Phần thiên thần lô bị đánh thủng!
Phá diệt thần thương bị hất bay!
Lâm Thái Hư bị đánh đến thổ huyết!
Ngụy Tác đứng trên không che chở cho Lý Tả Ý, ngân quang lấp lánh, uy thế vô
thượng.
“Anh vợ, sao rồi?”
Ngụy Tác không truy kích, chắp tay sau lưng, cười nhạt hỏi Lâm Thái Hư.
Gã đương nhiên muốn giết Thái Hư nhưng biết hiện tại truy kích thì mười một
đại tu sĩ sẽ động thủ.
Mười một đại tu sĩ này, thần thông kém nhất là Hàn Nguyệt Nhi. Nhưng tu sĩ
Huyền Phong môn, chân truyền đệ tử khác vẫn có mấy Kim đơn tu sĩ nhưng vừa đột
phá đến kim đơn, mới là tu sĩ Kim đơn nhất trọng, không thể so với mười hai
người đang vây Ngụy Tác.
Hiện tại tuy chưa giết được Lâm Thái Hư nhưng Ngụy Tác nhận ra y thụ thương
không nhẹ, không thể kịch liệt động dụng chân nguyên, thực lực chỉ ngang với
Hàn Nguyệt Nhi, chưa chắc điều khiển được Phá diệt thần thương. Chốc nữa động
dụng Trấn thiên pháp tướng đối địch, coi như gã gạt được chướng ngại lớn nhất.
“Tu vi và Thực huyết pháp đao của ngươi đích xác không tệ, chỉ là không biết
giữ mình, dám đối địch với Huyền Phong môn, chỉ còn đường chết.”
Lâm Thái Hư sững lại trên không, tuy bị đánh thổ huyết nhưng thần sắc vẫn thập
phần bình tĩnh, vẫn với uy thế bao trùm thiên hạ, rõ ràng tâm trí cực kỳ kiên
định, không vì thắng bại nhất thời mà xao động. Y vung tay, thu Phá diệt thần
thương về, dùng ngữ khí như thần vương thẩm phán, “Xem ra ngươi cùng công pháp
bất phàm, chỉ cần ngươi tỉnh ngộ, quy thuận Huyền Phong môn, giao công pháp ra
thì ta sẽ tha mạng cho ngươi, cho ngươi giữ lại tu vi.”
“À!”
Ngụy Tác mỉm cười, chợt nhíu mày nhìn lại.
Lâm Thái Hư mắt ánh lên thần sắc kinh nghi.
“Phong Ngô Thương!” Y buột ra ba chữ.
Thanh quang mang theo khí tức hùng hậu từ đám mây Ngụy Tác nhìn lên trút
xuống. “Lâm Thái Hư, Huyền Phong môn vã Chân Võ lẽ nào chỉ biết cậy đông?”
“Phong Ngô Thương?”
Ngụy Tác tỏ vẻ kinh ngạc, tu sĩ xuất hiện mặc phổ thông thanh sắc pháp y,
nhưng linh khí hùng hậu ngưng thành một nhánh thanh sắc san hô.
Tu sĩ này chừng ba mươi tuổi, tóc xòa sau gáy, nhãn quang thập phần thương
tang, thần sắc kiên nghị khôn tả, trả treo lại Lâm Thái Hư, thể hiện rõ ý chí
hơn người.
Tu sĩ này là chân truyền đại đệ tử Phong Ngô Thương của Ngọc Thiên tông mà
Ngụy Tác từng gặp.
Phong Ngô Thương lần đầu xung kích kim đơn thất bại, tu vi phế hết, sau đó lại
tu luyện, ngưng luyện thành kim đơn, lần trước dùng Bắc minh đấu chuyển nhiên
nguyên thiên pháp đối địch với Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo, tạo cho Ngụy Tác
ấn tượng rất sâu. Công pháp của Phong Ngô Thương khi đó hút xuống vô số tinh
thần nguyên khí, khiến gã rất thèm muốn, ước ao có để phối hợp tu luyện.
Không ngờ y cũng xuất hiện ở đây.
Lần trước Phong Ngô Thương đấu với Lâm Thái Hư, Hứa Thiên Ảo thì y mới đạt tu
vi Kim đơn tam trọng, nhưng hiện tại khí tức mạnh hơn nhiều, đã kinh đột phá
đến tu vi Kim đơn tứ trọng!
“Phong Ngô Thương, ngươi muốn gì?” Phong Ngô Thương đột nhiên giáng lâm, Lâm
Thái Hư sầm mặt hừ lạnh.
“Không gì hết, chỉ thấy không công bình, ngươi đơn đấu với y, thù rồi mà không
muốn để y đi thì đánh hội đồng, chứ giờ định cùng xông lên thì thật ta không
thuận mắt.” Phong Ngô Thương rực thanh quang, nhìn Lâm Thái Hư cười lạnh.
Tia sáng tịch dương sau cùng đã tắt, quang hoa trên mình các kinh thế cường
giả chiếu sáng thinh không ngoài U Minh thành.
“Phong Ngô Thương, lầ trước ngươi nếm đòn với ta và Hứa Thiên Ảo, giờ định đòi
lại hả?” Lâm Thái Hư sầm mặt âm, mục quang như lợi kiếm chăm chú nhìn Phong
Ngô Thương.
“Ngươi bảo thế cũng được, các ngươi đông người đánh một, ta không thuận mắt,
cứ việc đấu với hai bọn ta.” Phong Ngô Thương không lùi mà tiến, khí diễm bức
nhân.
“Phong Ngô Thương, ngươi bị ta đả thương là ân oán riêng, y giết hai lão tổ
của bọn ta, ncòn nói là giết cả Hứa Thiên Ảo, ngươi ngăn cản, tương đương với
Ngọc Thiên tông tuyên chiến cùng bản môn. Ngươi gánh được hậu quả hả?” Lâm
Thái Hư liếc Phong Ngô Thương, cười lạnh: “Ta đồng ý xong việc này sẽ cho
ngươi cơ hội đơn đấu với ta, sinh tử tự chịu.”
“Không cần.” Phong Ngô Thương định nói thì Ngụy Tác mỉm cười: “Đa tạ Phong đạo
hữu, bất quá những kẻ mình, mình mỗ đủ giải quyết rồi. Sau hôm nay, y không
còn cơ hội độc chiến với đạo hữu nữa.”
“Cái gì!”
Mọi tu sĩ chấn động. Ngay cả Phong Ngô Thương cũng ngạc nhiên.
Thần thông của Ngụy Tác đã rõ nhưng các tu sĩ trấn thủ tứ phía đều là đương
thế đại năng, ngay cả phổ thông Kim đơn đại tu sĩ cũng không thể nhúng vào.
Ngần ấy đại năng liên thủ, chúng nhân cho rằng cộng thêm Phong Ngô Thương cũng
chưa chắc thắng được, vì đâu với một và nhiều cường giả đỉnh nhọn là hai việc
khác nhau.
Ba Lâm Thái Hư cũng chưa chắc giết được mười một kinh thế cường giả.
“Xem ra ngươi muốn chết hả?” Lâm Thái Hư không bảo Ngụy Tác cuồng vọng, chỉ
lạnh giọng.
“Đành vậy, anh vợ không nhận thì mỗ đành đại nghĩa diệt thân. Mỗ cũng thấy anh
vợ gây nhiều việc ác đếnn ỗi hôm nay trứ danh.” Ngụy Tác mỉm cười.
“Phong Ngô Thương, ngươi nghe y nói rồi, mau tránh cho xa, nếu ở cùng kẻ cuồng
vọng đến độ vô pháp vô thiên tất bị trời phạt.” Lâm Thái Hư nhìn Phong Ngô
Thương, cười lạnh.
“Phong Ngô Thương ta làm gì là do Lâm Thái Hư ngươi sai khiến?” Sắc mặt nhợt
nhạt nhưng cực kỳ kiên nghị, Phong Ngô Thương cười lạnh, hỏi Ngụy Tác, “Đạo
hữu chắc chắn đối phó được chúng?”
“Chắc không thành vấn đề.” Ngụy Tác cười nhạt.
“Được.” Phong Ngô Thương liếc Ngụy Tác, gật đầu, thân ảnh loáng lên, lùi lại
quan chiến.
“Cuồng vọng cực độ!”
Cạnh Lâm Thái Hư, một lão giả Huyền Phong môn mặc bạch bào quát to, định động
thủ.
“Đợi đã !” Ngụy Tác nham nhở kêu lên.
“Ngươi còn gì để nói?” Lâm Thái Hư liếc Ngụy Tác, mặt mũi lạnh tanh.
“Tại hạ Ngụy Tác, cũng có người gọi là Bá Khí chân nhân, không biết chư vị có
danh hiệu thế nào, nếu có quan hệ với người mỗ quen thì khi động thủ, chưa
biết chừng mỗ sẽ nương tay.” Ngụy Tác liếc các kinh thế cường giả, trừ Lâm
Thái Hư.
“Y đùa hả?”
“Lẽ nào y thật sự đối phó được ngần ấy đại tu sĩ?” Lời Ngụy Tác khiến nhiều tu
sĩ tròn mắt, cảm thấy y ngông cuồng hết cỡ.
“Được, cho ngươi biết danh hiệu để rõ đã chết trong tay ai.” Các kinh thế
cường giả trấn thủ bát phương, vây chặt Ngụy Tác, tuy biết thần thông của gã
nhưng nghe vậy thì tức xì khói, một trung niên tu sĩ mặc hồng bào, hồng sắc
linh khí ngưng thành hồng sắc thiên mã gầm khẽ, “Mỗ là Hồng sơn Thiên Tông
chân nhân!”
“Tại hạ Bất Lão thọ ông!”
“Tại hạ Hắc Tiều chân nhân!”
“Tại hạ Huyền Phong môn Cổ Kha!”
“Cự Linh tông Kim Sí chân nhân!”
“Vô Kỵ thiên cung Trần Tây Hoàng…”
Giọng nói mang theo sát ý băng lãnh vang lên, những kinh thế cường giả đã định
xuất thủ nên uy áp cuồn cuộn, khí thế như núi lở.
“Vô Kỵ thiên cung, cũng là siêu cấp đại tông môn, lúc vây đánh Lý Tả Ý có đại
tu sĩ Vô Kỵ thiên cung xuất hiện, có vẻ Vô Kỵ thiên cung đã cùng Huyền Phong
môn liên thủ.”
Ngụy Tác ở giữa các cường giả, như con thuyền trong sóng dữ, lúc nào cũng có
thể chìm, nhưng không hề đổi sắc, nhãn quang hơi ánh lên. Gã hỏi danh hiệu
không phải vì sẽ nương tay mà vì biết họ phần lớn không phải tu sĩ trong Huyền
Phong môn. Đối địch thì nếu giết đối thủ cũng nên biết bối cảnh của họ để nắm
vững về địch nhân. Xem ra, trừ chạm đến hai siêu cấp đại tông môn như Huyền
Phong môn và Chân Võ, thêm một siêu cấp đại tông môn Vô Kỵ thiên cung cũng
không sao.
“Xoẹt!!”
Lâm Thái Hư rung chuyển nguyên khí trong tay, dấy lên vô số thanh sắc o quang
văn huyền ảo. “Ngụy Tác, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin còn kịp.”
“Vậy hả?”
Ngụy Tác vung tay, Thủy chúc yêu yêu đơn bay lên.
“Oành!”
Thủy linh nguyên khí vô cùng vô tận tràn ra, ngưng thành hình Thủy hoàng thần
linh ngậm Thủy chúc yêu yêu đơn.
Cơ hồ đồng thời, kim đơn hà quang từ tâm mạch gã toát ra, tràn vào thể nội hắc
sắc tinh kim tiểu nhân.
“Chát!”
Thiên địa đột nhiên bị một ngọn thần chùy gõ mạnh, pháp tướng có dải sáng đen
sau gáy như vầng mặt trời, chân rực vô số vòng sáng hiện lên sừng sững.
Pháp tướng toát lên khí tức, hình thành một làn khói đen chọc thẳng trời cao,
mọi vân khí đều bị đâm xuyên!
Uy áp khó tưởng tượng nổi chấn động Thiên khung, như viễn cổ chiến thần gầm
gào hủy thiên diệt địa.
Đối diện uy áp này, Lâm Thái Hư nhợt nhạt mặt mày.
-o0o-