
vẻ gì là minh hữu.
“Ngươi tên gì?” Ngụy Tác không bực mình.
“Đây là bí mật riêng, ta có quyền không đáp.” Tiểu nữ hài ngạo nghễ.
“Được, ta gọi ngươi là Cương nha muội.” Ngụy Tác tỏ vẻ ơ hờ.
“Ngươi! Ta tên Linh Lung Thiên!” Tiểu nữ hài nghiến răng nghiến lợi, nếu cắn
được Ngụy Tác thì đã cắn rồi.
“Được rồi, thì Linh Lung Thiên.” Ngụy Tác không tranh hơi, hiện tại song
phương đều thấy đối phương không tin được, ai biết quan hệ này duy trì được
bao lâu, nên Ngụy Tác tranh thủ thời gian: “Sao ngươi lại hiểu Bắc Mang di
tích như thế? Ngươi có quan hệ gì với Bắc Mang, sao lại ở trong linh thạch
khoáng mạch?”
“Cho ngươi biết cũng không sao, vì bọn ta và Linh tộc khác, cùng đối đầu đại
chiến ở đó. Bắc Mang vì thế mà biến thành phế khư.” Tiểu nữ hài mắt lóe kim
quang, không nhìn Ngụy Tác mà nhìn về phía Bắc Mang di tích.
Ngụy Tác cách Bắc Mang di tích ghi trong tổ đường ngọc phù của Kim gia hơn
nghìn dặm, nhưng trong màn đêm nên không nhìn rõ, chỉ thấy mấy Hoang cổ đại
sơn cao vút.
“Bắc Mang vì trận chiến đó mà biến thành phế khư! Còn ai thuộc Linh tộc nữa
không?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu hít một hơi lạnh, thập phần chấn kinh.
Bắc Mang là tông môn có sau khi hình thành Thiên khung, từng xuất hiện nhiều
kinh thiên đại năng, vì trận chiến đó mà tan biến? Linh tộc không chỉ như tiểu
nữ hài mà còn nhiều dạng khác?
“Lẽ nào Linh tộc… là viễn cổ yêu tu?!” Lục bào lão đầu đột nhiên nhớ ra,
quên mất rằng tiểu nữ hài tự xưng tên Linh Lung Thiên nghe được nên kêu to
trong tai Ngụy Tác.
“Khí linh này cũng có kiến thức, biết cả viễn cổ yêu tu.” Tiểu nữ hài quả
nhiên nghe được lời lục bào lão đầu, tựa hồ cảm tri được lão nên không kinh
ngạc, liếc Dưỡng quỷ quán ở ngực Ngụy Tác đoạn cao ngạo nói, “Nhưng ngươi chắc
biết cổ yêu tu sinh ra không phải nhân hình, còn Linh tộc sinh ra đã có nhân
hình.”
“Ta biết rồi! Linh tộc là đời sau của viễn cổ yêu tu và hóa hình đại yêu kết
thành đạo lữ!” Lục bào lão đầu như tỉnh mộng kêu lên.
Tiểu nữ hài mắt lóe kim quang, mặc nhận lời lục bào lão đầu.
“Chả trách nó bảo Linh tộc cao cấp hơn tu sĩ!” Ngụy Tác hít sâu một hơi, kiệt
lực trấn định tâm thần.
Qua đọc điển tịch và nói chuyện với lục bào lão đầu, Ngụy Tác biết trước khi
trời đất sụp đổ, Thiên khung hóa sinh thì có không ít linh thú, có những loài
lĩnh ngộ tu hành chi pháp, khai mở linh trí mà được xưng là viễn cổ yêu tu,
như Dương chi điểu và thanh loan, cả viễn cổ thiên long thật ra cũng là yêu tu
này. Hóa hình đại yêu là yêu tu tu thành nhân hình.
Theo ghi chép, hóa hình đại yêu ít nhất cũng có thần thông như thần huyền đại
năng. Linh tộc là đời sau của hóa hình đại yêu kết thành đạo lữ! Đối với tu sĩ
cũng tương đương với phu thê đạo lữ đều là thần huyền đại năng, sinh hạ con
cái. Như thế địa vị còn tôn sùng hơn Hứa Thiên Ảo, tế ngộ cũng kinh nhân hơn
một thiếu chủ chỉ có cha là Thần huyền cảnh như y.
“Linh tộc có tồn tại sao lại không được ghi lại? Không thể nào vì xa xưa quá.”
Đã bị phát hiện, lục bào lão đầu lên tiếng đầy chấn kinh.
“Linh tộc không đông, chỉ qua lại với vài siêu cấp đại năng, cũng như viễn cổ
thiên long và yêu thú đỉnh cấp trong vô tận man hoang, dù thần huyền đại năng
cũng không biết nên tất nhiên không được ghi lại.”
“Các ngươi có thể ra vào Thiên khung?” Ngụy Tác hỏi.
“Có người được, có người không, ta thì khả dĩ.” Tiểu nữ hài nhìn Ngụy Tác,
“Đừng có lợi dụng Thiên khung cắt đuôi ta.”
“Mẹ nó chứ, ngươi không sợ bị đại tu sĩ coi là cao giai yêu thú hả? Dù các đại
năng đó biết ngươi là Linh tộc, e rằng ngươi cũng có giá trị nghiên cứu, chưa
biết chừng sẽ cắt ngươi thành từng mảnh.” Ngụy Tác nghĩ đến việc nó đi theo,
tuy có lợi nhưng cũng đau đầu nên bực mình mắng.
“Ta sẽ có cách, không cần ngươi lo.” Tiểu nữ hài liếc Ngụy Tác, không có hảo
cảm với gã.
“Đời sau của hóa hình yêu tu thì đối đầu của các ngươi, chủ nhân cánh tay cụt
có lai lịch gì?” Ngụy Tác hỏi.
“Việc này không liên quan đến ngươi, ta không trả lời.” Tiểu nữ hài nghiến
răng.
Ngụy Tác trợn tròng trắng, không tranh cãi mà hỏi: “Bắc Mang là của các ngươi
của phe đối đầu, các ngươi và phe chủ nhân cánh tay cụt này đại chiến hả? Các
ngươi thua trận đó?”
“Lưỡng bại câu thương.” Tiểu nữ hài tựa hồ không muốn nhắc lại quá khứ, đáp
cực kỳ giản đơn.
“Trước khi đại chiến kết thúc, ta trọng thương trí mệnh, thi triển Vô thượng
phục sinh đại pháp, chìm xuống lòng đất, lúc bị đào lên mới tỉnh lại, còn linh
thạch linh mạch gì đó thì ta không biết đã hóa sinh lúc nào, chắc là ta nằm
lên.” Như biết Ngụy Tác chưa ngã lòng, sẽ hỏi sao nó lại ở linh thạch khoáng
mạch nên tiểu nữ hài hựu chủ động bổ sung.
“Hôi sắc thủ trạc và thạch bi là sao?” Ngụy Tác hiển nhiên muốn biết nguồn cơn
trận chiến, và những việc cổ quái liên quan đến nó.
“Cái vòng này vốn là của ta, bọn ta biết cách chỗ đó không xa có lăng mộ một
đại đế thuộc Bắc Mang, có đại năng của Bắc Mang mượn vòng của ta, dựa vào lăng
mộ cấm chế cùng địa hình quanh đó để bố trí cấm chế, đối phó địch nhân của bọn
ta.” Tiểu nữ hài nghiến răng, “Ngươi đừng hỏi về trận đó, đây là câu trả lời
cuối cùng của ta về vấn đề này.”
“Nó không dễ đối phó tí nào.” Ngụy Tác rợn tóc gáy, cái gì mà vô thượng phục
sinh đại pháp, cả hôi sắc thủ trạc và thạch bi đều là vật đáng sợ, chưa biết
chừng tiểu nữ hài vì chưa khôi phục tu vi chứ thực lực không chỉ như hiện giờ.
“Trước kia ngươi có tu vi gì?” Ngụy Tác hỏi.
“Thế nào, sợ rồi hả? Đây là bí ẩn riêng, không cho ngươi biết.” Tiểu nữ hài
khinh thị nhìn Ngụy Tác, nhe răng như nhìn thấu gã.
“Ta thấy cũng không ra gì, không thì sợ gì phe cụt tay.” Ngụy Tác lên gân, cố
ý nói thế để thử phản ứng của tiểu nữ hài.
“Ngươi!” Tiểu nữ hài nghiến răng nhưng bó tay, không hề phản bác.
“Xem ra đích xác như thế, dù trước kia có tu vi kinh thiên, nhất thời cũng
không thể khôi phục.” Tiểu nữ hài khiến Ngụy Tác nhận ra manh mối, nhẹ lòng
hẳn.
“Mảnh tinh kim như gian phòng đó có lai lịch gì, ngươi biết minh văn khắc trên
đó không?” Ngụy Tác tranh thủ thời gian, vung tay ngưng thành văn tự trên đó.
“Là mãnh vỡ của một món viễn cổ pháp bảo, vô dụng thôi, nghe nói có ghi nhiều
công pháp cùng thuật pháp. Chỉ có điều văn tự là mật văn của viễn cổ na cá
tông môn, thời của ta còn có người biết, hiện tại trừ phi…” Tiểu nữ hài mắt
lóe lên kim quang, dừng lại.
“Trừ phi cái gì?” Ngụy Tác hỏi dồn.
“Trừ phi ngươi giúp ta tìm được tung tích của phe cụt tay, nếu chúng truyền
thừa tốt, chưa biết chừng có kẻ biết mật văn này.” Tiểu nữ hài nheo mắt.
“Ngươi mượn việc công làm việc riêng hả?” Ngụy Tác hoài nghi.
“Ta nói với ngươi, ai nói dối sẽ trực tiếp bị thiên kiếp đánh chết.” Tiểu nữ
hài khinh bỉ nhìn Ngụy Tác.
“Ngươi thấy văn tự này chưa?” Ngụy Tác vung tay, hóa ra văn tự cổ quái trong
chí cao điển tịch của Đông Hoang tông.
“Ngươi lấy được văn tự này ở đâu!” Tiểu nữ hài vốn không thèm để ý Ngụy Tác
chợt biến hẳn sắc mặt, cực kỳ kích động, như muốn lao tới bóp cổ gã.
-o0o-