“Phương pháp luyện chế Tuyệt diệt kim đơn thì không được.” Ngụy Tác lắc đầu cự
tuyệt.
Tuyệt diệt kim đơn uy lực siêu phàm, trong tay mình vẫn hơn, vạn nhất tương
lai mình đối địch mà bị Tuyệt diệt kim đơn nổ thì gã cũng chết không nhắm mắt
như Lâm Thái Hư.
“Công pháp của các hạ tựa hồ siêu phàm, chắc không đem ra đổi.” Ngụy Tác trả
lời không ngoài dự liệu của Phong Ngô Thương, Ngọc Thiên tông chân truyền đại
đệ tử này nổi hứng mặc cả với gã, “Ngụy đạo hữu hoàn còn gì để đổi nữa?”
“Nếu mỗ lấy Phá diệt thần thương trao đổi thì Phong đạo liệu có đồng ý.” Ngụy
Tác trù trừ rồi hỏi.
“Mỗ không cần.” Phong Ngô Thương lắc đầu.
“Không cần?” Ngụy Tác ngẩn người. Phá diệt thần thương là huyền giai thượng
phẩm pháp bảo, tuy gã có Trấn thiên pháp tướng nhưng với tu vi hiện tại thì
không thể sử dụng lâu, thường thì sẽ phải dựa vào Phá diệt thần thương, pháp
bảo này rất tiện dụng, gã lấy ra trao đổi thì cũng xót ruột, nhưng Phong Ngô
Thương lập tức từ chôi, khiến gã quá bất ngờ.
“Các hạ giết cả người kế thừa ngôi tông chủ Huyền Phong môn, chân truyền đại
đệ tử Lâm Thái Hư cùng ngần ấy lão bất tử, Huyền Phong môn không hiểu sẽ giận
thế nào, nếu mỗ lấy Phá diệt thần thương thì đúng là châm lửa đốt mình, chưa
biết chừng sẽ bị coi là cùng các hạ liên thủ giết họ, Ngọc Thiên tông tất
phiền hà.” Phong Ngô Thương bảo Ngụy Tác: “Các hạ thu lại đi, mỗ không dám
lấy.”
“Ngọc Thiên tông cũng là siêu cấp đại tông môn, lần này mỗ giết nhiều đại tu
sĩ Huyền Phong môn như thế, thực lực Huyền Phong môn vị tất hơn được Ngọc
Thiên tông. Các hạ còn sợ lấy món pháp bảo này?” Ngụy Tác không hiểu.
“Bình thường dù Chân Võ và Huyền Phong môn liên nhân thì cũng không sợ, hai
tông môn như thế khẳng định có tính toán riêng, không dám triệt để đối địch
với Ngọc Thiên tông. Nhưng giờ thì khác.” Phong Ngô Thương tắt tiếng nhìn Ngụy
Tác, “Các hạ lớn mật thật, cả Hứa Thiên Ảo cũng dám giết, Huyền Phong môn và
Chân Võ điên tiết lên thì việc gì cũng dám làm. Nếu các hạ đáp ứng gia nhập
Ngọc Thiên tông, thì mỗ sẽ thống thống khoái khoái nhận Phá diệt thần thương,
truyền môn thuật pháp này cho các hạ, vì chúng ta tọa trấn, dù Huyền Phong môn
và Chân Võ triệt để liên thủ cũng phải cân nhắc. Chỉ là các hạ đồng ý chăng?”
“Mỗ thấy nên bàn điều kiện khác.” Ngụy Tác lắc đầu. Đừng nói hiện gã có cả
đống việc cần làm, dù không thì gã cũng không chọn cách dính vào Ngọc Thiên
tông, vạn nhất Chân Võ và Huyền Phong môn không tiếc giá nào đánh tới, Ngọc
Thiên tông không chống nổi thì gã xong đời, hai thần huyền đại năng của Huyền
Phong môn và Chân Võ không phải đồ chơi.
“Tà vương minh hạp mỗ cũng không cần, Tà vương minh hạp uy năng tuy kinh nhân,
nhưng tốc độ quá chậm, giá trị là đối với tu luyện âm nguyên công pháp.” Phong
Ngô Thương nói ngay.
Ngụy Tác trợn tròng trắng.
Óc gã vừa mới lóe lên bốn chữ Tà vương minh hạp thì Phong Ngô Thương nói ngay,
vật đó hữu dụng với Âm Lệ Hoa, gã không muốn đem cho Phong Ngô Thương.
Phong Ngô Thương không cần cả Phá diệt thần thương và Tà vương minh hạp – hai
pháp bảo phẩm giai tối cao thì pháp bảo khác tất nhiên càng không để ý, còn
Trấn thiên pháp tướng thì y không nhắc tới vì vật này không thể đem đổi, môn
thuật pháp của gã chưa đáng giá đến thế.
Hai pháp bảo đó không được, gã cũng không biết dùng gì để trao đổi với Phong
Ngô Thương.
Ngụy Tác hiện tại có nhiều chí bảo, ba khối lục sắc tinh thạch kỳ dị, Huyết
tinh thạch, Thanh hư đằng, Cửu tiêu ly hỏa lô mới lấy được của Đông Hoang tông
đều hiếm có, nhưng quan trọng là những thứ đó thập phần hữu dụng với gã, không
thể đem đổi.
Hiện tại Ngụy Tác thậm chí muốn xem trong các nạp bảo nang vừa lấy được có thứ
gì tốt để đem trao đổi không.
“Vật này thì sao?” Ngụy Tác nghĩ một chút, tay lóe quang hoa, lấy ra hai trái
Thiên long tinh quả và một khối Thiên long huyết hóa thạch.
Thiên long huyết hóa thạch có thể tăng cường khí huyết, tăng trưởng thọ
nguyên, Thiên long tinh quả trừ công dụng đó còn có thể cải thiện thần huyền
pháp tướng, đối với tu sĩ Kim đơn kỳ thậm chí Thần huyền cảnh tu sĩ đều hữu
dụng, cả hai thứ này gã đều không thiếu, hơn chín mươi Thiên long tinh quả còn
Thiên long huyết hóa thạch là cả ngọn núi. Ngụy Tác nghĩ mãi mới ra, hai thứ
này thì gã không xót ruột mà có sức hấp dẫn với Phong Ngô Thương.
“Đây là cái gì?” Phong Ngô Thương kinh ngạc nhìn Thiên long tinh quả và Thiên
long huyết hóa thạch, y không hề biết.
“Đây là Thiên long tinh quả, có thể tăng cường thần huyền pháp tướng, đây là
Thiên long huyết hóa thạch, có thể tăng cường khí huyết và thọ nguyên.” Ngụy
Tác giải thích cho Phong Ngô Thương.
“Đây là Thiên long huyết hóa thạch và Thiên long tinh quả mà viễn cổ thiên
long chết rồi mới hình thành!” Phong Ngô Thương hít một hơi lạnh.
“Xem ra có trò hay.” Ngụy Tác máy động, ngoài mặt bình tĩnh như thường, “Mỗ
dùng hai thứ này đổi thuật pháp của Phong đạo hữu được chăng?”
“Hai thứ này không tệ. Thiên long tinh quả có thể khiến thần huyền pháp tướng
tăng trưởng nhưng Thiên long huyết hóa thạch hơi ít.” Phong Ngô Thương nhíu
mày, tựa hồ đang cân nhắc.
Hiện tại Ngụy Tác lấy ra Thiên long huyết hóa thạch chỉ cỡ trái dưa, đương
nhiên không lớn.
“Có thể!”
Ngụy Tác càng kích động, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh như thường: “Thiên long
huyết hóa thạch, mỗ còn một ít nữa.”
“Không cần nữa.” Phong Ngô Thương nhãn quang lóe lên, đột nhiên quyết định
nhất bàn, thuyết đạo.
“Không cần nữa?” Ngụy Tác suýt nữa nhảy lên. Đem đủ thứ ra đều bảo là không
cần, không cần thì sao còn động lòng, đúng là biết đùa. Nếu lúc còn là gian
thương Linh Nhạc thành mà gặp khách thế này, Ngụy Tác khẳng định sẽ mắng người
có biết sinh ý là gì không.
“Không cần nữa. Hai quả Thiên long tinh quả và khối Thiên long huyết hóa thạch
này.” Phong Ngô Thương nói tiếp khiến Ngụy Tác ngẩn ra.
“Chỉ thế? Đổi được Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp?” Ngụy Tác hoài
nghi mình nghe lầm.
“Thế nào, Ngụy đạo hữu tưởng mỗ thiệt hả.” Phong Ngô Thương tỏ vẻ thập phần
tinh minh: “Mỗ dùng đạo thuật pháp này đổi hai Thiên long tinh quả và Thiên
long huyết hóa thạch, nhưng còn điều kiện.”
“Điều kiện kèm theo? Điều kiện gì?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra.
“Chân Võ tông tông chủ có một thứ là Thần hoàng kim giản. Thứ này không chỉ đề
thăng tốc độ tu luyện của mỗ mà còn ghi một môn công pháp là Chân võ thần
hoàng kinh. Chỉ cần các hạ đáp ứng, tương lai vật này rơi vào tay các hạ thì
cho mỗ mượn đọc là được.” Phong Ngô Thương nghiên túc bảo Ngụy Tác.
“Các hạ chỉ cần xem qua?” Ngụy Tác càng kinh ngạc.
“Cho các hạ biết không sao, Cửu tử huyền nguyên quyết của mỗ luyện và Chân võ
thần hoàng kinh là từ một thượng cổ tông môn, Chân võ thần hoàng kinh có ghi
lại phần bổ sung cho môn công pháp của mỗ, hợp lại thì càng mạnh.” Phong Ngô
Thương đáp.
“Công pháp của các hạ và của Chân Võ là từ một thượng cổ tông môn lưu truyền
lại?” Ngụy Tác kinh ngạc cực độ, đoạn thở dài: “Chân Võ tông tông chủ là thần
huyền đại năng, mỗ trốn còn không kịp, các hạ tưởng vật đó sẽ lọt vào tay mỗ
sao?”
“Tương lai thì ai biết được. Bất quá mỗ đánh cược, hôm nay một tán tu cũng
giết được Lâm Thái Hư và bốn lão quái vật Huyền Phong môn thì ai biết sau này
y có lấy được vật đó không?” Phong Ngô Thương bảo Ngụy Tác, “Các hạ đáp ứng là
dược.”
“Các hạ không sợ mỗ đồng ý suông? Đừng coi trọng mỗ quá.” Ngụy Tác tỏ vẻ vô
sỉ, “Mỗ không phải hạng chết vì tri kỷ đâu.”
“Công pháp của các hạ hơn hẳn Chân võ thần hoàng kinh, Chân võ thần hoàng kinh
đối với các hạ đâu có tác dụng gì. Dù các hạ thần thông nghịch thiên, có thêm
một bằng hữu vẫn hơn một đối thủ.” Phong Ngô Thương cười.
“Được, thành giao!” Ngụy Tác vung tay, đưa hai Thiên long tinh quả và một khối
Thiên long huyết hóa thạch cho Phong Ngô Thương. Điều kiện này mà cự tuyệt thì
là đồ ngốc.
Phong Ngô Thương thu Thiên long tinh quả và Thiên long huyết hóa thạch rồi
vung tay, đạo đạo chân nguyên ngưng thành nhiều tự phù, tổ thành kinh văn.
“Các hạ không được truyền môn thuật pháp này, không thì mỗ không gánh nổi,
chưa biết chừng sẽ như Huyền Phong môn, Chân Võ, tìm các hạ diệt khẩu.”
“Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp!”
Ngụy Tác vô cùng hưng phấn, sáng mắt không có tí gì phong phạm cao thủ.
Môn thuật pháp thèm muốn từ lâu, không ngờ lấy được dễ thế.
-o0o-