Thông Thiên Chi Lộ

Chương 691: Hai viên lục tinh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Cái gì!”

Lý Tả Ý nói xong thì như sấm động trời quang, Ngụy Tác và lục bào lão đầu đều
ngẩn ra.

Người khác không biết Lý Tả Ý nói đến thuật pháp của thỏ phát ra hôi hắc sắc
loan nguyệt là gì nhưng cả hai hiểu hơn ai hết, là “Liệt khuyết tàn nguyệt”
trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp!

“Huynh đệ nhớ gì?” Ngụy Tác hít sâu liên tục mới nén được kích động, hỏi Lý Tả
Ý.

Vừa nãy gã và Phong Ngô Thương thở dài vì cho rằng U minh thiên long triệt để
tổn hủy nên không thể lấy được môn thuật pháp này, tu đạo giới mất đi một
tuyệt kỹ. Không ngờ Lý Tả Ý lại nói thế.

“Tiểu tử, thử hỏi xem y có thể trực tiếp dùng chân nguyên vạch ra quỹ tích môn
thuật pháp này tại thể nội ngươi không?” Lục bào lão đầu chấn động kêu trong
tai gã.

“Huynh đệ có cảm nhận rõ quỹ tích chân nguyên lưu động khi thi triển đạo thuật
pháp này không?” Ngụy Tác hỏi.

Lý Tả Ý cảm giác nhận được thì dù không nhó ra kinh văn thì gã vẫn có thể cảm
ngộ được cách thi pháp.

“Không rõ.” Lý Tả Ý lắc đầu, mắt hoang mang: “Lúc phát đạo thuật pháp này…
quá nhanh… Ta không cảm giác rõ.”

“Không vội, cứ từ từ.” Ngụy Tác lại hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, hỏi
Lý Tả Ý: “Huynh đệ có đọc được kinh văn ra không?”

“Ta nhớ được một ít… Xuất huyền nhập tận… Thái hòa sung dật, cốt tán hàn
quỳnh… Thất khiếu thông minh, thánh nhật thánh nguyệt, chiếu diệu kim
đình… Thái hòa sung dật, cốt tán hàn quỳnh… Tiếp đó thì…” Lý Tả Ý suy
tư, không ngừng ngâm vịnh, có lúc vung tay dùng chân nguyên ngưng thành hình.

“Đích xác là Liệt khuyết tàn nguyệt!”

Không cần kinh văn, chỉ cần nhìn Lý Tả Ý ngưng thành hình vẽ, Ngụy Tác và lục
bào lão đầu đã biết đó có phải điển tịch Liệt khuyết tàn nguyệt hay không. Vì
mỗi hình ảnh đều cực kỳ huyền ảo, có khí thế xé tan hư không, thân ảnh tu sĩ
như đang kích phát Liệt khuyết tàn nguyệt.

Một trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp!

Nhưng thần trí Lý Tả Ý thập phần hỗn loạn, hình ảnh hóa thành cũng vụn vỡ, có
lúc cùng một hình nhưng mỗi lần là khác nhau, rõ ràng y đang không ngừng qua
các hình mà tìm lấy trí nhớ chính xác.

Cứ thế, sau hai canh giờ, khi trời gần sáng, Lý Tả Ý đọc được hoàn chỉnh hơn
hai mươi chữ.

Hơn hai mươi chữ này Lý Tả Ý liên tục ngâm vịnh trăm lần, “Thỏ huynh đệ, cầu
này hình như đúng rồi…” Đoạn bảo gã.

“Được!”

Ngụy Tác lấy ký sự thanh phù, như ghi lại tàn thiên điển tịch, cẩn thận ghi
lại hơn hai mươi chữ này.

“Kinh văn có bao nhiêu chữ?” Ngụy Tác hỏi Lý Tả Ý.

Hơn hai mươi chữ này không rõ là mở đầu hay ở giữa, hay ở cuối, Ngụy Tác không
thể lĩnh ngộ hàm nghĩa, duy nhất khẳng định được môn Liệt khuyết thuật pháp
này thập phần huyền ảo, hơn hai mươi chữ này chỉ là một mảnh nhỏ.

“Không nhớ rõ… Bất quá kinh văn rất dài.” Lý Tả Ý nhớ lại, cực kỳ khổ não,
“Thỏ huynh đệ, ta đúng là vô dụng, ngay cả thuật pháp của thỏ mà cũng không
nhớ ra.”

“Không cần vội, cứ từ từ mà nhớ.” Ngụy Tác an ủi.

“Được”, Lý Tả Ý vẫn nghe lời Ngụy Tác, tựa hồ an tâm,định nghĩ tiếp kinh văn
nhưng đột nhiên như nhớ ra, tỏ vẻ lo, “Thỏ huynh đệ, mấy con thỏ kia đâu?”

Ngụy Tác biết y hỏi về bọn Cơ Nhã, đáp: “Yên tâm, họ qua thông quá truyền tống
pháp trận, đào thoát đến Vân Linh đại lục, tạm thời không có gì nguy hiểm.”

“Chúng ta đi đâu, gặp họ chăng?” Lý Tả Ý thở phào hỏi Ngụy Tác.

“Chúng ta phải tìm cách gặp mấy con thỏ kia.” Ngụy Tác không hề do dự, nhãn
quang lóe lên, đáp ngay.

Lúc rời U Minh thành, gã đã tính sẵn bước tiếp theo.

Thiên khung của Thiên Huyền đại lục sắp tan vỡ, tới đây Thiên khung của Thiên
Huyền đại lục bắc bộ còn nứt tiếp, thậm chí không chỉ bắc bộ mà những nơi khác
cũng thế. Thiên Huyền đại lục không phải chỗ ở lâu được, nên gã muốn gặp bọn
Phong Tri Du rồi đến Vân Linh đại lục.

U Minh thành rất thân thuộc trong tiềm thức của Lý Tả Ý, vốn ở lại đó sẽ giúp
y nhớ được kinh văn Liệt khuyết tàn nguyệt, nhưng Ngụy Tác sau trận đại chiến
kinh thiên đã giết Lâm Thái Hư và ngần ấy lão quái vật Huyền Phong môn, chưa
biết chừng thần huyền đại năng của Huyền Phong môn thậm chí của Chân Võ sẽ
đến. Nên gã phải nhanh chóng rời Thiên Huyền đại lục bắc bộ.

“Tiểu tử, để an toàn thì nên tìm cách dừng ở đâu đó, nhờ tu sĩ truyền tin cho
bọn Phong Tri Du.” Giọng lục bào lão đầu vang lên, “Huyền Phong môn và Chân Võ
quyền thế khó tưởng tượng nổi, tựa hồ còn dính đến cả một siêu cấp đại tông
môn nữa là Vô Kỵ thiên cung, dù không qua truyền tống pháp trận tại các thành
trì Thiên Huyền đại lục trung bộ mà đi bên ngoài hoang nguyên, muốn bình an
xuyên qua quá nửa Thiên Huyền đại lục để gặp họ thì hi vọng quá nhỏ nhoi. Chi
bằng nhờ tu sĩ truyền tin cho họ, tốt nhất bảo họ đến Vân Linh đại lục cùng
bọn Cơ Nhã hội hợp. Ngươi đừng mong đi cùng họ, Thiên Huyền đại lục chỉ còn
hai truyền tống pháp trận có thể nối với Vân Linh đại lục, đã nằm trong vòng
khóng chế của Huyền Phong môn và Chân Võ. Ngươi muốn đến Vân Linh đại lục, chỉ
còn cách vượt man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung. Quan hệ giữa họ và
ngươi không ai biết, họ có thể dùng pháp trận đến Vân Linh đại lục.”

“Đi qua man hoang hoang nguyên.” Ngụy Tác mắt ánh lên, gật đầu, “Chỉ còn cách
đó!”

“Phải tìm cách báo tin cho bọn Phong Tri Du mau đến Vân Linh đại lục.”

Nói đoạn Ngụy Tác vung tay, lấy ra một nạp bảo nang của các đại tu sĩ lúc
trước.

Đích xác, theo cách của lục bào lão đầu là an toàn nhất.

Hiện tại gã cần đến một thành trì, thuê tu sĩ truyền tin cho bọn Phong Tri Du
ròi vượt man hoang hoang nguyên đến Vân Linh đại lục.

Nhưng linh khí của Lý Tả Ý quá bắt mắt, hình thành ngọn núi liên miên, dễ bị
phát hiện. Thanh minh pháp y đã hỏng nên gã kiểm kê trong các nạp bảo nang của
toán đại tu sĩ xem có vật gì ce giấu và thay đổi khí tức không hoặc có chí bảo
hữu dụng nào đó.

“Thỏ huynh đệ, ta nhớ kinh văn đã… Khí hợp kỳ chân…” Lý Tả Ý không nghĩ
nhiều, biết mấy con “thỏ” khác an toàn thì bắt đầu nghĩ lại kinh văn Liệt
khuyết tàn nguyệt, đọc đi đọc lại và hóa ra những hình ảnh vụn vặt.

“Nhắm hướng tây nam, đến Gia Cơ thành. Bên ngoài Thiên khung thành đó nhiều đê
giai yêu thú, số lượng tu sĩ rời Thiên khung săn yêu thú nhiều nhất, có thể sẽ
gặp được tu sĩ ở bên ngoài Thiên khung. An toàn nhất.” Cơ hồ đồng thời, lục
bào lão đầu kiến nghị.

Ngụy Tác theo lời lục bào lão đầu đích kiến nghị, để Phệ tâm trùng điều khiển
Phượng lân thanh ưng, lao đi về phía tây nam, đồng thời kiểm kê nạp bảo nang
của các đại tu sĩ.

“Huyết hoàng mộc! Là liệu thương thánh dược, dược dịch từ một mảnh cõ móng tay
cũng đủ khiến huyết nhục trùng sinh! Mà lại có cả nắm tay, tiếc là ngươi có
Huyết tinh thạch, vật này gần như vô dụng.”

“Đây là Đế văn tinh kim! A! A! A! Đây là nguyên liệu luyện khí cực phẩm do
thiên địa tự nhiên hình thành, cùg cấp với Hằng vũ tinh kim! Tiểu tử, vật này
để luyện chế phi kiếm.”

“Long thiềm châu! Đây là yêu đơn của bát cấp trung giai Long thiềm! Có thể
luyện chế Long thiềm đạo đơn! Tốc độ luyện hóa rất nhanh, thích hợp cho tu sĩ
xung kích kết đơn sử dụng!”

“Kia là… Hả! Vật này có cấm chế của Thần huyền tu sĩ bố trí, ngươi không thể
rũ sạch, mau ném đi, không thì chúng ta sẽ bị tu sĩ Huyền Phong môn truy
sát…”

“…”

Trong mười hai đại tu sĩ vây giết Ngụy Tác, không ai không là nhân vật đỉnh
nhọn trong các Kim đơn tu sĩ trung, ngay cả Hàn Nguyệt Nhi cũng là đại thống
lĩnh trong các chân truyền đệ tử Huyền Phong môn. Mười hai đại tu sĩ này, đại
bộ phận không biết đã tu luyện mấy trăm năm. Tuy nhiên trong phần lớn nạp bảo
nang không có nhiều đồ, chứng tỏ họ không mang theo nhiều khi ra ngoài nhưng
thế thôi cũng đã cực kỳ kinh nhân, cơ hồ đều là bảo vật, tu sĩ tầm thường
không thể tưởng tượng.

“Không có công pháp cùng thuật pháp…”

Ngụy Tác không ngừng thủ lấy đồ trong nạp bảo nang ra, không phát hiện công
pháp cùng thuật pháp. Xem ra thuật pháp và công pháp tầm thường thì các lão
quái vật không để ý, cao cấp thì họ họ nhớ luôn, không ghi lại mang theo.

Rất nhanh, Ngụy Tác kiểm kê đến kim sắc nạp bảo nang sau cùng, lấy được của
cao thủ Huyền Phong môn định cận chiến với gã nhưng bị gã giết, Côn Bằng lão
tổ.

“Đây là?”

Trước đó gã bị tuyệt phẩm bảo vật khiến cho tê dại nhưng lần này chỉ quét thần
thức thì gã tỏ ra cực kỳ chấn kinh.

Tay gã có quang hoa lóe lên, lấy từ nạp bảo nang trung ra hai viên tinh thạch.

“Đây là…?” Thấy hai viên lục sắc tinh thạch, lục bào lão đầu vốn đã sướng tê
người vì kiểm kê lại kinh hô.

Hai viên lục sắc tinh thạch này không khác gì ba viên Ngụy Tác có, khí tức tựa
hồ y hệt!

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận