Thông Thiên Chi Lộ

Chương 702: Thích đại hung chứ không thích hung hăng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đây là cái gì? Tiểu tử, để ta xem qua Địa Mẫu cổ kinh.” Thấy trong huyết
quang xung thiên có bạch sắc bảo quang và tử hồng sắc bảo quang, lục bào lão
đầu cả kinh, nói với Ngụy Tác đoạn phát ra lục quang tiến vào Địa Mẫu cổ kinh.

“Bảo quang và hung quang đồng thời hiện thế?” Ngụy Tác hơi sững lại, càng nhíu
mày.

Lục bào lão đầu chỉ xem đại khái Địa Mẫu cổ kinh Ngụy Tác thì đọc rất kỹ những
gì lên quan đến Ma văn hung mạch.

Địa Mẫu cổ kinh ghi chép rất kỹ.

Bạch sắc bảo quang như mây như gấm, như dải lụa trên không, dấu hiệu có nhiều
linh thạch hiện thế, linh quang dâng lên hình thành.

Tức là linh thạch khoáng mạch trong Ma văn hung mạch thập phần kinh nhân, hiện
tại có một lượng không ít chảy ra.

Địa Mẫu cổ kinh có ghi, trong Ma văn hung mạch trừ bạch sắc bảo quang và hồng
quang cùng phát ra, nếu có hào quang màu khác thì là điềm đại hung đại hiểm.
Tu sĩ trông thấy hung quang đều phải nhanh chóng rời đi, không thì sẽ gặp họa
sát thân.

“Mẹ nó chứ, cấm kỵ hung quang! Vừa đến đã thấy hung quang, xui quá, lẽ nào tu
sĩ Thiên Kiếm tông, đào linh thạch đã đào phải thứ gì không nên?” Lục bào lão
đầu kêu lên, rõ ràng đọc được từ Địa Mẫu cổ kinh.

“Thỏ huynh đệ, chúng ta có nên đi khỏi không, chỗ này đáng sợ quá.” Lý Tả Ý cơ
hồ đã khôi phục thương thế, trừ mặt mũi khá già ra thì vẫn còn mấy chục năm
thọ nguyên, nhưng sau khi nhận mình là “Thỏ” thì y cũng trở nên nhát gan, hiện
tại Ngụy Tác dừng lại thì y run lên.

“Không sao, cách chúng ta rất xa, trong đó có nhiều người xấu, có việc gì thì
chúng sẽ đỡ đòn trước.” Ngụy Tác nhãn quang lóe lên, an ủi Lý Tả Ý đạo.

Đã đến rồi thì không thể vì một đạo hung quang mà chịu lùi bước.

“Xoẹt!!”

Đột nhiên, tựa hồ từ trung tâm Ma văn hung mạch vang lên tiếng nổ đùng đục,
nền đất chỗ bọn Ngụy Tác đứng rung lên. Cùng lúc, Ma văn hung mạch rực huyết
quang xung thiên, đột nhiên hồng quang chói lòa, hình thành thủy triều đỏ
chói, theo thinh không khuếch tán đi.

Thủy triều đỏ máu khuếch tán đi một nghìn dặm, tới cách họ mấy trăm dặm mới
dừng. Bạch sắc bảo quang và tử hồng sắc hung quang đều tan biến. Trong thủy
triều còn nhiều bóng đen xám sôi trào, như thể sinh vật gì đó.

“Thật ra có gì cổ quái!”

Lục bào lão đầu biến sắc kêu lên, chăm chú nhìn Địa Mẫu cổ kinh, nhưng trong
đó chí viết: huyết quang như nước triều, là điềm đại hung.

“Đại hung! Mẹ nó chứ, mấy vạn năm ta không thấy đại hung! Ở cỗ này lại thấy
đại hung!” Lục bào lão đầu giận dữ.

Ngụy Tác giật giật chân mày.

Nãy giờ gã chăm chú nhìn thinh không Ma văn hung mạch, vừa nãy vang lên tiếng
nổ thì như có một thứ gì đó hút hết nguyên khí, cả thinh không mờ đi rồi phát
ra uy năng kinh nhân, huyết quang hình thành hồng triều.

Huyết quang hình thành nước triều rút đi, có một vật bắn ra, rơi xuống.

“Cái gì đây! Một cánh tay… Còn mới? Một cánh tay mà bay xa thế? Thật ra là
chỗ quỷ quái gì?”

Lục bào lão đầu nhìn rõ thì suýt ngấ xỉu, trong hồng sắc huyết quang là một
cánh tay tu sĩ đầm đìa máu, rõ ràng vừa đứt chưa lâu.

Nơi này tạo cho người ta cảm giác quỷ dị vô cùng, chỗ nào cũng là khí xám
nghẹt thở, cơ hồ không mọc nổi ngọn cỏ, tự nhiên rơi xuống một cánh tay thì
lão không sợ không được.

“Tiểu tử, ngươi định làm gì!”

Lục bào lão đầu chưa dứt tiếng kêu thì Ngụy Tác đã điều khiển Phượng lân thanh
ưng lao tới.

“Phù!”

Cùng lúc, Ngụy Tác vung tay, Huyền sát âm khí tràn ra, bắn đi không biết bao
nhiêu trượng.

“Mẹ nó chứ, thập yêu quỷ đông tây nhĩ đô quyển…”

Lục bào lão đầu bật lên, tận lúc Huyền sát âm khí cuốn về thì mới thấy một
thứ.

“Là sinh vật… là tu sĩ?!”

Huyền sát âm khí còn một thân ảnh hơi đỏ lên, lục bào lão đầu cơ hồ cứng lại
vì sợ hãi, nhưng rồi cũng nhận ra là một tu sĩ đầm đìa máu.

Tu sĩ này chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi trung hậu, vốn mặc ma sắc pháp y,
hiện tại cơ hồ bị máu nhuộm đỏ, đã thoi thóp.

“Y còn sống?”

Lục bào lão đầu định thần. Lão thấy Ngụy Tác không dừng mà lấy ra Huyết tinh
thạch, nhỏ dược dịch, dùng chân nguyên hòa tan rồi rắc lên tu sĩ bị cuốn tới.

“Tức là Ma văn hung mạch xảy ra đấu pháp? Tu sĩ này và tay của tu sĩ ban nãy
bị uy năng ném ra? Nguyên khí chấn động ném đi một, hai nghìn dặm… Uy năng
quá mạnh nhỉ?” Lục bào lão đầu định thần xong thì lại suy tính, chợt hít một
hơi lạnh.

“A…!”

Ma y trung niên tu sĩ đột nhiên run người, kêu lên như ác mộng.

Ngụy Tác vung tay, một viên đơn dược trực tiếp bắn vào miệng y, ực, y kêu được
nửa câu thì nuốt xuống.

“Ta đang ở đâu… Đã chết đã sao?” Ma y trung niên tu sĩ cứng người, một lúc
sau mới hoảng sợ, chưa định thần lại.

Tóc, trán y đều dính máu, có những vết máu chảy ra từ những vết thương còn nhỏ
hơn sợi tóc nhưng tựa hồ là máu người khác.

“Các hạ không chết, bọn mỗ là tu sĩ qua đường, thấy các hạ từ Ma văn hung mạch
văng ra thì cú lại, các hạ là tu sĩ Thiên Kiếm tông?” Ngụy Tác bình tĩnh như
thường nhìn tu sĩ còn chưa định thần.

Tu sĩ này bề ngoài có phần thê thảm, nhưng những vết thương đều nhỏ, thể nội
không bị thươn, chỉ vì chay máu nhiều, Ngụy Tác không cần đến Huyết tinh thạch
cũng cứu được.

“Tại hạ không chết, được các vị cứu… Tịa hạ không còn ở trong Ma văn hung
mạch?” Tu sĩ này ngoái lại liếc huyết quang xung thiên sau lưng, đoạn định
thần lại, tỏ vẻ hoảng sợ xen lẫn không dám tin, lời lẽ lung tung, “Tại hạ
không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông… Sao các vị lại đến đây?”

“Các hạ không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông? Sao lại bị ném đi từ cự li kinh nhân
như thế. Ma văn hung mạch thật ra có chuyên jgif?” Ngụy Tác không đáp lời ma y
tu sĩ mà hỏi ngược. Ma y tu sĩ tu vi chỉ Chu thiên ngũ trọng, không hề uy hiếp
đến gã. Giờ nhìn lại, Ma văn hung mạch đã triệt để khôi phục bình tĩnh, chỉ
còn khí tức thoáng có mùi máu tanh.

“Ma văn hung mạch, các hạ biết Ma văn hung mạch, chắc hiểu quan mạch chi pháp.
Tại hạ tên Mạnh Dư, vốn là một tham mạch sư ở Giáp Nguyên thành Minh gia
thương hành thuộc Thiên Huyền đại lục trung bộ, bị một trưởng lão Thiên Kiếm
tông lén bắt đến đây thăm dò mạch khoáng. Các vị cũng là tham mạch sư? Lẽ nào
tìm đến đây… Trên mình tại hạ trúng cấm chế Thiên kiếm âm văn của Thiên Kiếm
tông, chưa biết chừng tu sĩ Thiên Kiếm tông sẽ nhanh tới đây, các vị đi mau,
để chúng gặp thì sẽ không tha cho đâu.” Ma y tu sĩ mặt mũi trung hậu, còn kinh
hồn nhưng không đáp Ngụy Tác mà nói ngay.

“Không hề gì.” Ngụy Tác không truy hỏi, thần thức trải ra, ép lên đối phương.

Ma y tu sĩ run người, tỏ vẻ kinh hãi, biết Ngụy Tác là một Kim đơn đại tu sĩ
tu vi kinh nhân.

“Mỗ đảm bảo các hạ thoát được. Không cần sợ, cho mỗ biết ở đó Thiên Kiếm tông
có bao nhiêu tu sĩ, bao nhiêu Kim đơn đại tu sĩ, cóu Kim đơn ngũ trọng, thậm
chí Thần huyền cảnh tu sĩ tọa trấn không? Số tu sĩ như các hạ, không phải tu
sĩ Thiên Kiếm tông là bao nhiêu?” Ngụy Tác bình tĩnh hỏi.

“Thiên Kiếm tông có chừng một nghìn tu sĩ tại đây. Bọn tại hạ thường thấy Kim
đơn đại tu sĩ, không đúng… cộng ban nãy nữa là bốn. Cụ thể tại hạ không biết
có tu sĩ Kim đơn ngũ trọng trở lên tọa trấn không nhưng Kim đơn đại tu sĩ ban
nãy tu vi thập phần kinh nhân, Kim đơn tu sĩ thông thường không so được.” Mạnh
Dư không ngừng nói, “Có khoảng hơn một nghìn năm trăm tu sĩ không phải người
Thiên Kiếm tông.”

“Ban nãy là sao? Có tu sĩ thi pháp? Trong đó xảy ra chuyện gì?” Ngụy Tác hỏi.

“Trong linh thạch khoáng mạch ở phía đông tựa hồ đào được cùng linh thạch là
một thứ đáng sợ… Một đội sáu, bảy mươi tu sĩ Thiên Kiếm tông vây ráp đều bị
giết. Bọn tại hạ ở trong một khe gần khoáng mạch đó, nghe tiếng đấu pháp dị
thường, thì đều đi ra… Vừa ra thì nghe nói có thứ khủng khiếp, chưa kịp chạy
xa thì thấy trong khe đó có tử quang, một hắc y đại tu sĩ từ trên không đáp
xuống, tay cầm một món thanh sắc chuyển luân pháp bảo, trấn áp tử quang. Hắc y
đại tu sĩ có khí tức nghẹt thở, thần uy ngút trời. Thanh sắc chuyển luân như
nuốt chửng cả thiên địa, rồi tại hạ chỉ thấy uy năng ràn rạt, tiếp đó xả ra
chuyện gì thì không biết nữa.”

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận