“Ta nhớ bên ngoài này có một con sông dậy sóng.” Lý Tả Ý nhìn Ngụy Tác giải
thích.
“Chỗ này vốn có một con sông?” Ngụy nhìn kỹ, phát hiện vách vực sâu có dấu
nước đen ngòm như dầu, hình như là màu nước sông, còn đậm hơn màu đá xây dựng
lên U Minh thành.
“Y nhớ không sai, ‘U minh hà’ vốn là đệ nhất đạo cấm chế ngoài U Minh cung,
hiện tại cấm chế này triệt để tổn hủy, tất nhiên không còn nước.” Phong Ngô
Thương bình tĩnh như thường, truyền âm cho Ngụy Tác.
“Chỗ này đã bị hủy trong thú triều, không còn sông là bình thường. Qua dấu vết
thì là sông lớn.” Ngụy Tác bảo Lý Tả Ý.
“Tức là mỗ không nhớ nhầm?” Lý Tả Ý hơi giãn chân mày.
“Huynh đệ có nhớ thứ gì tốt ở đây không?” Ngụy Tác hỏi tiếp.
“Hình như đằng kia có đồ tốt.” Lý Tả Ý nghĩ một lúc, chỉ về một góc sơn môn U
Minh cung.
“Chúng ta qua xem.” Ngụy Tác sai Phệ tâm trùng ngự điều khiển Phượng lân thanh
ưng lướt tới.
“Vốn có rất nhiều cổ thụ, giờ không còn gốc nào…”
“Chỗ này vốn là ngọn núi, giờ biến thành một đống loạn thạch.”
Sơn môn U Minh cung cực rộng, chỗ nào cũng là các công trình đổ nát, thủng lỗ
chỗ như bị thuật pháp và pháp bảo uy lực kinh nhân cày tung.
“Thỏ huynh đệ, hết rồi!” Theo Lý Tả Ý chỉ dẫn, lướt đi gần nửa canh giờ, bọn
Ngụy Tác dừng lại ở dốc núi chi chít lỗ thủng tựa tổ ong, Lý Tả Ý kêu lên thảm
thiết.
Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nhìn nhau, đồng thời khai khẩu, “Sao hả?”
“Ta nhớ chỗ này vốn có nhiều linh dược, giờ không còn gì nữa.” Lý Tả Ý nhìn
dốc núi, lắc đầu thống khổ, “Ta không nhớ nhầm…”
“Chắc là linh điền của U Minh cung.”
Cảnh tượng trên dốc núi khiến Ngụy Tác và Phong Ngô Thương máy động.
Cả hai không hề thất vọng, mà hơi chấn phấn.
Qua dấu tích trên dốc núi thì nơi này là linh điền mà U Minh cung trồng linh
dược. Tại thú triều, linh dược khẳng định không còn, Lý Tả Ý nhớ được chỗ này
thì có thể sẽ nhớ được nơi khác, mà nhớ rất rõ cũng nên.
“Không sao, chỗ này không còn gì cũng là bình thường, huynh đệ còn nhớ chỗ nào
có đồ tốt nữa không?” Ngụy Tác thong thả bảo Lý Tả Ý.
“Ta nhớ là có.” Lý Tả Ý nghĩ một lúc, đột nhiên chỉ sang một góc bên trái, “Ta
nhớ ở đó có đồ tốt.”
“Đằng kia vốn có mấy tòa đại điện, cả ngọc điện phong ấn trong huyền băng, giờ
đã bị hủy hết…” Chốc sau, Lý Tả Ý và bọn Ngụy Tác dừng lại tại rìa sơn cốc,
Lý Tả Ý lắc đầu.
“Mấy tòa đại điện, còn cả ngọc điện băng phong tại huyền băng?” Ngụy Tác và
Phong Ngô Thương hít sâu một hơi, trải thần thức tìm kiếm.
Trong phế khư toàn là mảnh vỡ các loại ngọc thạch chiếu rọi rực rõ lên mình ba
người.
“Đây là…”
Tích tắc sau, Ngụy Tác và Phong Ngô Thương đều cầm trong tay một mảnh ngọc vỡ,
tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
Mảnh Ngụy Tác hút về màu đỏ, có khắc hình tu sĩ. Tu sĩ này tựa hồ đang thi
pháp, trên mình có chỉ dẫn chân nguyên lưu động, là một thiên thuật pháp nhưng
đã bị phá tổn hai phần ba.
Mảnh của Phong Ngô Thương màu xanh, cực kỳ cổ kính, khắc không ít phù văn, tựa
hồ là kí sự cổ phù, chỉ mới vỡ một nửa, những thứ ghi bên trong cũng không
còn.
“Vù!”
“Vù!”
Đạo đạo quang hoa không ngừng bị Ngụy Tác và Phong Ngô Thương hút ra, toàn là
mảnh ngọc vỡ.
Tàng kinh!
Nơi đó có lẽ là chỗ U Minh cung tàng kinh, số lượng các chủng loại điển tịch
và hình vẽ kinh nhân.
“Không còn gì đâu, chắc Huyền Phong môn đã tìm ở đây.” Phong Ngô Thương liên
tục hút mấy chục mảnh về đoạn lắc đầu bảo Ngụy Tác.
“Xem ra là thế.” Ngụy Tác gật đầu, gã hoặc Phong Ngô Thương hút về toàn những
thứ phá tổn thập phần nghiêm trọng, không còn ý nghĩa hoàn chỉnh. “Thỏ huynh
đệ, thử nghĩ xem còn chỗ nào hay nữa không?”
“Thỏ huynh đệ, hình như không đúng.” Vốn Lý Tả Ý rất nghe lời Ngụy Tác nhưng
lần này lại ôm đầu, đột nhiên nói.
“Không đúng cái gì? Đừng vội, cứ từ từ.” Hiện tại Lý Tả Ý già nua lắm rồi,
Ngụy Tác định để y luyện hóa linh dược đề thăng thọ nguyên nên thấy y ôm đầu
thì hoảng lên, sợ y có gì sơ xảy.
“Không biết vì sao ta nhớ trong ngọc điện được huyền băng phong ấn lại có đồ
tốt.” Lý Tả Ý ôm đầu nghĩ rồi buông tay, sáng mắt bảo Ngụy Tác.
“Trong ngọc điện được huyền băng phong ấn lại có đồ tốt?” Ngụy Tác và Phong
Ngô Thương cả kinh. Cả hai thoáng nghe ra Lý Tả Ý nói trong ngọc điện là nơi U
Minh cung trừ giấu Liệt khuyết tàn nguyệt là điển tịch tối trọng yếu thì phong
ấn huyền băng cũng là cấm chế, người ngoài đương nhiên không thể vào. Dưới
ngọc điện nếu có vật gì khiến Lý Tả Ý ấn tượng sâu như thế thì càng phi phàm.
“Ngọc điện chắc ở đây. Thỏ huynh đệ, có nên quét sạch phế khư ra xem?” Lý Tả Ý
chỉ vào chỗ có hơi nước.
“Huynh đệ không cần động thủ, an tâm điều tức là được.” Ngụy Tác nhận ra Lý Tả
Ý nuốt Thiên long huyết hóa thạch thì chưa hoàn toàn luyện hóa nên bảo thế, gã
phất tay, Huyền sát quỷ trảo quét sạch chỗ Lý Tả Ý chỉ.
“Ngụy đạo hữu, thuật pháp gì mà đặc biệt thế?” Phong Ngô Thương thấy Huyền sát
quỷ trảo, nhãn quang lóe lên, không xuất thủ mà chỉ quan sát.
Ngụy Tác mỉm cười, không nhiều lời, Huyền sát quỷ trảo liên tục vung lên, phế
khư bị quét sạch, tạo thành một hố sâu mười trượng.
“Cẩn thận.”
Lục bào lão đầu và Phong Ngô Thương cơ hồ đồng thời nhắc nhở, hố sâu như thế
mà không hề có linh khí dao động, dùng thần thức quét kỹ cũng không thấy gì,
chỉ có bạch sắc linh quang nhàn nhạt.
“Thỏ huynh đệ, có nhớ dưới ngọc điện có cấm chế gì, xuống bằng cách nào
không?” Ngụy Tác cẩn thận hỏi Lý Tả Ý.
“Hình như ta nhớ là trên ngọc điện có truyền tống pháp trận cự ly ngắn. Ben
dưới có cấm chế lợi hại gì đó… Bên trong hình như có một đạo thuật pháp…”
Lý Tả Ý ngẫm nghĩ.
“Có một đạo thuật pháp?” Ngụy Tác giật giật chân mày, trong cấm chế có một môn
thuật pháp, chắc chắn phi phàm.
“Hình như ngọc điện là chỗ một tu sĩ lợi hại ở. Ở đó có thuật pháp của y.” Lý
Tả Ý tỏ vẻ không vui, tựa hồ không nghĩ ra việc mình biết nhiều đến thế.
“Sâu thế hả?”
Ngụy Tác tiếp tục đào, nhưng gần trăm trượng mà vẫn như trước, chỉ có bạch sắc
linh quang nhàn nhạt lộ ra, khiến Phong Ngô Thương càng lúc càng kinh ngạc,
cũng phát ra ngân sắc quang hoa cuốn từng tảng đất lên.
“Đây là Băng ngọc linh tủy!”
Đào mấy trăm trượng, lục bào lão đầu đột nhiên kinh hô. Nhất khối bạch sắc
tinh thể mười mấy trượng vuông xuất hiện, bên trong là hàn khí vô tận cuồn
cuộn nhưng bề ngoài lấp lánh bạch quang, hơi lạnh không toát ra.
“Băng ngọc linh tủy! Địa thất dùng nguyên khối Băng ngọc linh tủy điêu khắc
thành!” Lục bào lão đầu kinh hô, Phong Ngô Thương cũng hít sâu một hơi, lên
tiếng.
“Băng ngọc linh tủy?” Ngụy Tác đích nhãn quang dã thị kịch liệt đích lóe lên.
Băng ngọc linh tủy là linh thạch hình thành trong băng ngọc khoáng mạch, hàm
chứa hàn khí kinh nhân, là nguyên liệu cực phẩm luyện chế băng hệ pháp bảo.
“Tiểu tử, cẩn thận, vật đó bị cấm chế tạo thành một món pháp khí, hiện tại chỉ
còn cách phá để vào, nhưng như thế sẽ bị hàn khí phun ra. Cả khối Băng ngọc
linh tủy thế này e là tu sĩ Kim đơn ngũ trọng cũng vị tất chống nổi.” Lục bào
lão đầu nhanh chóng lên tiếng.
“Phong đạo hữu, có nhận ra chúng ta nên làm cách nào vào trong lấy đồ không?”
Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi Phong Ngô Thương.
“Trừ xông vào thì không còn.” Phong Ngô Thương nhíu mày, “Cấm chế quá cổ quái,
tựa hồ thập phần nguy hiểm, phá hoại thì không hiểu hàn khí có bạo phát chăng.
Các hạ có cách?”
“Mỗ cũng không có cách, đành xông vào.” Ngụy Tác lắc đầu.
“Hàn khí của vật này mà bạo phát toàn bộ thì uy năng khẳng định cực kỳ đáng
sợ, vật bên dưới có thể cũng bị hàn khí đông cứng mà nát vụn, yêu thú cũng vì
cảm giác được khí tức nên không dám phá hoại.” Phong Ngô Thương trầm ngâm, mục
quang lóe lên nhìn Ngụy Tác: “Chỉ còn cách mỗ phá vật này, đồng thời các hạ
dùng pháp bảo hóa thân thần huyền pháp tướng bàn, chỉ khi tốc độ sánh với Thần
huyền cảnh tu sĩ thì mới thừa cơ lấy được đồ.”
“Được.” Ngụy Tác không hề do dự, gật đầu.
“Vậy thì mỗ bắt đầu.” Phong Ngô Thương vung tay, ấn xuống Băng ngọc linh tủy,
đồng thời ngân sắc linh quang chói lòa biến thành ngân sắc hải đường hoa.
-o0o-