“Ngươi giúp ta mở Thiên kiếm đại đạo cấm?” Tiểu nữ hài khiến Ngụy Tác ngẩn
người, bỏ ý định động thủ.
Thượng cổ sinh vật cổ quái cực độ này, cả uy năng và quang văn pháp trận của
Trấn thiên pháp tướng mà cũng phá được thì có lẽ cũng phá được Thiên kiếm đại
đạo cấm chế.
“Người xấu… Lẽ nào tưởng ta vô dụng như ngươi?” Tiểu nữ hài xoa xoa tay, sờ
lên hôi sắc thủ trạc. Hôi sắc thủ trạc có vẻ to, lắc lắc lư lư nhưng không
rơi.
“Được! Phá Thiên kiếm đại đạo cấm xong ta sẽ cho ngươi tinh kim.” Ngụy Tác
không hề do dự, gật đầu.
“Đưa tinh kim cho ta.” Tiểu nữ hài nhe răng, nhét Luân hồi kinh luân bị ắn mấy
miếng vào tay áo, thò tay với Ngụy Tác.
“Phá Thiên kiếm đại đạo cấm đã, ta không tin ngươi.” Ngụy Tác lắc diêu đầu,
“Xong việc ta sẽ cho ngươi tinh kim.”
“Không được, đưa tinh kim trước thì ta giúp ngươi phá Thiên kiếm đại đạo cấm.”
Tiểu nữ hài tử thoáng nghĩ, chỉ vào Thiên kiếm đồng điện, rõ ràng muốn nói đến
Lưu Tương Thành, “Mọi thứ của y thuộc về ta.”
“Đồ của y thuộc về ngươi không thành vấn đề. Nhưng ngươi phải mở Thiên kiếm
đại đạo cấm đã.” Ngụy Tác liếc nó.
“Được, người xấu… Ngươi tự phá đi, mảnh vỡ thôi mà…” Tiểu nữ hài cũng trợn
tròng trắng, ra vẻ định đi ngay.
“Thôi vậy, dù gì y cũng không thể trốn trong đó cả đời, sau này ta còn cơ hội
đối phó y.” Ngụy Tác cười lạnh. Gã là gian thương Linh Nhạc thành, thủ đoạn
của tiểu nữ hài sánh sao được.
Tiểu nữ hài không đi nữa, “Người xấu… không lừa ta chứ?”
“Xưa nay ta không lừa ai.” Ngụy Tác khẳng định, “Ngươi phá Thiên kiếm đại đạo
cấm, khối tinh kim đó và đồ của y thuộc về ngươi hết.”
“Đừng tin, y đang lừa ngươi đấy! Ngươi cần tinh kim hả, bọn ta có nhiều lắm,
ngươi cần gì thì ta cho!” Lưu Tương Thành vốn kê cao gối ngủ, đắc ý dương
dương xem Ngụy Tác và tiểu nữ hài giao đấu, không ngờ cả hai lại quay sang bàn
sinh ý thì y toát mồ hôi kêu lên.
“Đối… Người xấu… Lừa đảo… Đáp ứng nhanh thế hắc lừa ta, lúc trước đã lừa
ta rồi.” Tiểu nữ hài hung hãn nhìn Ngụy Tác.
“Đúng là xuẩn ngốc? Ta lừa ngươi lúc nào, ta đã bảo là không cùng bọn với
chúng, mà ngươi cứ đổ cho ta.” Ngụy Tác cười lạnh.
“Được rồi, ta tin ngươi.” Tiểu nữ hài thoáng nghĩ, đoạn gật đầu.
“Đừng tin y, y đang lừa ngươi, tu sĩ sao lại cùng yêu thú bàn sinh ý.” Trong
Thiên kiếm đồng điện, Lưu Tương Thành sợ mất mật.
“Xuẩn ngốc!” Tiểu nữ hài tử nhe răng với Thiên kiếm đồng điện, bảo Ngụy Tác,
“Người xấu… không là ta chứ? Lừa ta sẽ bị thiên kiếp đánh chết.”
“Được, ta đảm bảo nếu ngươi giúp ta bắt y, ta sẽ cho ngươi tinh kim, không thì
sẽ bị thiên kiếp đánh chết.” Ngụy Tác không hề do dự.
Tiểu nữ hài hồ nghi nhìn Ngụy Tác, “Sao ta lại thấy ngươi lừa gạt nhỉ?”
“Ngươi thừa lời kệ ngươi, cứ ở lại mà đùa với chúng, ngươi giết mấy Kim đơn tu
sĩ của chúng, cứ đợi thần huyền đại năng đến bắt.” Ngụy Tác định bỏ đi.
“Được rồi.” Tiểu nữ hóa thành tử quang, lướt tới Thiên kiếm đồng điện.
“A!”
Lưu Tương Thành cơ hồ hồn phi phách tán. Kim kiếm bổ vào tiểu nữ hài như bổ
vào một con châu chấu nhưng đến trước mặt nó thì kim kiếm tan rã.
“Người xấu… Thanh kiếm rất cổ quái, đi theo ta mới được.” Tiểu nữ hài có vẻ
cật lực bảo Ngụy Tác.
Thiên kiếm đại đạo cấm ngưng thành kim kiếm vô dụng với tiểu nữ hài, nhưng nó
đi tới thì Thiên kiếm đại đạo cấm như có sinh mệnh, không chịu dễ dàng khuất
phục, dấy lên đạo đạo quang văn, có điều cách nó ba trượng là tan hết. Dù thế
tiểu nữ hài đi trong đó cũng rất tiêu hao lực khí như đấu cùng Ngụy Tác.
“Ngươi định làm gì!” Tiểu nữ hài kêu lên gạt gã ra vì Ngụy Tác đến sau lưng nó
thì vòng tay ra định ôm.
“Ta ở cạnh ngươi mới không bị cấm chế uy hiếp, nhưng như thế lại không thể
động dụng chân nguyên. Vạn nhất ngươi bỏ ta chạy mất, ta ở trong cấm chế thì
nguy hiểm.” Ngụy Tác ngân quang lấp lánh: “Không ôm ngươi, ta vào thế nào
được.”
“Được rồi!” Tiểu nữ hài đảo mắt, không cự tuyệt, thầm nhủ hai tay Ngụy Tác ở
trước mặt thì có cơ hội cởi nạp bảo thủ trạc nhưng rồi suýt nữa kêu lên vì gã
vừa ôm vừa cất cái vòng vào ngực.
“Người xấu sao lại giảo hoạt thế! Xương lại cứng, đánh mãi không chết.” Tiểu
nữ dẫn Ngụy Tác đi, vừa mắng vừa lôi Luân hồi kinh luân ra cắn.
“Đúng là biến thái, con bé đầu mọc sừng này là gì nhỉ!” Ngụy Tác đi theo mà
thầm rợn tóc gáy, tiểu nữ hài tựa hồ cũng cần tiêu hao khí lực nhưng có thể bổ
sung bằng cách ăn thai thể pháp bảo, như gã sử dụng linh thạch vậy. Tiểu nữ
hài cần khối tinh kim gã dùng vỏ khôi lỗ và Tinh thần bạch lạc kim trong Thanh
Thành khư luyện lại. Xem ra nó ăn tinh kim để tu luyện, tựa hồ khác đặc biệt,
tinh kim càng cao cấp thì đối với nó càng tốt.
Nếu ăn nhiều, vạn nhất thực lực tăng lên thì Ngụy Tác có thể sẽ bị nó lấy
mạng.
“A… A… Đừng tin y, đừng qua đây.” Thấy tiểu nữ hài và Ngụy Tác xuyen qua
Thiên kiếm đại đạo cấm, Lưu Tương Thành trong Thiên kiếm đồng điện không ngừng
kêu to nhưng bó tay. Thiên kiếm đại đạo cấm đã mở thì không thể ra vào, gã có
cách đóng cấm chế nhưng sau đó mà Ngụy Tác vào được thì y chết càng nhanh.
“Hình như là đồ phỏng chế Thần vương kinh luân… Bỉ nhưng kém quá…” Tiểu nữ
hài lướt nhanh qua một nửa cấm chế, cắn Luân hồi kinh luân đoạn lẩm bẩm.
“Thần vương kinh luân? Là thứ gì, lẽ nào là tiên khí?” Ngụy Tác cả kinh. Tiểu
nữ hài ban đầu tỏ ra ngu ngốc, nói năng cũng hàm hồ nhưng hiện giờ nó giống
như một người ngủ lâu quá, thức dậy thì đầu óc không sáng suốt, một lúc sau
thì linh hoạt hơn nhiều, hình như còn biết nhiều thứ nữa.
“Thần vương kinh luân gì hả?”
“Là ngươi vừa nói.”
“Nghe lầm rồi. Ta đâu có nói đến Thần vương kinh luân.”
“Mẹ nó chứ!” Ngụy Tác lại tắt tiếng, gã hỏi thì tiểu nữ hài giả ngốc, coi như
chưa nói gì.
“A!”
Tiểu nữ hài và Ngụy Tác xuyên qua quá nửa, Lưu Tương Thành đóng Thiên kiếm đại
đạo cấm, hóa thành kim quang bỏ chạy.
“Còn định chạy?”
Nguyên khí rung lên, Ngụy Tác bỏ lại tiểu nữ hài, hóa thành linh quang đuổi
theo Lưu Tương Thành.
“A!”
Thoáng sau, thần thức uy áp của Ngụy Tác đã trùm lên Lưu Tương Thành khiến y
rùng mình, cơ hồ đồng thời, một đạo ám kim sắc kiếm quang xẹt tới sau lưng y.
Lưu Tương Thành chỉ tu vi Kim đơn nhất trọng, đối diện Ngụy Tác cơ hồ không có
sức trả đòn, cả tay trái bị gã chém cụt.
“A!”
Ngụy Tác lại phát một đạo kiếm quang, cắt cụt tay phải Lưu Tương Thành.
Gã đến cạnh Lưu Tương Thành đoạn trùm thần thức lên, sợ tiểu nữ hài lại lao
tói giết y.
Tiểu nữ hài quả nhiên bám theo, đến cách sau lưng Ngụy Tác không xa, không
xuất thủ mà thò tay nhe răng, “Đưa đồ của y và tinh kim cho ta.”
Ngụy Tác thản nhiên lấy ra nạp bảo nang của Lưu Tương Thành. Thần thức lướt
vào thì phát hiện trừ vài đơn bình thì có một cây phủ, tuy khí tức hùng hậu
nhưng không bằng Phá diệt thần thương.
Nhãn quang lóe lên, Ngụy Tác ném nạp bảo nang cho tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài cho nạp bảo nang vào tay áo, Ngụy Tác chú ý thấy pháp y nàythập
phần cổ quái, tay áo trái như cái động không đáy, cho bao nhiêu vào cũng không
phồng lên.
“Tinh kim đâu.” Nhận nạp bảo nang xong, tiểu nữ hài tiếp tục thò tay ra với
gã.
“Cho ngươi.” Ngụy Tác lại đeo nạp bảo thủ trạc lên tay, lấy ra một khối tinh
kim ném cho tiểu nữ hài.
“…” Tiểu nữ hài ngẩn người. Ngụy Tác cho nó một khối tinh kim do Huyền hoàng
tinh kim, Huyền thiết và Hoàng đồng tinh luyện chế thành.
“Ngươi dám lừa ta?!” Nó kêu lên.”Ngươi không sợ bị thiên kiếp đánh chết?”
“Ta là ngươi chỗ nào, không phải tinh kim đây sao?” Ngụy Tác thản nhiên.
“Người xấu… Lừa đảo… Không phải tinh kim này!” Tiểu nữ hài nghiến răng.
“Ta tưởng ngươi bảo là khối này, tại ngươi không nói rõ.” Ngụy Tác tỏ vẻ tiểu
nữ hài vô lý gây loạn.
Thái độ thứ nhất, hành động thứ hai, năng lực thứ ba.
-o0o-