Ngụy Tác dùng chân nguyên bao lấy Lý Tả Ý, Trấn thiên pháp tướng lướt đi với
quỹ tích huyền ảo.
Kim đơn tứ trọng tự nổ tạo thành quang diễm, thậm chí biến một Kim đơn đại tu
sĩ không kịp lui đi thành tro.
Nhưng uy năng đó không xung kích trúng Trấn thiên pháp tướng, tốc độ thật khó
tưởng tượng nổi.
“Lâm Thái Hư cũng…”
Ai cũng run rẩy, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Chân truyền đại đệ tử
của Huyền Phong môn, dưới một người trên vạn người bị Ngụy Tác giết!
“Y…!” Hàn Nguyệt Nhi lúc trước khinh rẻ Ngụy Tác, thập phần phẫn nộ vì gã
không thèm nhìn nàng ta, giờ đầu óc trống trơn, không ngờ thần thông của gã
lại đến mức này.
Cộng thêm Lâm Thái Hư, thoáng sau đã có năm kinh thế đại tu sĩ mất mạng, thần
uy của Ngụy Tác lời lẽ khôn tả.
“Chư vị, không muốn chết thì toàn lực tru sát y, uy năng vậy đó như thế, dù là
tu vi Kim đơn ngũ trọng cũng không thể duy trì lâu!” Lão giả Huyền Phong môn
rực ngân hà, hai mắt đỏ ngầu gầm vang.
Huyền Phong môn có chỉ có sáu tu sĩ cùng thời với lão còn lại, lần này vì biến
cố ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ mà cử tới bốn người, cả bốn từ mấy chục năm
trước đã hoành hành, nhưng thoáng cái giờ chỉ còn mình lão!
Thiên địa hồng lưu, mấy trăm năm tuế nguyệt không tiêu diệt được họ mà giờ lại
bị một tu sĩ tiểu bối lấy mạng!
“Oành!”
Một lục bào đại tu sĩ suy kiệt toàn bộ linh khí, thinh không mờ đi, mặc lục
sắc quang hoa trấn áp xuống, là khối mặc lục sắc tinh kim có phù văn hình
thiên nữ đang múa.
Kỳ hình pháp bảo này chỉ cỡ nắm tay, khiến nghìn trượng không khí trên đầu
Ngụy Tác nổ vang, rõ ràng lục bào đại tu sĩ hao tận toàn thân chân nguyên mới
tế xuất được con bài tẩy này.
“Tà vương minh hạp! Là của chí bảo thượng cổ Tà Vương tông! Không chỉ uy năng
đạt huyền giai thượng phẩm, có thể đề thăng tốc độ hấp nạp âm lệ chi khí, đối
với tu sĩ tu luyện âm lệ nguyên khí công pháp lai thì là chí bảo kinh nhân,
tiểu tử, đừng…” Pháp bảo này được tế xuất thì lục bào lão đầu im lặng đã lâu
lại cất tiếng, định bảo gã đừng đánh hỏng pháp bảo này, vì đối với Âm Lệ Hoa
thì đây đúng là chí bảo đề thăng tốc độ tu luyện. Nhưng lão chưa nói xong đã
ngừng lời.
Ngụy Tác không định đón đỡ pháp bảo này.
Pháp bảo này tế xuất, Trấn thiên pháp tướng đã đến trước mặt lục bào đại tu
sĩ.
Mặc lục sắc tinh kim đánh hụt!
“A!”
Tiếng gào vang lên, lục bào đại tu sĩ phun ra lục sắc quang diễm, tựa hồ dùng
đoạt xá chi pháp bỏ chạy.
“Phù!”
Ngụy Tác vung tay, Trấn thiên pháp tướng cũng vung tay, quang văn trực tiếp
chấn tan lục sắc quang diễm mà lục bào đại tu sĩ phun ra.
Trấn thiên pháp tướng lướt tay qua thân thể lục bào đại tu sĩ, toàn bộ thành
tro.
“A!”
Lại có đại tu sĩ một mặc hắc bào, chính thị Hắc Tiều chân nhân còn lại trong
Thiên Bắc tam hung tan hết hắc quang văng đi.
Y tế xuất hắc sắc cự phủ định từ phía sau đánh lén Ngụy Tác, nhưng Trấn thiên
pháp tướng phất một tay là đã đánh nát cây búa.
Trên thinh không, một cổ đồng sắc pháp ấn mang theo kim đơn hà quang to lên
như ngọn núi giáng xuống, là bản mệnh pháp bảo của một kinh thế đại tu sĩ.
“Choang!”
Cổ đồng sắc pháp ấn bị Trấn thiên pháp tướng đánh tan vỡ, mọi linh quang tắt
ngóm.
“Phù!” Một đại tu sĩ có linh quang ngưng thành đôi cánh vàng cũng run người
phun máu.
Ngạnh tiếp một đòn, Trấn thiên pháp tướng kịch liệt chấn động, Ngụy Tác vẫn
rực rỡ ngân sắc thần huy, vô số nguyên khí phun trào, như viễn cổ cự thú đang
hô hấp, chân nguyên không có vẻ gì khô kiệt.
“Căn bản không so với tốc độ thi pháp của y được! Nhanh hơn chúng ta nhiều!”
“Y gần như hoàn toàn kích phát uy năng của tiên khí!”
“Thần thông của y gần đạt mức một thần huyền đại năng chân chính! Chúng ta
đang đấu với thần huyền đại năng!”
“Đi mau! Không thì sẽ chết hết!”
Mọi tu sĩ tại trường đều nhận ra, đều có ý bỏ chạy, hóa thành lưu quang tỏa đi
bốn phương tám hướng.
Một đạo tử sắc linh quang, độn tốc kinh nhân nhất, tốc độ như Phá diệt thần
thương, khiến mục quang cơ hồ không theo kịp.
Trấn thiên pháp tướng bám sát đạo tử sắc linh quang, Ngụy Tác vung hai tay,
song thủ của Trấn thiên pháp tướng ánh lên quang văn, như dệt lại thiên địa
trật tự, tử sắc linh quang bị uy năng trấn áp, là một đại tu sĩ mặc bạch sắc
vân cẩm bàn đạo bào, mặt mũi nhợt nhạt.
“Nguyện ý giao nộp môn độn pháp này thì tha cho ngươi!” Trấn thiên pháp tướng
lăng không ấn tay xuống đại tu sĩ bị cố định tại hư không, đồng thời Ngụy Tác
bình tĩnh cất tiếng.
“Tại hạ nguyện ý giao nộp môn độn pháp này!”
Tu sĩ mặc bạch sắc vân cẩm đạo bào ré lên.
“Chát!”
Trấn thiên pháp tướng khẽ ấn, đại tu sĩ mặc vân cẩm đạo bào phun máu, bị Ngụy
Tác cuốn lại.
Không hề dừng lại, tựa hồ chỉ đi hai bước trên không, Trấn thiên pháp tướng
lại đến sau lưng một đại tu sĩ.
Y kêu lên thê thảm, phát ra các loại quang hoa đổ vào Trấn thiên pháp tướng.
Một mình đại tu sĩ này không thể chống nổi uy năng Trấn thiên pháp tướng.
Chát! Quang hoa tan tành, thân thể y cũng nát theo.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
Trấn thiên pháp tướng lướt trên hư không giết đại tu sĩ đó, Ngụy Tác cách ba
dải độn quang chừng hai nghìn trượng, nhưng Trấn thiên pháp tướng mỗi bước là
rút ngắn khoảng cách. “A!” Tích tắc sau, lão bất tử bao kín ngân quang, người
còn lại trong bốn lão giả Huyền Phong môn chỉ kịp ré lên, đã bị uy năng cố
định trên không rồi bị ép nát người.
“Đừng giết tôi!… Tôi biết tin về Đề hồ thánh quả!”
Ngụy Tác tiếp tục truy kích một đạo lam sắc độn quang, cách hai nghìn trượng
thì tu sĩ đó nhận ra bị thần thức phong tỏa, run lên rồi kêu to.
Tu sĩ này là Hàn Nguyệt Nhi cực kỳ cao ngạo, như công chúa khinh rẻ bình dân,
khinh rẻ cả Ngụy Tác.
“À!”
Ngụy Tác vốn không có ý thương hương tiếc ngọc, định giết luôn đại tu sĩ tương
lai rất có thể sẽ uy hiếp đến gã nhưng Hàn Nguyệt Nhi nói thế thì chân mày gã
giật giật, Trấn thiên pháp tướng dừng lại.
Chỉ tích tắc sững lại, đạo độn quang còn lại đã lướt đi rất xa.
“Xoẹt!” Mục quang lóe lên, Ngụy Tác thu Trấn thiên pháp tướng, đứng cách Hàn
Nguyệt Nhi không xa.
Thủy chúc yêu yêu đơn trên đầu gã chỉ còn một phần ba lúc trước u.
Gã vung tay thu Thủy chúc yêu yêu đơn và Trấn thiên pháp tướng lại.
Hàn Nguyệt Nhi dừng lại, không dám động đậy, thân thể không ngừng ran rẩy,
không còn nét cao cao tại thượng nữa mà cắt không còn hột máu.
“Các hạ biết tin về Đề hồ thánh quả?” Ngụy Tác nhạt nhẽo hỏi.
“Vân Linh đại lục có một đại tông môn trồng Đề hồ thánh quả.” Tuy thu Trấn
thiên pháp tướng nhưng thân ảnh Ngụy Tác trong mắt Hàn Nguyệt Nhi vẫn cao vút,
khiến nàng ta run rẩy.
“Tông môn nào?” Mắt Ngụy Tác sáng lên.
“Vân Linh đại lục? Tốt quá, tới đây chúng ta sẽ đến Vân Linh đại lục, tìm luôn
Đề hồ thánh quả!” Lục bào lão đầu hưng phấn. Ngụy Tác tu vi càng cao, thần
thông càng kinh nhân, tương lai lão càng có khả năng thành công ngưng hình.
“Cụ thể tông môn nào thì tôi không biết. Chỉ biết bản môn có một lão tổ từng
đổi được Đề hồ thánh quả.” Hàn Nguyệt Nhi đáp.
“Cụ thể là tông môn bất nào cũng không biết? Như thế đổi được mạng thì mạng
các hạ rẻ quá?” Ngụy Tác sầm mặt, cười lạnh.
“…” Hàn Nguyệt Nhi cắn môi không nói gì, mặt nhợt đi đầy khuất nhục.
“Sư tỷ của nàng ta và mỗ có giao tình, vị đạo hữu này có thể nể tình chăng.
Đúng là nàng ta không biết.” Cùng lúc, Phong Ngô Thương từ phía sau lên tiếng.
“Đi đi. Nếu lần tới còn chống lại, mỗ sẽ không hạ thủ lưu tình.” Ngụy Tác gật
đầu với Hàn Nguyệt Nhi.
-o0o-